Ánh mắt của Ninh Phàm phức tạp, nhìn một chút Đỉnh Lô hoàn ở cổ tay trái, lần đầu tiên do dự, có cần sắc bổ hai nữ tử đó hay không? Cuối cùng, hắn cũng không nỡ hạ tâm... Đối với người có ân, hắn không hạ thủ được.
Sau khi than thở, hắn vỗ một cái thiên linh, khí tức niệm phách hóa thân của nửa bước Nguyên anh chia lìa ra. Hóa thân này có nửa bước Nguyên anh tu vi, nhưng vô cùng không ổn định, căn bản không thể nào phát huy bao lớn chiến lực,nếu dùng cho đánh lén, cấp cho một kích phải chết cũng vẫn có thể làm được.
Bởi vì ngưng luyện hóa thân này, đưa đến thần hồn của Ninh Phàm tổn thất một nửa... Kết quả này sẽ hạ xuống kết đan thành công suất. Nhưng đề thăng thần niệm, lại sẽ đề thăng một ít tỷ lệ thành công.
- Bởi vì ta tự chém hồn phách, Kim đan tỷ lệ thành công, sẽ so với thường nhân thấp nửa thành, nhưng thần niệm chi lực cường đại, cũng có thể giúp ta chống đỡ tâm ma... Cho nên kết đan thành công suất của ta không giảm mà lại tăng, hẳn sẽ có bốn thành...
Nói xong, Ninh Phàm vỗ một cái vào trữ vật đại, lấy một ra viên đan hoàn màu máu đỏ, chỉ có vào khoảng móng tay, lại ẩn chứa pháp lực mênh mông, cẩn thận lắng nghe, tựa hồ còn có thể nghe được trong viên thuốc, truyền tới thanh âm như tim đập.
Vừa thấy viên đan dược này, vẻ mặt của Ninh Phàm cho thấy một tia buồn bã, bởi vì nó chính là Tu đan mà sau khi Hồ gia lão tổ đa͙σ tiêu, lấy hồn phi phách tán làm giá, đông lại. Tu đan này vốn chuẩn bị để lại cho Hồ Minh, nhưng Ninh Phàm xuất hiện, khiến cho Hồ gia lão tổ thay đổi dự tính ban đầu.
- Tu đan... Là Hồ gia lão tổ sau khi ăn vào Thi Hủ đan, mượn Kim đan sơ kỳ pháp lực ngưng tụ... Dược liệu, hơi kém với đa͙σ quả của Kim đan tu sĩ sơ kỳ, nhưng chênh lệch không xa... Ăn vào Tu đan này, ta kết đan tỷ lệ thành công có thể đạt tới đến sáu thành!
Cuối cùng, hắn lấy một ra cuốn sách cổ xưa. Đây chính là Tiết Thanh tặng cho.
Trên đan quyển ghi lại một loại tam chuyển đan dược, tên là “Hà kim đan”!
Hiệu quả của đan dược này là đề thăng tu sĩ kết đan thành công suất một thành! Đề thăng không tới, nhưng người nào có thể bảo đảm, nếu kết đan thất bại không phải ít đi một thành tỷ lệ thành công đó thì sao?
Vả lại ăn viên đan dược này, cho dù kết đan thất bại, vẫn có thể tích góp pháp lực, là cơ sở cho lần kế đột phá đánh xuống, cũng rút ngắn thời gian cần để lần kế đột phá kim đan bình cảnh.
Cộng thêm viên đan dược này, Ninh Phàm có 70% kỷ suất kết đan thành công!
Tỷ lệ thành công đó nếu truyền ra, sợ rằng từng Kim đan lão quái đều phải trố mắt nghẹn họng. Dù sao chưa bao giờ có người tu sĩ nào, có tỷ lệ thành công cao như vậy. So với những lão quái theo đuổi kết đan thành công suất, họ càng phải dùng tài nguyên có hạn, đổi lấy đan dược kết đan sau đó đề thăng tu vi.
Bọn họ không thiếu thời gian, không sợ thất bại, nhưng Ninh Phàm thiếu nhất là thời gian. Kết đan vốn lãng phí thời gian, nếu còn thất bại... Ninh Phàm không dám nghĩ tới hậu quả, không dám nghĩ cảm giác vô lực trăm năm sau khi đối mặt Niết hoàng.
- Bảy thành tỷ lệ thành công, tuyệt đối không thấp, nhưng ta muốn tỷ lệ thành công cao hơn nữa! Nếu pháp thể song tu của ta, tỷ lệ thành công lại cao nửa thành. Mà nếu ta đem “Hắc Ma quyết” và “Đạp Tuyết quyết” tu luyện tới cảnh giới tầng thứ ba, thì kết đan thành công suất lần nữa đề cao một thành... Nửa tám thành, tỷ lệ thành công này ta có thể đạt tới cực hạn... Nếu vẫn kết đan thất bại, là hết thảy đều do thiên ý...
Ninh Phàm bất đắc dĩ cười một tiếng, thiên ý... Hai chữ thiên ý, ai có thể vi phạm?
Lão ma bị thiên ý trêu cợt, từ Chân tiên biến thành Dung linh, lại biến thành một phế nhân không có tu vi. Chọc giận thiên ý, dù cao thủ mạnh hơn nữa cũng không có kết quả tốt.
Nghịch thiên... Một chữ nghịch đó quá khó khăn.
Nếu có thể, Ninh Phàm cả cuộc đời sẽ không chọn con đường nghịch thiên mà đi.
Nó quá gian nan, quá thống khổ, quá cô độc.
Nhưng nếu tám thành rưỡi kết đan thành công suất vẫn thất bại... là Ninh Phàm cho dù nghịch thiên, cũng phải kết đan!
- Bắt đầu bế quan! Đầu tiên, tìm hiểu hai loại công pháp. Tìm hiểu công pháp, người càng nhiều càng tốt, mà “Niệm Thân quyết” quyết thứ ba, vừa vặn cần chỗ này. Niệm thân quyết, phân thân thuật!
Ninh Phàm giữa ngón tay bắt pháp quyết, nhất thời, từng phân thân hư ảo thoát ra từ trong cơ thể, cùng bản thể bộ dáng độc nhất vô nhị, chẳng qua là không chút tu vi.
Loại phân thân này thuộc về giả phân thân, hoàn toàn không giống với hóa thân.
Dùng cho chiến đấu, đó là chịu chết, nhưng nếu dùng cho cảm ngộ...
Khoảnh khắc, Ninh Phàm liền phân ra hơn một trăm phân thân, đó là cực hạn của hắn nửa bước Nguyên anh thần niệm có thể chia lìa.
Mà hắn lập tức hạ xuống một mệnh lệnh đối với phân thân.
- Bọn ngươi sống sót ba ngày, trong vòng ba ngày, ta muốn bọn ngươi chung nhau tìm hiểu “Hắc Ma quyết” và “Đạp Tuyết quyết”!
- Tuân lệnh!
Hơn một trăm phân thân, hai miệng đồng thanh kêu.
Một trăm người đồng thời tìm hiểu công pháp, chính là tốc độ gấp một trăm lần so với người thường. Mặc dù hành động này đối với thần niệm gánh vác cực lớn, nhưng Ninh Phàm tự hỏi, có thể chịu đựng chỗ đau.
Nửa năm bế quan, đem hai loại công pháp tìm hiểu đến tầng thứ hai đỉnh phong, không khó!
Lần đầu tiên lột xác, lúc Ninh Phàm đạt được tiên đế truyền thừa, từ người phàm lột xác làm tu sĩ.
Lần thứ hai lột xác, Ninh Phàm muốn hoàn toàn dung nhập vào thân phận tu sĩ, cũng trở thành một cường giả chân chính.
Vào lúc Ninh Phàm bế quan, trong Ninh thành, cũng lặng lẽ phát sinh biến hóa.
Trong phòng của thành chủ, bên trong khuê phòng, Chỉ Hạc cùng Tư Vô Tà đang nằm dựa vào nhau, tựa hồ đêm qua bàn luận rất lâu.
Chỉ Hạc ngây thơ không gắng gỏi, cùng Tư Vô Tà mất đi ký ức tựa hồ cực kỳ hợp ý.
Thần quang vào màn cửa sổ, Chỉ Hạc lười biếng đảo người lên, tiếp tục ngủ say.
Còn Tư Vô Tà, quanh thân bỗng nhiên như giống như bị chạm điện, nhẹ nhàng run lên.
Ngay tức thì, đôi mắt đẹp của nàng mở ra, giống như tỉnh lại.
Cũng không phải là tỉnh ngủ, mà là ngủ say với ký ức trong cơ thể bộc phát giống như vỡ đê vậy!
- Ninh Phàm! Bổn tông đã nghĩ ra rồi!
Tư Vô Tà lộ ra vẻ mặt phẫn hận, nhưng lập tức, liền cái đầu đau nhức, liền hôn mê đi.
Hồi lâu sau, Tư Vô Tà lần nữa mở đôi mắt sáng long lanh, lại khôi phục vẻ mặt thuần chân lúc trước.
- Kỳ quái... Mới vừa rồi làm một giấc mộng thật là kỳ quái...
- Ủa? Tư Tư, ngươi sao thế?
Chỉ Hạc xoa xoa con mắt, vừa ngáp vừa ngáp.
- Không có gì... Vừa mới trong giấc mộng, mơ thấy, ta thành một người khác ta... Thật kỳ quái...
Tư Vô Tà không hiểu nói.
- Ngươi đa tâm đấy... Đúng rồi, ta sắp đột phá Dung linh kỳ rồi, đợi một hồi ta đi theo Nam Cung thống lĩnh lấy đan dược, sau đó bế quan, ngươi giúp ta hộ pháp có được hay không?
Chỉ Hạc mang một tia năn nỉ. Mà Tư Vô Tà vừa nghe Chỉ Hạc lại sắp đột phá Dung linh, nàng ta kinh ngạc cái miệng nhỏ nhắn ngậm không được, rất khả ái.
- Ngươi chưa bao giờ nghiêm túc tu luyện qua một ngày, lại sắp đột phá Dung linh rồi!
Nàng tuy mất đi ký ức, lại mơ hồ nhớ, đột phá Dung linh kỳ hẳn cực kỳ khó khăn...
Chỉ Hạc ngu khờ, chẳng lẽ lại có thiên phú tu luyện như thế sao, khó trách chủ nhân đối với nàng sủng ái có thừa đây.
Nhắc tới, chủ nhân thế nào rồi, ta nghĩ tới ngài rất nhiều đây...