Ánh sáng ban mai chiếu vào trong căn phòng điều này đã làm cho Gia Mẫn trên giường tỉnh lại. Cô giờ đây với vẻ mặt vô cùng hoang mang khi nhìn thấy mình không mặc gì cả mà nằm với Trần Mã trên giường chốc lát cô tự hỏi:
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao mình lại..."
Nhưng rồi cô cũng nhớ ra việc mình đã đồng ý cho anh làm việc đó với bản thân, nên cũng chả trắc anh được mà mặc kệ nó bởi vì giờ đây anh đã là bạn trai của cô...
Suy nghĩ đến đây bỗng trong đầu cô lại bắt đầu xuất hiện một hình ảnh vô cùng kỳ lạ như nó lại rất mơ hồ khiến cô cảm thấy rất đau đâu. Nhưng lại không biết được hay nhớ rõ rốt cuộc lúc này những ký ức kia là gì? Và tại sao nó lại xuất hiện trong đầu của cô...
Nhưng rồi cô quyết định mặc kệ nó là gì và cố gắng quên nó. Sau một hồi Trần Mã cũng đã tỉnh lại. Anh đưa mắt nhìn chăm chăm cô và bản thân mình không mặc gì, anh chốc lát lên tiếng trong sự hoang mang:
"Anh...Anh xin lỗi về việc này! Khi đêm hôm đó anh không thể nào tự chủ được bản thân nên mới. Với lại em đã đồng ý nên anh mới làm chuyện ấy với em..."
Cô nhìn anh đang trong sự hoang mang mà cố gắng giải thích cho cô hiểu về việc tại sao anh lại lên giường cùng cô. Cô giờ đây cảm thấy anh có chút gì đó dễ thương, cô chốc lát đã lên tiếng:
"Anh đừng giải thích nữa. Em không tránh anh về việc hai ta đã lên giường cùng với nhau đâu. Với lại em cũng đã đồng ý cho anh lên giường với em rồi mà! Vậy nên anh không cần giải thích hay nói gì thêm cả. Và giờ hai chúng ta sẽ là của nhau..."
Trần Mã nghe đến đây mà mỉm cười anh lên tiếng: "Vậy à em hiểu chuyện như vậy là tốt! Còn giờ chúng ta đi ăn sáng thôi ha?"
Gia Mẫn đã đồng ý với yêu cầu của anh, sau đó anh đã dắt cô xuống khách sạn để hai người cùng ăn sáng với nhau. Anh nhìn chăm chăm cô ăn và quan tâm cô bằng việc gấp đồ ăn cho cô và nói rằng:
"Em ăn nhiều vào nhé!"
Cô chỉ ừ qua lo rồi cũng gấp đồ cho anh ăn...
Chốc lát hai người đã ăn với nhau trong sự hạnh phúc và vui vẻ.
Và rồi bữa ăn cùng đã kết thúc bấy giờ anh chở cô về nhà của mình. Còn anh thì đến công ty...
Nhi Linh nhìn thấy Trần Mã chở Gia Mẫn về mà bắt đầu lên tiếng như tra hỏi cô: "Này Gia Mẫn bà đã đi đâu cả ngày hôm qua dậy? Thậm chí sao anh ta lại chở bà về chứ? Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Trước câu hỏi của Nhi Linh giờ đây Nhi Linh trả lời rằng:
"Thật ra thì ngày hôm qua anh ấy đã tổ chức sinh nhật cho tao và rồi anh đã cầu hôn tao và chiến nhẫn này. Sau đó bọn tao đã uống say và có một đêm vô cùng nồng cháy với nhau. Nên là tao mới không về nhà. Vậy nên xin lỗi mày nha!"
Nhi Linh nghe đến đây mà tỏ vẻ ghen ghét cô lên tiếng: "Ồ vậy à! Tao không ngờ cuộc đời mày lại sướng như vậy ha Gia Mẫn. Có một người bạn tốt như tao luôn hết lòng vì mày. Và giờ còn vớ được một anh chủ tịch đẹp trai để làm người yêu mày nữa chứ? Hazz không biết bao giờ tao mới được như mày đây..."
Gia Mẫn giờ đây bậc cười nhìn thấy bạn mình đang buồn Gia Mẫn giờ đây lên tiếng: "Phải rồi tao chắc tu 80 kiếp tích đức nhiều nên mới được như bây giờ đó, đó là được mọi người quan tâm thương yêu...
Còn mày thì..."
Nói đến đây Gia Mẫn im lặng một lát rồi lại trả lời: "Thôi đừng buồn nữa rồi may mắn nhất định sẽ đến với mày sớm thôi mà! Và mày sẽ có được những thứ mày có mà thôi! Nhả vía cho mày nè!"
Nói đến đây Gia Mẫn đã bậc cười, Nhi Linh giờ đây cũng đã bậc cười thay cô. Giờ đây Nhi Linh nói:
"Thôi chúng ta đừng đùa nữa hãy mau thay đồ rồi đi làm nè chứ không là trễ giờ đó!"
Nói rồi bọn họ bắt đầu thay đồ để đi làm, giờ đây Nhi Linh nhìn bản thân mình trong gương mà ngay lập tức lên tiếng hỏi bàn thân:
"Tại sao chứ? Tại sao một người xinh đẹp ngời ngời như mình lại không có ai quan tâm để ý như này? Nhưng mà nó lại được nhiều người quan tâm để ý đến kia?"
Giờ đây trong lòng cô đã tràn ngập sự ghen tị. Nhưng rồi một lát sau cô đã gạt sự ghen tịa kia xuống, sau đó Nhi Linh đã cùng Gia Mẫn ra chiếc xe ô tô, bọn họ đã cùng nhau đến chỗ làm việc...
Trên đường đi là không gian im lặng giữa hai người, khi chả có một ai nói với ai một câu nào cả...
Một lúc sau bọn họ cuối cùng cũng đã đến nơi. Sau đó bọn họ đã xuống xe giờ đây Gia Mẫn cùng Nhi Linh đi vào trong chỗ làm ngay lập tức Gia Mẫn cảm thấy đầu mình vô cùng đau nhói một cách kỳ lạ mà muốn té ngã xuống mặt đất nhìn thấy vậy Nhi Linh đã đỡ Gia Mẫn mà lên tiếng hỏi: