Hạ Doanh Doanh và Mục Trì Khiêm, hai con người bước vào cuộc hôn nhân chỉ vì những ràng buộc của hợp đồng, cam kết sẽ ly hôn sau hai năm. Ban đầu, cả hai đều thỏa thuận rõ ràng rằng không ai sẽ dính líu đến tình cảm, mỗi người đều có mục đích riêng khi bước vào cuộc hôn nhân này. Nhưng thời gian trôi qua, khi ở bên nhau, những rung động và cảm xúc khó tả dần xuất hiện, phá vỡ ranh giới của thỏa thuận ban đầu.
Hạ Doanh Doanh, người tưởng rằng mình có thể giữ trái tim lạnh lùng, lại không ngờ rằng cô dần trở nên gắn bó với Mục Trì Khiêm hơn cô từng nghĩ. Những ngày tháng bên cạnh anh không chỉ đơn thuần là sự chịu đựng hay nghĩa vụ, mà trở thành những khoảnh khắc đầy ấm áp và cảm xúc. Càng gần đến ngày chia tay, nỗi buồn và sự đau lòng dần hiện hữu rõ trong lòng cô.
Một buổi tối, hai người đi dạo dưới ánh đèn đường mờ ảo. Hạ Doanh Doanh mặc một chiếc váy nhẹ nhàng, nhưng cái lạnh của gió đêm khiến cô rùng mình. Mục Trì Khiêm, như thường lệ, không nói nhiều, nhưng hành động của anh lại luôn làm cô ấm lòng. Anh nhẹ nhàng cởi áo khoác và khoác lên người cô, từng động tác đầy quan tâm và dịu dàng. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô, ẩn chứa bao cảm xúc khó diễn tả.
"Sau này khi ra ngoài vào buổi tối, đừng mặc như vậy nữa, nếu không cô sẽ bị lạnh," anh nhắc nhở bằng giọng nói trầm ấm.
Hạ Doanh Doanh cúi đầu, cố che giấu những giọt nước mắt đang chực trào. Đôi môi mỏng khẽ nở một nụ cười, nhưng lòng cô lại ngổn ngang. Cô biết, mỗi lần anh đối xử tốt với cô như thế, cô lại càng không muốn rời xa anh hơn.
"Mục Trì Khiêm! Anh đừng đối tốt với tôi như vậy nữa. Nếu không... tôi sẽ không nỡ rời đi đâu," cô nói trong nghẹn ngào, giọng nói run rẩy phản ánh nỗi lòng đau đớn.
Mục Trì Khiêm im lặng, không đáp lại lời cô. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, chứa đầy sự phức tạp và mâu thuẫn. Cả hai người đều biết, tình cảm đã vượt quá sự ràng buộc của hợp đồng từ lâu, nhưng liệu họ có đủ dũng cảm để thừa nhận điều đó, hay sẽ tiếp tục giữ lấy lời hứa rằng sau hai năm, họ sẽ ly hôn và mỗi người đi một con đường khác?