Uất Noãn Tâm khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại bên ngoài đã là một màn đêm, nhìn vào đồng hồ, là 21 giờ. Mơ màng nhớ ra thì ra bản thân đã ngủ một ngày một đêm rồi, thật sự vô cùng mêt mỏi. Yếu ớt tựa như thủy triều lên đến vậy, cô cảm giác bản thân giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Cho dù chết rồi, cũng không ai biết đến.
nɠɵạı trừ, có duy nhất một cuộc gọi nhỡ.
Ai vậy nhỉ?
Lương Cảnh Đường.
Cô không biết rõ đây là vui mừng, hay là…mất mác.
Anh tìm cô, chắc hẳn là về công việc rồi! Cô vội vàng bấm số, vừa reo hai tiếng liền có người bắt máy.
” Là anh!” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, tựa như làm sáng cả ánh trăng, từng mảng mỏng, trải rộng vào trong tâm trí cô, có chút ấm áp, cũng có chút đau. “Vẫn còn đó không? Tại sao lại không nói gì hết vậy?”
“Ưm….vẫn nghe….” Vừa mở miệng, mới phát hiện cổ họng vô cùng đau, giống như bị bị vướng vô số hạt cát trong đó, ma sát vào cuốn họng đến muốn khạc cả máu ra.
“Giọng của em nghe có vẻ không ổn, có chổ nào không khỏe sao?”
“Không, không có…” Có lẽ chỉ có anh là người duy nhất trên thế giới này quan tâm đến cô. Nếu không phải đã khóc hết nước mắt, Uất Noãn Tâm thật sự rất muốn khóc một trận thật lớn với anh. Nhưng hiện tại thì cô chỉ có thể giả vời kiên cường hỏi anh: “Anh có việc gì sao?”
” Ngày mai phải thẩm vấn một vụ án, muốn em làm trợ lý cho anh, muốn em sang đây làm quen với trường hợp này, nhưng bây giờ đã quá trễ rồi, hay là….”
” Bây giờ em qua ngay!” Cô nói nhanh.
” Có được không? Em còn là một nữ sinh.” Anh dừng lại một chút: “Anh qua đón em!”
” Không cần đâu, anh đưa địa chỉ cho em, em lập tức qua đó ngay!”
” Ưm! Nhớ chú ý an toàn đó, có chuyện gì thì gọi cho anh!”
Uất Noãn Tâm rời giường, nhanh chóng tắm rửa. Nhìn khuôn mặt trắng bệch như quỷ ở trong gương, khóe miệng nhếch lên có chút tự ti. Vừa mới kết hôn không lâu, cô đã bị dày vò thành bộ dạng này sao? Lắc đầu không muốn nghĩ đến những chuyện đó nữa, không muốn để Lương Cảnh Đường lo lắng, cô trang điểm lại nhìn ổn thỏa rồi mới bước ra khỏi cửa.
Hà quản gia cũng không hỏi cô đi đâu, trong cái nhà này, cô giống như người tàn hình vậy, không ai thèm để ý đến. Cô không muốn ở lại trong nhà này thêm một giây nào nữa, dường như vừa chạy ra khỏi cửa nhà, cô chạy chậm lại đến trạm xe buýt.
Nơi này đều là biệt thự tư, xe buýt rất ít khi đi ngang qua đây, cô đợi rất lâu nhưng không thấy. Từ phía xa xa cô nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang chạy vòng lên đường núi, xuyên qua màn đêm chạy thẳng đến. Đèn xe sáng hơn cả ánh trăng, chiếu thẳng vào trong mắt cô. Cô đưa tay ra che mắt lại, cho đến khi xe đến gần, cô mới nhìn thấy rõ là một chiếc Rolls-Royce.
Bản số xe kia nhận ra được, trong lòng hoảng hốt, theo bản năng muốn trốn tránh!
Nhưng chiếc xe vốn không hề dừng lại, trực tiếp chạy ngang qua người cô.
Đó mới chính là tác phong của người chồng lạnh lùng trên danh nghĩa của cô.
Uất Noãn Tâm cười khổ. Chẳng qua chỉ là người qua đường thôi, cô vẫn còn ngu ngốc mộng tưởng gì nữa chứ?
Bác Trương lái xe từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy một bóng hình ốm yếu cô đơn, có chút không nhịn được. “Thiếu gia, thiếu phu nhân cô ấy…”
” Tôi nhìn thấy rồi! Không cần quan tâm!” Anh mắt của Nam Cung Nghiêu vẫn chuyên tâm nhìn vào màn hình máy tính, lạnh lùng không chút cảm xúc.
Vừa mới tỉnh dậy, thì đã vội vàng trang điểm đi gặp tình nhân rồi, tôi thật sự quá coi thường cô!
Bởi vì một người phụ nữ như vậy mà bỏ một cuộc hợp quan trọng, thật không đáng.