"Không phải ma ma đã quyết định lấy chú Liên rồi sao? Tại sao bỗng dưng lại mất tích vậy? Có phải......... vì pa pa không?" Bé Thiên do dự hỏi. Cậu biết ma ma không thích cậu nhắc đến pa pa, nhưng cậu rất muốn biết.
Trước mắt thoáng qua cảnh Nam Cung Nghiêu làm nhục cô, Uất Noãn Tâm nhắm mặt lại, chọn cách im lặng.
"Ma ma......... ma ma còn yêu pa pa sao?"
"Không yêu!" Uất Noãn Tâm chắc như đinh đóng cột. Nếu như nói sự dịu dàng của anh ta đã từng để lại cho cô một chút lưu luyền, vậy thì, vào đêm đó, đã hoàn toàn phá hủy sự lương thiện của anh tồn tại trong cô. Bây giờ, cô chỉ có hận anh, mà không có tình yêu.
Sự tức giận trên khuôn mặt của cô làm cho Uất Thiên Hạo hoảng sợ.
Cậu do dư một lát, tiếp tục hỏi: "Vậy ma ma yêu chú Liên sao?"
"........" Uất Noãn Tâm không biết phải trả lời như thế nào.
Bởi vì đáp án cho câu hỏi này, ngay cả chính cô cũng không biết rõ.
Chỉ là mọi việc đã đi đến bước này, hai người đã không còn cách nào có thể ở bên nhau. Yêu và không yêu, có gì khác biệt chứ. Người làm cho cô áy náy nhất đời này, chính là anh ấy.
"Ma ma, chúng ta quay về Italia được không?" Uất Thiên Hạo đột nhiên hỏi một cách rất nghiêm túc. "Lúc còn ở Italia, ma ma mỗi ngày đều vui vẻ. Nhưng bây giờ, cứ thấy ma ma khóc hoài, bé Thiên không muốn thấy ma ma đau buồn. Quay về đi, được không ma ma?"
Uất Noãn Tâm không phải chưa từng nghĩ qua cách này.
Chỉ là cô vẫn chưa đủ kiên quyết.
Khi nghe bé Thiên nói như vậy, ý nghĩ này lại hiện lên trong đầu càng rõ ràng hơn. Do dự chưa đến ba giây, thì quyết định ngay. "Được! Chúng ta quay về."
Ở lại nơi này, ở cùng một nơi với Nam Cung Nghiêu, chỉ làm cô đau khổ không nguôi. Mỗi lần hô hấp, đều làm cho cô nhớ đến cơn ác mộng kia. Rời khỏi, là cách tốt nhất. Chỉ sợ quyền thế của anh, có thể tìm được cô, nhưng cô cũng phải thử mới được.
Còn về Ngũ Liên............ không đành lòng để anh đau khổ, cũng chính là nguyên nhân khiến cô do dự. Nhưng mà, cho dù cô ở lại, cũng vẫn mang đến đau khổ cho anh thôi! Cô không muốn mang đến tai họa cho anh nữa.
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Uất Noãn Tâm cảnh giác đứng lên. Cho dù là Nam Cung Nghiêu hay Ngũ Liên, cô cũng không muốn gặp.
Cô đi đến phía sau cửa, tim muốn nhảy ra ngoài, tay chân lạnh lẽo. "Ai vậy?"
Đối phương không trả lời, chỉ nhấn chuông cửa.
Cô không dám mở cửa, lại hỏi: "Là ai vậy?"
"Tôi là chị Trương ở lầu dưới đây."
Cô mới thở phào nhẹ nhõm, vừa mở cửa ra, lại nhìn thấy vẻ mặt căm hận nhất của Nam Cung Nghiêu, đứng ở đằng sau chị Trương, nhíu lông mày lại, có chút hả hê.
Trong mắt Uất Noãn Tâm lúc này bốc lửa, đồ đê tiện!
"Anh này nói không biết cô ở đâu, nên tôi dẫn anh ấy đến đây. Tôi đi trước nha!'
"Cám ơn chị!"
Anh lễ phép mỉm cười, quyến rũ đến nỗi chị Trương hoa mắt chóng mặt, cười đến cả người run lên. "Không có gì, không có gì đâu! Hàng xóm nên giúp đỡ lẫn nhau thôi mà."
Cô nghiến răng. "Anh thật đê tiện!"
Nhưng Nam Cung Nghiêu không có chút ý muốn xin lỗi nào, ngược lại còn trả lời lại một câu. "Để em có thể mở cửa ra, có đê tiện hơn nữa, tôi cũng làm được."
"Tôi không muốn gặp anh, anh cút cho tôi!"
Một tay anh đặt lên cửa, nở nụ cười biếng nhác. "Em không muốn cũng không sao, tôi muốn là được rồi."
Thái độ của cô bướng bỉnh, mạnh mẽ đáp trả lại. "Anh buông tay ra! Mau buông ra! Đồ khốn......"
Nam Cung Nghiêu nở nụ cười mà liếc nhìn cô bằng nửa con mắt, nói không ra sự thỏa mãn, giống như đang đùa giỡn một con kiến không có sức chống trả. Cô càng nóng vội, anh càng vui vẻ, hưởng thụ sự thỏa mãn khi chơi đùa với cô. Nhìn cô đi vào đường cùng, là một chuyện vô cùng thích thú đối với anh.
"Nếu như em có sức như vậy, chúng ta có thể giằng co như vậy đến khi trời sáng. Nhưng mà, tôi sợ em đau thôi."
"Anh....."
"Ma ma, ai đến vậy?" Bé Thiên từ trong phòng đi ra, bèn hỏi.
Uất Noãn Tâm hoảng loạn, "có ai đâu, bé Thiên mau trở về phòng đi."
"Là pa pa!" Nam Cung Nghiêu nói lớn tiếng.
"Pa pa sao?" Mắt bé Thiên sáng lên, vội chạy qua đó. "Pa pa, sao pa pa lại đến đây?"
"Pa pa đến thăm bé Thiên đó! Nhưng ma ma con hình như không hoan nghênh pa pa cho lắm."
Uất Noãn Tâm nghiến răng. Ngay cả bé Thiên cũng dám lợi dụng, mức độ vô liêm sỉ của anh khiến cho cô giận sôi gan.
Uất Thiên Hạo mếu máo, "ma ma tại sao ma ma không cho pa pa vào vậy?"
"Bây giờ quá muộn rồi, chúng ta phải đi ngủ rồi."
"Không muộn mà, không muộn chút nào." Thừa lúc cô phân tâm, Nam Cung Nghiêu dám chen chúc đi vào, hả dạ mà nhíu mày. Bế Uất Thiên Hạo dậy, "bé Thiên có nhớ pa pa không?"
"Tất nhiên có rồi!" Uất Thiên Hạo cực kỳ vui sướиɠ, hôn lên mặt anh một cái thật kêu. "Nhưng tại sao pa pa không thèm đến thăm bé Thiên vậy? Do bé Thiên không ngoan sao?"
"Tất nhiên không phải rồi! Bé Thiên rất ngoan, không ngoan là một người khác kìa." Nói xong, anh liếc mắt nhìn Uất Noãn Tâm, cô ước gì có thể cho anh một cái tát vào mặt, đánh cho anh bỏ chạy.
"Pa pa, vậy hôm nay pa pa ở lại qua đêm sao?"
"Pa pa muốn, nhưng phải được ma ma con đồng ý mới được." Cố ý chuyển hướng sang Uất Noãn Tâm.
Cô không thèm suy nghĩ, từ chối thẳng. "Không được!"
"Tại sao vậy ma ma?" Khuôn mặt xinh đẹp của bé Thiên nhăn lại, vẻ mặt đáng thương ôm lấy cổ Nam Cung Nghiêu. "Nhưng bé Thiên rất nhớ pa pa. Ma ma để pa pa ở lại một đêm có được không? Bé Thiên đảm bảo, chỉ một đêm thôi mà."
Ánh mắt cầu xin của Uất Thiên Hạo làm cho Uất Noãn Tâm có chút rung động, nhưng nghĩ đến những chuyện Nam Cung Nghiêu đã từng làm, lại kiên quyết, "không được!" Đưa tay ra ôm bé Thiên về, lại bị Nam Cung Nghiêu đẩy ra.
Anh cũng mặc kệ cô, bế bé Thiên vào trong phòng. "Bé Thiên, pa pa kể chuyện cho con nghe được không?"
"Vâng ạ!"
"Nam Cung Nghiêu, tôi vẫn chưa đồng ý cho anh ở lại. Anh làm như vậy là xâm nhập gia cư bất hợp pháp, là phạm pháp đó!"