Đối mặt với người đàn ông đột ngột trở nên nguy hiểm, Uất Noãn Tâm nơm nớp lo sợ. “Tất nhiên không có rồi!” Cô biết ngay mà, nói thật với anh là một sai lầm cực kỳ lớn. Anh quá đa nghi thích ghen tuông lại bá đa͙σ, tâm tình còn hay nắng mưa thất thường. Một giây trước còn có thái độ ‘anh trai tri kỷ’ giúp cô giả tỏa lo âu, nháy mắt cái, lại biến thành ông chồng đang ghen tuông, đây không phải cô tự tìm phiền phức cho mình sao?
Nam Cung Nghiêu nổi giận. “Nếu như không có, mấy ngày này người hồn vía lên mây là ai hả?”
“Em nói rồi, em chỉ xem anh ấy là bạn thôi.”
“Nhưng cậu ta lại không nghĩ như vậy!”
“Chúng ta không cần phải vướng mắc vấn đề này nữa. Em không quên, chính mình đã là người có gia đình rồi!”
“Chỉ vì điều này thôi sao?”
“Hả?”
“Nếu chỉ lo lắng về mặt đa͙σ đức, thì nghĩ không cần thết.”
“……..” Chắc anh sẽ không ghen tuông nữa chứ? Mặt mặt anh đen thui như vậy, nghĩ lại câu nói thâm sâu lúc nãy của anh, Uất Noãn Tâm đột nhiên hiểu rõ anh đang ám chỉ gì. Mặt đỏ ửng, nhỏ giọng nói. “Không chỉ là như vậy, em, em cũng có người em thích rồi.”
Nam Cung Nghiêu giống như một đứa trẻ ngây thơ, rõ ràng một giây trước vẫn còn không vui, nhưng vì câu nói này của cô, khóe môi lại hiện lên vẻ vui mừng. Nhưng về tổng thể mà nói, vẻ mặt vẫn còn xị xuống, lạnh lùng, cứng rắn trả lời một câu. “Ai biết em thích ai.”
Hơ… Cô đã nói đến mức này rồi, cần phải nói trắng ra luôn sao? Uất Noãn Tâm hết cách, đành phải lấy hết can đảm, đỏ mặt nói úp mở. “….. Thích anh.”
Ai ngờ anh được đằng chân lân đằng đầu, gian ác nói ra ba chữ. “Nghe không rõ.”
“Nghe không rõ thì thôi vậy.”
“Uất Noãn Tâm!”
“……” Mỗi lần anh kêu cả tên họ cô ra, cô đều cảm thấy da đầu run lên, vô cùng áp lực. Run rẩy trả lời. “Dạ….”
“Anh nói anh nghe không ro!”
Giỡn đủ chưa vậy trời? Đùa giỡn đùa tới nghiện rồi hả?
Tự biết mình chạy trời không khỏi nắng, đứt khoát nói liền mấy tiếng. “Em thích anh, em thích anh, em thích anh! Anh vừa lòng chưa?”
Nam Cung Nghiêu giống lấy được phần thưởng như mong muốn, trong lòng vô cùng vui vẻ, cố nhịn cười đến nỗi khóe môi run lên. Được lợi mà còn khoe mẻ, giả vờ ghét bỏ nói. “Gì mà nói lớn tiếng thế? Anh cũng không bị điếc!”
Uất Noãn Tâm lén liếc anh cái, trong lòng hung tợn ‘cắt’ một tiếng. Ở đâu ra một tổng tài gương mẫu có chút trẻ con như vậy chứ? Rõ ràng là một người suy nghĩ chưa trưởng thành, còn thích vô cớ gây sự như trẻ con mà.
‘Tiếp viên hàng không’ nổi tiếng, cô Không từng nói một câu. Nếu như bạn cứ cảm thấy một người đàn ông luôn chín chắn, vậy có nghĩ bạn vẫn chưa thật sự đi vào tim anh ta. Thực ra mỗi người đàn ông, đều có tính trẻ con, chẳng qua người con gái kia đã đi vào trong nội tâm của anh ta hay chưa.
Như vậy, cô có thể tự tin hiểu rằng, chính mình đã đi vào tim Nam Cung Nghiêu chưa nhỉ?
………..
Ban đêm ỏ Đài Bắc, đèn đuốc sáng rực rỡ, đèn xe như chuyển động, đèn neon chớp tắt.
Nam Cung Vũ Nhi đi qua đường, xa xa nhìn thấy bên cửa sổ của quán coffee có một bóng người tuyệt đẹp, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hả hê. Chờ đợi rất lâu, cá cuối cùng cũng cắn câu.
Cô ta duyên dáng yêu kiều đi về phía trước, bỏ túi sách trên bàn. “Ngũ Liên hôm nay sao lại nghĩ đến tôi vậy, thật ngạc nhiên nha.”
Ngũ Liên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhấp một ngụm coffee, trước sau vẫn quay mặt với cô ta.
Nam Cung Vũ Nhi chồm lên để nhìn bên mặt còn lại của anh, anh nghiêng mặt né tránh, nhưng vẫn bị cô ta thấy rõ năm dấu tay in rõ trên má. “Ây da! Ngũ thiếu bị đánh sao? Không cần hỏi cũng biết, ai mới dám to gan như vậy! Thực sự không biết con hồ ly nhỏ Uất Noãn Tâm có bản lĩnh gì, ngay cả Ngũ thiếu cũng bị ngược đãi thảm hại đến vậy, thật đau lòng nha….”
“Bớt nói nhảm đi! Mục đích hôm nay tôi tìm cô, cô hiểu rất rõ mà!”
“Mục đích? Mục đích gì?” Nam Cung Vũ Nhi tỏ ra ngây thơ, nhún vai.
Người đàn bà dối trá! Trong lòng Ngũ Liên khinh thường. “Lần trước cô nói, muốn tôi hợp tác mà!”
“Nhưng anh từ chối rồi! Tôi còn tưởng, anh thực sự vĩ đại đến vậy, thì ra…. cũng biết cái đa͙σ lý ‘người không vì mình, trời tru đất diệt’ nha.”
“Đừng đánh đồng tôi với loại người như cô, bổn thiếu thật ghê tởm!”
Cô ta mia mai trả lời. “Nhưng anh chủ động tìm cho mình một người hợp tác ghê tởm, không phải càng ghê tởm hơn sao? Anh cho rằng mình cao thương lắm sao.”
“Tôi đồng ý hợp tác với cô, nhưng điều kiện tiên quyết là, không được tổn thương Noãn Tâm. Nếu như cô ấy có một tí tổn hại nào, bổn thiếu sẽ lấy mạng của cô để bù đắp lại.”
Nam Cung Vũ Nhi như nghe được câu chuyện cười nào đó, chua ngoa châm chọc. “Cô ta xem anh như công cụ, anh còn giả vời thánh nhân gì chứ? Anh cho rằng cô ta sẽ biết ơn anh sao? Ngu xuẩn!”
“Đó là chuyện của tôi, chẳng liên quan gì đến cô hết!”
“Được được được, coi như chúng ta đang đứng cùng chiến tuyến, tôi sẽ không nói móc anh nữa.” Nam Cung Vũ Nhi bưng ly coffee lên. “Vì kịch hay sắp tới, chúc mừng trước nào.”
Ngũ Liên buồn bực chạm ly với cô ta, trong lòng rối ren.
Để có được quyết định này, trong lòng anh rất rối rắm và mâu thuẫn. Chỉ có thể không ngừng tự lừa dối mình, sự lựa chọn của anh, cũng vì muốn tốt cho Uất Noãn Tâm. Bởi vì Nam Cung Nghiêu không thể mang hạnh phúc đến cho cô, chỉ có anh mới có thể thôi! Có lẽ cô sẽ bị tổn thương, nhưng sau này, cô nhất định sẽ cám ơn anh.
………………
Ăn xong bữa tối, hai người tản bộ về nhà, Nam Cung Nghiêu đứng ở dưới lầu. “Em lên đi!”
“Hôm nay, anh không ở lại sao?”
“Công ty còn hai cuộc hợp, anh chỉ bớt chút thời gian đến đây thôi. Sao nào? Luyến tiếc sao?” Anh nở nụ cười xấu xa vô cùng quyến rũ, hấp dẫn đến nỗi tâm trí của Uất Noãn Tâm bay bổng, hai má nhuốm màu đỏ. “Không có nha! Nếu anh rất bận, cũng không cần đưa em đi ăn cơm tối.”
“Có bận hơn nữa, vẫn không địch lại nỗi nhớ em, nên chạy đến đây. Cũng không biết tại sao, ngay cả lúc làm việc, đều nhớ đến em.”
Những lời ngọt ngào tình cảm nói ra từ miệng người đàn ông lạnh lùng này, Uất Noãn Tâm không hề có sức chống đỡ, sắp chìm trong sự dịu dàng của anh rồi.
Anh vuốt nhẹ mặt cô. “Được rồi, đi lên đi! Tối mai anh sắp lịch trống, đưa em đến một chỗ.”
“Có chuyện gì quan trọng sao?” Cũng cần phải ăn nói trịnh trọng à.
“Đến lúc đó em sẽ biết!”
“Vâng…” Uất Noãn Tâm đi mà cứ quay đầu lại hoài, luyến tiếc đi lên lầu, bỗng nhiên rất mong đợi đến tối mai….