Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Nam Cung Nghiêu ngồi trên giường, nhìn về phía người con gái vẫn còn đang runrẩy ngồi cuộn tròn ở bên ngoài, cô khiến anh cảm thấy thật buồn cười, dáng vẻcủa chính mình đáng sợ đến vậy sao?
“Lại đây!” Rất ít khi anh lặp lại một câu nói hai lần. Âm điệu xuất phát từgiọng nói của anh tuy không có nửa điểm gì gọi là ép buộc nhưng lại khiến ngườikhác không cách nào phản kháng lại.
Cơ thể của Uất Noãn Tâm không hề động đậy, từ đầu đến cuối vẫn không dám :“Tôi…”
“Nếu như cô không tình nguyện vậy cô có thể bước ra khỏi nơi này, tôi khôngbao giờ ép buộc bất kỳ người phụ nữ nào!” Nhìn thấy cô vẫn không nhúc nhích,muốn cùng anh chơi trò mèo vờn chuột sao, Nam Cung Nghiêu lấy điện thoại ra :“Tôi không ngại tự mình nói với ông chủ của cô, tôi đối với cô rất vừa ý…”
“Không cần!!!” trong lòng Uất Noãn Tâm hoảng hốt, kích động chạy về trướcgiật lấy điện thoại, do gấp gáp nên bước chân của cô lảo đảo, làm cho cả ngườicô trực tiếp ngã nhào vào lòng của anh, trong lúc hoảng loạn cô muốn nắm lấy mộtcái gì đó đó để giữ thăng bằng, nhưng như thế nào lại khiến cô nắm trúng…ŧıểυ đệđệ của anh, khiến nó đột nhiên căng cứng lên, trêu chọc làm cho cô hoảng hốt mộtphen.
Cô xấu hổ đến mức mặt đỏ đến tận mang tai!
Nam Cung Nghiêu từ từ dời tầm nhìn xuống, đối mặt với việc đã xảy ra anh chỉcòn cách là nắm lấy bàn tay đang giữ ŧıểυ đệ đệ của mình, khóe miệng gợi lênmột nụ cười mỉa mai: “Tôi thích cách thức chủ động này của em!”
“Không, không phải….Tôi, tôi….” Uất Noãn Tâm bối rối đến mức líu lưỡi, vộivàng rút tay lại nhưng anh lại nắm lấy chiếc cằm của cô, buộc cô phải nhìn thằngvào đôi mắt tựa như sói của anh, một nỗi sợ hãi dấy lên trong trái tim cô, sauđó nhanh chóng lan ra khắp người.
“Trò chơi mèo vờn chuột này, em chơi vui không?”
“……”
Anh không để cho cô có cơ hội giải thích, thấp giọng hỏi: “Đi, hay ở lại?”