Uất Noãn Tâm tưởng chỉ đi ra ngoài bàn công việc, ai ngờ xe lại chạy đến rạp chiếu phim lâu đời nhất tại Paris. Xung quanh tối đen như mực, như thể vẫn còn ngửi được bầu không khí của trăm năm trước, có một vài bức tranh cổ hiện rõ trước mắt.
Trong bóng tối, màn hình khổng lồ lóe lên một tia sáng, ánh sáng dần dần hiện rõ ra, ở trên màn hình màu đen hiện lên dòng phụ đề màu trắng, Roman Holiday.
Kỳ nghỉ lãng mạn?
Uất Noãn Tâm vô cùng ngạc nhiên. “Làm sao anh biết đây là bộ phim tôi thích nhất?”
“Trùng hợp tôi không ghét mà thôi!”
“Ờ…..” Cô còn cho rằng là anh đặc biệt chiếu vì cô! Uất Noãn Tâm không tránh khỏi có chút thất vọng. Cứ tưởng anh mang cô đến đây để cô xem bộ phim mình thích nhất, ai ngờ đến cô chỉ đi theo tiếp khách. Nhưng mà, như vậy cũng đủ rồi, cô còn mong muốn xa vời điều gì nữa chứ?
là bộ phim tình cảm lãng mạn kinh điển của Mỹ, câu chuyện lãng mạn về cuộc gặp gỡ tại Italia của một vị công chúa của một vương quốc Châu Âu và một anh chàng ký giả người Mỹ.
Hình ảnh Audrey Hepburn đẹp động lòng người, có một đôi mắt đẹp thuần khiết như nai.
Vào lúc nửa đêm, tôi sẽ biến ra một trái bí đỏ và mang đôi giày thủy tinh lái xe đi.
Ánh mắt của Joe Bradley dịu dàng mà yêu thương, nói: và đó sẽ là kết thúc như trong câu chuyện thần thoại.
Mỗi một một cảnh, đều vô cùng cảm động.
Mặc dù đã xem qua rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng đều khiến cho Uất Noãn Tâm say mê.
Nam Cung Nghiêu từ trong ánh sáng lúc sáng lúc tối của màn hình nhìn cô, khóe mắt của cô ẩn chút nước mắt, khuôn mặt xinh đẹp. Trong mắt anh, so với cô công chúa Audrey kia càng quyến rũ hơn. Đột nhiên rất muốn nhìn cô như vậy hoài, không bị người quấy rầy, cả thế giới chỉ có hai người bọn họ.
Khi bộ phim kết thúc, Joe mang ảnh chụp tặng cho công chúa, hai người yêu thương nhìn nhau, công chúa nhẹ nhàng nói với anh ấy tiếng, tạm biệt.
Bộ phim chầm chậm kết thúc.
Đoạn tình cảm này bởi vì hai người có thân phận khác biệt nhau cho nên không thể không kết thúc, cũng mở ra một kết thúc không hoàn mỹ.
Uất Noãn Tâm rơi nước mắt lần nữa.
Khi đó cô chỉ cảm thấy thương tiếc, phải đợi đến khi chính mình trải qua cái gì gọi là yêu, mới có được cảm giác sâu sắc đó. Có nhiều lúc, tình yêu không chỉ là chuyện của hai người. Bóp chết một cuộc tình, đôi lúc còn do những nhân tốt khác.
Thậm chí cô và Nam Cung Nghiêu yêu nhau, cũng sẽ vì rất nhiều áp lực từ bên ngoài, không cách nào ở bên nhau.
Đây chính là sự thật!
Càng nghĩ trong lòng càng lạnh lẽo, tay chân đều tràn đầy giá lạnh.
“Đang nghĩ cái gì?”
Bên tai vang lên tiếng chất vấn của Nam Cung Nghiêu, quanh quẩn ở trong không gian của rạp chiếu phim, càng phát ra từ tính trầm thấp quyến rũ.
“Hửm? Không, không có gì, bị bộ phim làm cho cảm động thôi.” Uất Noãn Tâm lau đi nước mắt ở khóe mắt. “Cám ơn anh mang tôi đến xem bộ phim này.”
“Đừng nghĩ quá nhiều, đi thôi!”
Cô theo anh đi ra khỏi rạp chiếu phim, nửa người vừa ngồi vào xe, vẫn luyến tiếc cảnh phồn hoa trên đường phố, do dự hỏi. “Chúng ta đi dạo một chút, được không?”
………………
Paris lúc nửa đêm vẫn phồn hoa, đèn neon sáng rực, nhấp nháy ánh đèn, có tình yêu nồng cháy của các cặp tình nhân, có sự hòa hợp của một nhà bao người, niềm vui của bạn bè, còn có người nɠɵạı quốc trên phố. Trong hoàn cảnh này, tựa như trong mơ, trong lòng Uất Noãn Tâm tràn đầy sự mới mẻ, hiếu kỳ và hạnh phúc, một giấc mơ đẹp đẽ quá mức, đến nỗi khó tin đây là sự thật.
Hai người cùng nhau thả bộ, không hề nói một lời, cô tự mình thưởng thức cảnh đêm tại Paris, còn anh hút thuốc không nói chuyện. Cô quay đầu lại cười với anh, khóe miệng của anh cũng vì cảnh đêm mở nhếch lên, trong đó hơi có một nụ cười thản nhiên.
Trong chớp mắt, anh, kinh ngạc trước thế giới của cô.
Mái tóc đen nhấp nháy ánh sáng, ánh đèn noen đổ xuống, chiếu lên mặt bên của anh, lạnh lùng, gầy gò, một bức điêu khắc, hoàn mỹ không có khuyết điểm.
Trên người anh mặc một bộ đô vest đen, trông có vẻ cao quý, kiêu ngạc khó thuần, như một bậc đế vương, tồn tại ở mức cao hơn so với cả thế giới, tách biệt khỏi thế giới, không thể với tới được.
Đồng thời, cực kỳ nam tính, dáng người cao thẳng, nửa cúi đầu hút thuốc, khói thuốc lờ mờ, nhẹ nhàng lượng lờ trước khuôn mặt anh, cứ sức hấp dẫn quyến rũ người khác.
Trước giờ không nghĩ anh lại yêu nghiệt đến vậy!
Uất Noãn Tâm bị cuốn vào trong dòng cảm xúc, từ từ đi sâu vào trong đó, không ngừng trầm luân, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện.
Chỉ là mùi khói thuốc bay nhẹ vào trong mũi, có chút khó chịu, không nhịn được ho vài tiếng.
Nam Cung Nghiêu không nói điều gì, đổi vị trí, đi về bên phải của cô, mùi thuốc bay sang hướng khác.
Uất Noãn Tâm ngạc nhiên trước sự quan tâm của anh, hỏi giọng cất tiếng: “Cảm ơn!” Nghĩ một lúc, lại nói. “Thật ra…….hút thuốc không tốt cho sức khỏe, rất dễ mắc bệnh ung thư phổi.” Cô chỉ là thuận miệng nói ra, cũng không có ý gì hết. Dù sao, cô tự biết mình không phải người vợ thực sự của anh, không quản anh được.
Anh lại dập tắt thuốc.
Nhìn thấy cô đứng im tại chỗ, sững người mở trừng hai mắt nhìn mình, trên mặt còn có chút mất tự nhiên, ho nhẹ nói. “Tôi chỉ không muốn hút nữa thôi.”
“Oh…..” Uất Noãn Tâm cười thầm, hình như cô chẳng nói gì hết mà? Anh tự động giải thích, khó tránh có chút hoài nghi ‘giấu đầu lòi đuôi’. Không ngờ rằng, một câu nói bâng quơ của cô, lại có thể làm cho anh dập tắt điếu thuốc. Cô không biết điều này có nghĩa đới với anh hay không, nhưng đối với cô lại có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Bởi vì, lời cô nói, lại có sức ảnh hưởng đến anh như vậy.
Lúc nãy khó có thể tưởng tượng được, làm cho cô kinh ngạc, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
“Chuyện kia, tôi muốn mua một ít qua cho đồng nghiệp, anh có thể ở đây đợi một lát không? Chỉ một lát thôi!” Uất Noãn Tâm bước nhanh đến cửa hàng nhỏ bên đường, hai ba lần quay đầu lại chắc chắn anh vẫn còn đó, mới yên tâm, tinh thần giống như một đứa trẻ ỷ lại vào người thân, khiến anh nở một nụ cười dịu dàng.
Đang đứng trước tủ kính chọn quà, đột nhiên bị một người đụng phải, xung quanh còn có mùi rượu nồng nặc. Một vài kẻ say rủ từ trong quán rủ đi ra, say xỉn chỉ vào cô nói gì đó. Cô nghe không hiểu tiếng pháp, nhưng từ nụ cười xấu xa của bôn họ, vẫn ngửi ra được mùi nguy hiểm, định chạy, lại bị bọn họ chặn lại, trái phải không thể chạy, cô dùng tiếng nói câu ‘xin tránh ra’, bọn họ vẫn cứ dây dưa không dứt.
Mà trong lúc này, Nam Cung Nghiêu đang quay lưng với cô gọi cuộc điện thoại, không hề chút ý đến tình hình bên kia.
Để tránh gặp phiền phúc, Uất Noãn Tâm không dám thét to lên, chỉ có thể tránh né, đồng thời dùng tay đẩy bọn họ ra. “Đi chỗ khác……….tránh ra………”