Phỉ Y Hân tức giận mắng chửi hắn không thương tiếc, cô đã chuẩn bị tinh thần để sống chết với hắn một phen rồi.
Vậy mà đáp lại lời mắng chửi của cô chỉ là vẻ mặt dửng dưng của Hoắc Đông Thần, thậm chí là đắc chí!
Không vô sĩ thì không thể lấy vợ được!
Đúng vậy! Thì đã sao nào?
Cái gì Hoắc Đông Thần đã nhận định hắn sẽ không buông tay!
Sau vụ của Phỉ Đan Thuần, ác cảm của cô về thế giới của hắn càng gay gắt, cô lo ngại, cô chán ghét những gì thuộc về giới thượng lưu.
Có quá nhiều quy củ, quá nhiều luật lệ bất thành văn, quá nhiều mưu kế, và... quá nhiều sự so sánh.
Hắn hiểu rõ cô, Phỉ Y Hân dù bề ngoài có mạnh mẽ và âm hiểm đến đâu, cũng chỉ là một người mong muốn có một cuộc sống bình thường, ở cuộc sống ấy cô sẽ dùng sự mạnh mẽ cùng mưu mẹo của mình để sống thật bình yên. Nếu bước chân vào thế giới của hắn, cuộc sống của cô sẽ bị đảo lộn.
Và sự độc ác hạ lưu của Lan Nhược Tâm và Hoắc Tiểu Đồng đã khiến cô nhận thức càng mạnh mẽ hơn về điều đó.
Cho nên hắn phải ra tay.
Hắn là kẻ nắm giữ huyết mạch của nền kinh tế, quyền lực cùng tiền tài là vô hạn, việc thao túng cục dân chính cũng vô cùng dễ dàng.
Hắn chỉ cần nói một câu, bọn họ đã nhanh chóng thu thập và chứng nhận kết hôn cho cô và hắn.
Không cần có chữ ký thật, không cần có hình chụp thật, càng không cần có sự đồng ý của cô, chỉ cần là hắn, tất cả điều có thể!
Mặc dù bọn họ đã thật sự trở thành vợ chồng với nhau, cô đã là của hắn nhưng khi chính tai nghe cô nói muốn hủy hợp đồng, hắn thật sự không khống chế được lửa giận của mình.
Hoắc Đông Thần biết cô sẽ tức giận, nhưng hắn sẽ không buông tha cho cô, vì hắn tin chắc, cô cũng có tình cảm với mình!
Hoắc Đông Thần! Tôi ghét anh! Tôi thực sự ghét anh! Tôi ghét những người như anh!
Phỉ Y Hân hét lớn, vì quá tức giận nên nước mắt cũng trào ra, nếu không phải lúc này Hoắc Đông Thần vẫn đang giữ chặt cô, cô đã chạy thật nhanh khỏi nơi này rồi! Cô cần thời gian để bình tĩnh lại!
Là lỗi của anh! Nhưng em đừng khóc có được không? Đây là chuyện sớm muộn của hai ta thôi.
Hoắc Đông Thần thấy cô khóc liền đau lòng lau nước mắt trên mặt cô. Phỉ Y Hân nghiêng đầu tránh né hắn cũng không màng, tiếp tục xoa dịu cô.
Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt hắn, thật không ngờ lại khiến hắn đau lòng như vậy. Nhìn cô khóc thật uất ức, hắn có chút hối hận rồi! Hối hận đã chọn cách này để nói cho cô biết...
Hoắc Đông Thần! Tôi sẽ không là gì của anh hết! Bây giờ không, sau này cũng không!
Tại sao em cứ nhất quyết phải đối đầu với anh?
Hoắc Đông Thần gắt gao nắm lấy tay cô, dù hắn có lạnh lùng đến đâu, khi nghe người con gái mình yêu nói những lời như thế, hắn vẫn không chịu được!
Vì anh là Hoắc Đông Thần! Hoắc Đông Thần không phải là người có thể hoàn toàn thuộc về tôi! Người tôi sẽ yêu sẽ cưới chỉ có thể là của tôi, không ai dễ dàng chia cắt hay phán xét được chúng tôi! Đó mới là người tôi....
Tôi cấm em!
Phỉ Y Hân vẫn đang nói ra suy nghĩ từ tận đáy lòng của mình thì Hoắc Đông Thần đã tức giận cắt ngang.
Hắn ôm chặt cô vào lòng, ngấu nghiến môi cô đến đỏ ửng.
Phỉ Y Hân vẫn cố gắng giãy giụa, Hoắc Đông Thần vẫn không màng, đạp mạnh cửa phòng nghỉ, cùng cô ngã xuống giường lớn...
Phỉ Y Hân bị hắn đè lên liền biết nguy hiểm, sức chống cự càng lớn hơn. Phỉ Y Hân dù thông minh nhưng lúc này lại chẳng thể vận dụng, cô càng giãy dụa chỉ càng khiến Hoắc Đông Thần muốn chiếm đoạt cô hơn
Sức lực của cô bình thường đã không thể so sánh với người đàn ông to lớn như Hoắc Đông Thần, đừng nói đến tình huống lúc này, khi cô đang bị hắn lấy mất không khí!
Hoắc Đông Thần vẫn đang cuồng nhiệt hôn cô, vừa hôn vừa cắn, Phỉ Y Hân bị nhịp hôn của hắn làm mềm yếu, lực giãy giụa cũng yếu dần...