Hai mỹ nữ đùa giỡn được một lát thì cuối cùng cũng sắp đến giờ đấu giá. Từ bên ngoài cửa sổ có một con bọ màu vàng bay vào, nhưng nó có vẻ lúng túng không biết làm sao đáp xuống. Dạ Vô Song thấy vậy thì chỉnh sửa quần áo xốc xếch của mình và Hương Hương lại một chút, sau đó lên tiếng:
- Được rồi, không cần lúng túng nữa.
Kim Trùng lúc này mới hiện thân, chắp tay cúi đầu:
- Không có việc gì, dù sao thì ta cũng chính là người gọi ngươi tới.
Lúc này, bên dưới đã có tiếng rao mở màn của nhân viên đấu giá. Dạ Vô Song và Hương Hương từ tốn ngồi vào ghế, còn lão Kim Trùng thì nghiêm chỉnh đứng nép sau lưng ghế Dạ Vô Song. Bên ngoài tự động có nhân viên xin phép mở cửa phòng để hai nàng có thể nhìn và giám định cá trong bể đấu giá. Lúc nhân viên thấy Kim Trùng thì cũng giật cả mình, không biết ông lão này làm sao mà vào đây được, nhưng lúc thấy ông lão đứng khép nép phía sau hai vị thượng khách thì nhân viên này cũng không dám nói gì nữa.
- Các vị, để mở đầu tiết mục đấu giá hôm nay, bổn đường xin giới thiệu một loài cá rất quen thuộc đối với mọi người. Thịt của chúng rất mềm, rất ngọt, xương có thể mang đi nấu làm thuốc bổ…
Trong lúc nhân viên đấu giá đang ba hoa chích chòe giới thiệu, nước trong bể cá đã bắt đầu dâng lên đến sáu thước (2 mét). Thời điểm một cánh cổng sắt nho nhỏ dưới đáy bể mở ra, một đàn cá toàn thân óng ánh ngân quang tuôn ra, lấp lánh ánh bạc rất đẹp mắt. Tuy nhìn mỗi con cá không có gì khác thường, nhưng kích thước của chúng không hề bình thường; mỗi một con đều to gấp đôi cá lóc thông thường, con lớn nhất tiếp cận gấp ba.
Bể cá này chỉ chứa một lượng cá trưng bày, còn số lượng đấu giá thật sự là ba lô cá, nếu mua được, Bách Ngư Đường sẽ cho xe chuyên chở cá đến tận nơi, đảm bảo tộc độ cực nhanh bởi vì xe là do linh thú kéo.
Dạ Vô Song nhìn viên ngọc màu xanh đặt trên bàn, hỏi Hương Hương:
- Viên Truyền Âm Ngọc này là dùng để kêu giá sao?
Hương Hương gật đầu:
- Ân, kêu giá hay bỏ qua, tỷ đều phải thông báo cho nhân viên đấu giá để giữ gìn trật tự cho buổi đấu giá. Không ai muốn phí thời gian của nhau cả, nên trừ khi có xích mích ngầm giữa những người tham gia đấu giá ra, quy luật này bình thường rất được tuân thủ.
Dạ Vô Song đưa mắt nhìn thử đám cá óng ánh đang bơi lội trong bể nước giữa trường đấu giá, chưa được mấy giây đã hoàn toàn không thèm nhìn nữa, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho bên ngoài ầm vang tiếng kêu giá lên trời, xem ra sẽ vượt qua 50 Hậu Thiên Ngọc một lô cá này. Những thương nhân, chấp sự gia tộc kia thì nghĩ đây là những lô cá chất lượng rất cao, có cả con giống để về tự lập mô hình chăn nuôi, nên bọn họ liền là đỏ hết cả mắt, hô giá khản cổ họng.
Mức giá 50 Hậu Thiên Ngọc này là một khoản tài phú mà đổi ra kim tệ thì sẽ được một con số khổng lồ, hoàn toàn không có cửa vào dành cho các thương nhân trong phàm thế, chỉ riêng những thế gia tu đa͙σ mới có thể bon chen hô hào với nhau. Ở trình độ giao dịch bằng Hậu Thiên Ngọc như thế này, chênh lệch một, hai viên thôi cũng đã là khác biệt tương đối rõ rệt.
Hương Hương thì tinh nghịch hơn một chút, thỉnh thoảng nàng lại gọi vào giá hơn một vài Hậu Thiên Ngọc, để bọn tài phiệt ngoài kia tốn tiền tốn của một phen, rồi ngồi che miệng cười khúc khích, để cho Dạ Vô Song ngắm nàng đến thỏa thích.
Cuối cùng, những lô thượng phẩm ngư kia bị chia cho ba người khác nhau, không ai ôm nổi cả ba. Có điều, chỉ có những người tham gia đấu giá ở tầng hai là bon chen mẻ cá này, những người ở tầng ba thì chỉ có Hương Hương là quậy phá kêu giá; bản thân nàng cũng không có ý định mua lấy một con, không, cho miễn phí nàng cũng lười nhận.
Món hàng đấu giá thứ hai cuối cùng cũng được đem ra, vì nội dung đấu giá của Bách Ngư Đường là bí mật để tạo ra yếu tố huyền bí và bất ngờ, nên ai ai cũng hồi hộp chờ đợi xem bọn họ sẽ được chứng kiến loại thủy hải sản truyền kỳ gì được Bách Ngư Đường mang ra. Trong quá khứ, đã từng có nhiều loại cá tôm cực kỳ quý hiếm giúp cả một gia tộc quật khởi mà bước chân vào hãng ngũ của các thế lực đứng đầu, căn bản là họ có duyên với loại đồ vật đó.
Nhưng mà chính là vì những cơ duyên xảo hợp như vậy mà rất nhiều thế gia giàu có vẫn thường rót tiền vào Bách Ngư Đường với mong muốn tìm thấy một con đăng thiên ngư giúp gia tộc nhanh chóng phát triển, sánh vai cũng các đại tông môn ở Trung Bộ Đại Trung Vực.
- Vật phẩm đấu giá thứ hai là một cặp Hắc Bạch Song Ngư. Như các vị đã biết, loài cá này cực kỳ hiếm có, luôn luôn là hắc bạch song sinh, thịt của bọn chúng nếu biết cách chế biến có thể đem nấu thành một nồi dược canh bổ trợ cho việc, khục khục, song tu của các vị với đa͙σ lữ của mình…
Lần này, bên trong bể kính là một đôi cá, một trắng một đen, lúc nào cũng quấn quít bên nhau như keo sơn không rời. Nghe lời giới thiệu của nhân viên chủ trì đấu giá, rất nhiều người lập tức ho khan, gò má nổi hồng, nhưng cường độ hô giá lại hoàn toàn không bị chút ngại ngùng nào ảnh hưởng, loáng thoáng còn hăng say hơn đợt trước.
Trong lúc bên ngoài đang ồn ào thảo luận kêu giá thì Dạ Vô Song khều khều Hương Hương, nói ra:
- Nàng nhìn cho kỹ con Hắc Ngư kia một chút.
Hương Hương chợt hiểu ra, gật đầu chăm chú nhìn vào con cá màu đen đang bơi lội bên cạnh con cá màu trắng trong bể kính. Kim Trùng đứng phía sau suy nghĩ hồi lâu thì cũng chợt nhận ra, vội trợn mắt lên nhìn cho kỹ con cá màu trắng. Dạ Vô Song cười khúc khích, để yên cho hai người nhìn ngắm một chút.
Tới lúc kêu giá xong – lần này đã kêu lên tới mấy Tiên Thiên Linh Thạch – thì Dạ Vô Song hỏi hai người:
- Các ngươi thu hoạch được gì không?
Kim Trùng cười khổ:
- Ha ha, làm ŧıểυ thư thất vọng rồi…
Dạ Vô Song mỉm cười:
- Cái này thì không trách ngươi được, căn nguyên tu luyện của ngươi và loài thủy ngư kia khác nhau xa xa a, ngươi nên bám vào chân ngôn của tổ tiên ngươi để lại thôi. Nếu chân ngôn mà không phải thứ thích hợp trùng yêu tộc nhất thì năm xưa tổ tiên các ngươi đã không đủ sức phản kháng Cổ Yêu Giới thanh trừng…
Kim Trùng khẽ run rẩy, trong nội tâm chấn động, sau đó thở dài chấp nhận, hắn hiểu ŧıểυ thư căn bản không phải là người thuộc về Thiên Nhân Giới, cho nên nàng mới biết tới những bí mật kinh thiên động địa tầm cỡ đó…
- Hương Hương, còn nàng?
- Hì hì, ta nhìn ra rất nhiều đồ vật a…
Nhìn thấy nụ cười bất lương của Hương Hương, Dạ Vô Song híp mắt hỏi lại:
- Nàng không lo nhìn đa͙σ tu luyện mà lại đi lo nhìn mấy thứ để chọc ghẹo bổn tỷ tỷ sao?
Hương Hương bĩu môi phản đối:
- Không a, ta là nhìn ra cả hai nhé, hì hì…
Trong mắt Dạ Vô Song thì nụ cười gian của Tô Thúy Hương cũng không hề thiếu diễm lệ mê người; nàng chỉ đành lắc đầu phì cười, véo gò má Hương Hương một cái rồi không truy cứu nữa.