Buổi trưa, Lam Xảo Nhiên đi lên văn phòng làm việc của tổng giám đốc, vừa bước vào đã diễn xuất làm mặt buồn bã, cúi đầu chậm rãi tiến đến gần với Vu Duẫn đang ngồi ở ghế da, sau đó dứt khoát ngồi xuống trên đùi của anh và đặt mạnh tệp tài liệu lên bàn, im lặng không nói.
“ Sao thế? ”
Vu Duẫn vừa dịu giọng vừa ôm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Xảo Nhiên để nâng lên khuôn mặt cho ánh mắt cả hai giao nhau, bàn tay còn lại đang đặt ở bờ mông cô nhè nhẹ vỗ vào từng cái.
“ Ai chọc giận vợ? ”
“ Bạn gái cũ của anh á! ”
Vu Duẫn lập tức nhíu mày, bàn tay sau đó đưa lên vuốt ve tấm lưng dỗ dành Lam Xảo Nhiên, dè dặt dò hỏi:
“ Di Linh nói gì với em? ”
“ Anh không nghe mọi người đồn đoán gì sao? ”
Quả thật Vu Duẫn rất ít khi lướt mạng xã hội, thông tin anh tìm hiểu cũng liên quan đến giới kinh doanh nên không hề hay biết, càng không quan tâm đến những chuyện phụ nữ bàn tán.
“ Họ nói gì? ”
Lúc này, Lam Xảo Nhiên lấy điện thoại thao tác nhanh nhẹn trên màn hình, sau đó đẩy qua đưa cho Vu Duẫn xem nội dung, lên tiếng:
“ Họ thấy hình ảnh này, đồn đoán chị ta chính là vợ anh, mẹ là mẹ chồng của chị ta. ”
Ánh mắt của Vu Duẫn từ màn hình điện thoại dịch dời lên khuôn mặt phụng phịu hờn dỗi của Xảo Nhiên, hai tay ôm lấy cơ thể khít khao, cất lời:
“ Di Linh với mẹ vốn dĩ thân thiết từ rất lâu, lúc giữa anh và cô ấy chưa quen. Hay là chúng ta công khai đi, như vậy chẳng còn ai đồn đoán lung tung nữa. ”
Đâu phải Lam Xảo Nhiên cô chưa từng nghĩ ra cách giải quyết đó, nhưng trong lòng không khó chịu bởi những nhân viên đồn đoán những thông tin thất thiệt, mà bực tức do Tần Di Linh cố tình làm vậy.
“ Anh cho vợ mượn điện thoại đi. ”
Vu Duẫn khẽ cười, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại của mình đang đặt trên bàn, sau đó đưa cho Xảo Nhiên.
“ Mật khẩu, em không có nhìn đâu. ”
Nói xong, hai mắt của Xảo Nhiên nhắm tịt. Thế nhưng, Vu Duẫn xòe bàn tay cô ra và đặt điện thoại lên, nói:
“ Ngày sinh nhật của em. ”
Lam Xảo Nhiên mở mắt, khuôn miệng chúm chím mỉm cười và đôi mắt lấp lánh muôn vàn hạnh phúc, sau đó nhìn xuống chiếc điện thoại và bấm sử dụng.
Cuối cùng, Xảo Nhiên chọn một tấm ảnh lúc cả hai đi chụp ảnh cưới ở Pháp, dưới bóng tối mập mờ đâu nhìn thấy rõ gương mặt, còn là góc nghiêng.
[ Hôn ước, mê đắm em ]
Đăng ảnh thành công, Lam Xảo Nhiên bật cười khúc khích, vô cùng vui vẻ trả lại điện thoại cho Vu Duẫn, mục đích chỉ đang chọc tức Tần Di Linh.
“ Vợ lái xe vòng ra cửa sau đón anh, chúng ta đi ăn trưa. ”
“ Được… ”
…----------------…
Hai giờ khuya…
Reng… reng… reng…
Tiếng chuông điện thoại nho nhỏ vang lên giữa đêm khuya vô cùng yên ắng, Vu Duẫn lập tức tỉnh giấc bởi anh cực kỳ nhạy thức. Thế nhưng, từ ngày có vợ, trước khi đi ngủ anh đã hạ âm lượng ở mức nhỏ nhất, tránh những cuộc gọi làm cho Lam Xảo Nhiên thức giấc.
Lúc này, Vu Duẫn nhìn xuống cô gái đang rúc vào lồng ngực mình ngủ sâu, sau đó vươn dài cánh tay với lấy chiếc điện thoại, trên màn hình xuất hiện cái tên khiến anh bất giác sửng sờ và lần nữa nhìn xuống Xảo Nhiên.
Có lẽ, sau ba trận chiến từ phòng tắm đến trên giường và gần 12 giờ khuya mới được đi ngủ, thì cô dường như không thể tỉnh nổi để phát hiện.
Và rồi, Vu Duẫn buông bỏ điện thoại trên tay, chậm rãi để đầu của Xảo Nhiên xuống gối và thu lại cánh tay, cả người từ tốn nhích ra mép giường và lật tấm chăn khỏi cơ thể rồi nhẹ nhàng đi xuống.
Vốn dĩ cuộc gọi đầu tiên đã kết thúc, nhưng cuộc gọi thứ hai lập tức nối tiếp theo sau. Lúc này, Vu Duẫn gấp gáp xỏ dép và khoác lên chiếc áo choàng ngủ, nhanh chóng mang theo điện thoại bước về hướng ban công.
Cánh cửa kính được mở ra và đóng lại, ngón tay của Vu Duẫn trượt lên màn hình rồi áp vào bên tai, cất tiếng:
“ A lô. ”
“ Anh Duẫn, em bị sốt rồi, cả người không còn sức để lái xe đến bệnh viện, anh có thể giúp em không? ”
Hai hàng lông mày của Vu Duẫn tức khắc chau lại, trong đầu anh nảy sinh ra rất nhiều điều không hẳn là lo lắng cho Tần Di Linh, theo phản xạ ngoái nhìn vào bên trong phòng, chính xác vị trí tầm mắt là cô gái đang ngủ trên giường.
Thấy thế, Tần Di Linh lại nói tiếp, giọng điệu thiều thào yếu ớt nghèn nghẹn cất lên:
“ Chị Tần Điệp không có ở nhà, em gọi cho chị ấy cũng chẳng được, chứ em rất ngại khi nhờ vả anh vào lúc đêm khuya thế này. ”
Nghe thế, Vu Duẫn trả lời:
“ Đã khuya, anh không thể bỏ Xảo Nhiên ở nhà ngủ một mình, nhưng sẽ gọi cho Tịnh Thi đến giúp em nhé! ”
Tần Di Linh gấp gáp trả lời lại:
“ Em đã gọi cho Tịnh Thi, nhưng cháu ấy không nghe, chắc là ngủ say. ”
“ Anh gọi cho chị Tiệp Trân, vậy nhé! ”
Cuộc gọi được Vu Duẫn bấm kết thúc, sau đó anh tiếp tục thao tác trên màn hình điện thoại gọi cho Đường Tịnh Thi, nhưng phải đến lần thứ hai cháu gái của anh mới nghe máy, giọng điệu ngái ngủ cất lên:
“ Cậu út, cậu gọi cho cháu vào giờ này làm gì? ”
“ Cháu đến căn hộ của dì Di Linh đưa dì ấy đi bệnh viện, hình như đang bị sốt, nhanh lên! ”
“ Sao cậu không đến? Cháu buồn ngủ lắm, với cháu mới biết lái xe gần đây thôi. ”
Vu Duẫn thở ra một hơi, dứt khoát lên tiếng rồi cúp máy: