Nói chuyện điện thoại với Vu Trác xong, thì điện thoại của Lam Xảo Nhiên cũng reo lên, là chị họ của Vu Duẫn gọi tới với mục đích rủ rê cô đến chung vui. Thế nhưng, cô lấy lý do sức khỏe từ chối.
“ Em vẫn còn mệt sao? ”
Lam Xảo Nhiên lặng thinh không trả lời, dứt khoát vung tay của Vu Duẫn tiếp tục bước xuống. Lúc này, anh mệt mỏi khẽ day day phần ấn đường đau nhức, sau đó nóng tính vung chân đá vào lan can xả giận.
Cuối cùng, Vu Duẫn cũng nuốt xuống cơn nóng, bước xuống phòng khách tìm kiếm Xảo Nhiên, nhưng nhìn dáo dác khắp nơi không thấy cô đâu, lên tiếng:
“ Vợ con đâu rồi ba mẹ? ”
Bà Lam trả lời:
“ Xảo Nhiên đang ăn tối trong bếp, con cũng vào ăn đi. ”
“ Cháu con hôm nay tổ chức tiệc, con đến đó một chút rồi sẽ quay lại. ”
Vu Duẫn bỏ đi, lúc này bà Lam đi vào phòng bếp tìm Lam Xảo Nhiên. Cô ngồi đây ăn tối nhưng chẳng chút tập trung, cứ cậm cụi cúi xuống suy nghĩ điều gì. Thấy thế, bà ấy kéo ghế ngồi cạnh, nói:
“ Con bảo nhớ Vu Duẫn, nhưng sao không theo chồng về? ”
Lam Xảo Nhiên giật mình thức tỉnh, sau đó ngượng nghịu hùng hồn hỏi lại:
“ Con bảo nhớ anh ta khi nào? ”
“ Ờ… có người nhõng nhẽo nằm khóc như trẻ con, bảo nhớ chồng… Thế đó, lúc đi du học, chưa hề nghe bảo ‘ con nhớ ba mẹ ’. ”
Lam Xảo Nhiên xấu hổ cúi xuống, nhanh nhẹn gấp thịt cho vào trong miệng, vừa nhai vừa nói:
“ Lúc đó con bị sốt nên nói sản, ai mà nhớ cái đồ tệ bạc ấy… ”
Vu Duẫn trở về nhà riêng tắm rửa thay đồ, sau đó tự lái xe đến nhà riêng Vu Trác tham gia bữa tiệc độc thân của cậu ấy. Tối nay đông đủ các anh, chị, cháu họ, thậm chí có sự xuất hiện của Tần Điệp.
“ Chú Duẫn, thím út của cháu đâu? ”
Em gái cùng ba khác mẹ của Vu Trác lên tiếng, những đổi lại là cái nhíu mày và lắc đầu của Vu Duẫn, trả lời:
“ Thím cháu vừa hết bệnh, không thể đến được. ”
Lúc này, Vu Trác cùng tới, cầm theo chai rượu và ly, sau đó rót vào đưa đến cho Vu Duẫn, lên tiếng:
“ Chú đến trễ, còn không dẫn thím theo, nên phạt chú Vu Duẫn ba ly đúng không mọi người? ”
“ Đúng…đúng! ”
Sau một lúc bị bao quay, Vu Duẫn tìm đến chỗ ngồi và cạnh Vu Cảnh, điệu dạng mệt mỏi lẫn buồn rầu của anh làm cho anh ấy chú ý, xoay sang trầm trầm cất tiếng:
“ Vợ chồng em chưa làm hòa nữa sao? ”
“ Chưa, vợ em vẫn còn cứng rắn lắm! ”
“ Tần Điệp và Vu Phát đã quay lại với nhau, hôm trước bị anh mắng cho một trận. Khi quyết định lập gia đình thì phải giữ vững, tham lam cuối cùng chẳng được gì. Phụ nữ họ thông minh nhạy bén lắm, chỉ cần chúng ta sơ hở một tí là phát hiện ra ngay. ”
Vu Duẫn vừa nghe Vu Cảnh nói, vừa nhìn về phía Vu Phát và Tần Điệp đang tình tứ trò chuyện, sau đó nhanh chóng lịch sự xoay đi nơi khác lên tiếng đáp lại:
“ Cũng chỉ vài tháng anh Vu Phát lại chán. ”
“ Đúng hơn chẳng ai tốt bằng vợ mình. ”
Tuy nói Vu Phát, nhưng ngụ ý xa xôi của Vu Cảnh đang nhắc nhở Vu Duẫn, hiển nhiên là anh cũng nhận ra được điều đó, nên nói:
“ Em cũng biết thế, nhưng em năn nỉ cô ấy không chịu về. ”
Vu Cảnh bật cười vỗ vào bên vai của Vu Duẫn, đang nhớ về kỷ niệm xa xưa của vợ chồng anh ấy, cũng gặp trục trặc và khó khăn vào thời gian đầu chung sống.
Lên tiếng:
“ Sao giống vợ anh quá vậy, thế là mới có câu chuyện ‘ đứng một đêm ở ngoài trời ’ để cho các em và các cháu cười cợt anh đó. ”
Mười giờ tối, Vu Duẫn cùng Vu Cảnh và Sở Thần trốn khỏi bữa tiệc, nơi anh đến chính là nhà của ông bà Lam, vẫn với mục đích năn nỉ Xảo Nhiên.
“ Mẹ, con xin lỗi, tối thế còn phiền mẹ mở cổng cho con. ”
“ Mẹ chưa ngủ, không sao! ”
Bà Lam cùng Vu Duẫn lên phòng của Xảo Nhiên, lúc này anh đưa tay mở cửa nhưng ổ khóa cứng ngắc, nhìn qua bà ấy chau mày biểu đạt.
“ Sao mà bướng bỉnh dữ thế. ”
Bà Lam vừa nói vừa đưa tay gõ cửa, tiếp tục lên tiếng:
“ Lam Xảo Nhiên, mở cửa cho chồng con vào ngủ, định để Vu Duẫn ngủ bên ngoài à? ”
Sau đó, giọng nói của Xảo Nhiên truyền ra:
“ Anh ta rất thích ngủ ở sofa! ”
Sắc mặt của Vu Duẫn biến đổi từng giây, cuối cùng nhịn nhục đưa tay gõ cửa, cất tiếng:
“ Xảo Nhiên, mở cửa cho anh đi…em muốn gì cũng được… ”
Thấy thế, bà Lam nhanh chóng bước lên phòng ngủ của bà tìm kiếm chìa khóa dự phòng, nhưng vốn dĩ Lam Xảo Nhiên đã có tính toán từ trước, căn bản đã sớm lấy đi.
Bà ấy quay ngược trở xuống, nói với Vu Duẫn:
“ Xảo Nhiên lấy luôn chìa khóa dự phòng rồi. ”
Vu Duẫn thở ra một hơi nặng nề, buồn bã, kiên nhẫn lần nữa gõ cửa, lên tiếng:
“ Xảo Nhiên, cho anh vào và nghe anh giải thích đi. ”
Tiếp tục năn nỉ thêm vài câu, nhưng Lam Xảo Nhiên vô cùng nhẫn tâm và dứt khoát không cho Vu Duẫn vào ngủ. Lúc này, bà Lam nhìn sang anh, cất lời: