Chương 245: Cô có biết anh ấy thích ai không?[5]
Editor: May
Biệt thự Cẩm Tú Viên của Lục Cẩn Niên rất ít khi có người khác quấy rầy, Kiều An Hảo nghi hoặc buông muỗng xuống, lúc đang chuẩn bị đứng lên, mẹ Trần lập tức đi ra ngoài phòng ăn: “Bà chủ, tôi đi mở cửa.”
Kiều An Hảo ngồi trở lại trên ghế ăn cơm một lần nữa, vừa húp cháo, vừa cố gắng nhớ lại trí nhớ mình mất đi vào mấy tiếng kia.
“Kiều Kiều!” Vào lúc Kiều An Hảo cầm muỗng, đang chuẩn bị đưa cháo vào miệng, Triệu Manh vọt vào phòng, trong lúc bất chợt lớn tiếng gọi một câu.
Tay Kiều An Hảo dừng một chút, không có để ý tới Triệu Manh, mà cứ thế suy nghĩ chuyện của mình, chậm rãi húp cháo.
Triệu Manh đến Cẩm Tú Viên gặp Kiều An Hảo vài lần, mẹ Trần có biết, cho nên nhiệt tình kéo ghế ăn cơm ra cho Triệu Manh: “Triệu tiểu thư, cô muốn ăn gì không?”
Lúc này đã là giữa trưa, Triệu Manh chưa có ăn cơm, liền chạy tới từ đoàn làm phim, cho nên lập tức không chút khách khí gật gật đầu, nói một tiếng “Cám ơn”, sau đó liền đưa đầu đến trước mặt Kiều An Hảo, đánh giá Kiều An Hảo trong chốc lát, lúc này mới thở ra một hơi, ồn ào nói một chuỗi thật dài với Kiều An Hảo: “May mà Kiều Kiều cậu không có việc gì, tối hôm qua cậu không biết đâu, làm tớ sợ muốn chết! Tiểu tiện nhân Lâm Thi Ý kia, tớ vẫn luôn biết cô ta không phải thứ tốt lành gì, nhưng không nghĩ tới cô ta lại vô sỉ đến không có giới hạn như vậy! Nhưng mà Kiều Kiều, cậu cũng không cần tức giận, lần này coi như cô ta đá trúng cửa sắt. Tớ nghe người ta nói, không nói đến cô ta bị người rạch một dao trên mặt, hôm nay còn bị truyền thông liên tiếp không ngừng bùng nổ xì căng đan, toàn bộ Weibo đều nổ tung, toàn bộ đều là mắng cô ta, đến ngay cả điểm tốt của cô ta đều biến thành đen. Hả giận, thật sự là hả giận, tớ nhìn thấy mọi người toàn thế giới đang mắng cô ta, tớ an tâm!”
Triệu Manh vừa nói, vừa dào dạt đắc ý cười khoe khoang: “Kiều Kiều, tớ nói cho cậu biết, tớ cực kỳ tức giận. Tớ còn lập mấy cái nick nhỏ đi mắng cô ta, trong đó một cái còn đứng đầu trong danh sách trả lời đấy!”
Kiều An Hảo bị lời nói thao thao bất tuyệt không ngừng thở của Triệu Manh làm sửng sốt, thẳng đến khi mẹ Trần đặt cháo yến mạch ở trước mặt cô. Cô hăng hái bừng bừng cầm muỗng ăn như hổ đói, thời gian im lặng, Kiều An Hảo mới chớp chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi Triệu Manh một câu:“Triệu Manh, Lâm Thi Ý làm sao vậy?”
“Khụ khụ!” Câu hỏi của Kiều An Hảo làm cho Triệu Manh lập tức bị sặc, cầm khăn tay, che miệng ho khan hồi lâu mới trừng mắt nhìn Kiều An Hảo, vẻ mặt cổ quái hỏi: “Kiều An Hảo, cậu choáng váng sao? Lâm Thi Ý làm sao vậy, cậu không biết gì hả? Tối hôm qua suýt nữa cậu bị cô ta hại chết, cậu có biết hay không? Thiếu chút nữa là cậu đã bị lão sắc quỷ - nhà sản xuất Tôn đó cưỡng hiếp rồi đó!”
Kiều An Hảo nhíu mi tâm, mờ mịt vô tội hỏi lại: “Tớ bị Tôn tổng cưỡng hiếp sao?” ( hãy đọc nhanh nhất tại thichdoc truyen.com )
Triệu Manh thấy dáng vẻ này của cô, nháy mắt hai cái, vẻ mặt thành thật hỏi:“Kiều Kiều, cậu thật sự không biết?”
Từ trong lời nói của Triệu Manh, Kiều An Hảo đã mơ hồ biết được một ít chuyện dơ bẩn đã xảy ra vào tối hôm qua, sắc mặt trở nên có chút khó coi, mím mím môi, không nói gì.
Triệu Manh siết cái muỗng trong tay, dùng sức hít thở, sau đó buông lỏng cái muỗng ra, nhìn Kiều An Hảo, thuật lại từ đầu đến cuối chuyền đó một lần: “Kiều Kiều, tối hôm qua trong đồ uống ở suối nước nóng của cậu bị người ta bỏ thuốc, nhưng đồ uống kia đã nhanh chóng bị người đó xử lý xong, đã không tìm được chứng cớ.”