Chương 192 : Tại sao không phải là tôi? (2)
Lục Cẩn Niên rời đi một lát, người trong phòng mới từ từ phục hồi lại tinh thần, chẳng qua là người nào cũng không mở miệng nói chuyện.
Bên trong phòng không biết yên tĩnh bao lâu, trong lúc bất chợt Trình Dạng mở miệng nói: "Tôi đã nói bài hát này rất quen thuộc, nghe Lục ảnh đế hát lâu như vậy, vẫn không nghĩ ra, vừa rồi mới nhớ ra, đó là bốn năm trước tôi mới tham gia vào giới giải trí, cùng hát nhạc phim với Lục ảnh đế.”
Trong phòng có mấy minh tinh từng quay bộ phim đó, nghe thấy Trình Dạng vừa nói như thế, bọn họ cũng như hiểu ra gật đầu, trong đó có người nói: "Khó trách tôi cũng cảm thấy quen thuộc đây, lúc ấy chúng tôi quay phim ở sa mạc, điều kiện rất khổ cực, lúc ấy mấy người phải chen chúc ngủ trong một cái lều, có lần qua nửa đêm tôi thức giấc, đi ra ngoài đi vệ sinh, thấy Lục ảnh đế không ngủ, ngồi một mình ở trên đất sa mạc, nhìn chằm chằm lên trời, không biết nghĩ cái gì, tôi đi tới, mới nhìn thấy chung quanh anh ta toàn là tàn thuốc, anh ta đang đeo tai nghe, không phát hiện tôi đến gần, mở âm thanh rất lớn, chính là bài hát vừa rồi.”
Người này nói tới đây thì dừng lại, giống như đang nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, lại mở miệng nói: "Tôi vỗ vỗ bả vai anh ta, chợt thấy anh ta lấy lại tinh thần, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn tôi, hốc mắt đều đỏ hoe, giống như mới vừa khóc xong, sau đó có thể anh ấy ý thức mình đã thất lễ, đột nhiên lại đứng lên, sau đó tôi đi vệ sinh xong, phát hiện trên đất, viết bốn chữ, ‘Sinh nhật vui vẻ’, chẳng qua lúc đó ban đêm, gió lớn, bốn chữ đã trở nên có chút mờ mịt, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra, chính là chữ của Lục ảnh đế, đoán chừng ngày hôm đó có thể là sinh nhật của người nào đó."
Mọi người nghe xong người này kể, lại im lặng một lát, sau đó có người nói: "Anh khoan hãy nói, bình thường nhìn Lục ảnh đế lạnh như băng, một chút tình người cũng không có, ngược lại nhìn không ra, anh ta sẽ thích một người lâu như vậy."
"Trước kia tôi cũng nghe nói một tin đồn, trước kia Lục ảnh đế không hút thuốc, sau bởi vì một chuyện mới hút thuốc, mọi người nói xem, có phải như anh ấy vừa kể, tỏ tình không thành công, nên sau đó bắt đầu hút?”
"Còn nữa, Lục ảnh đế nghiện thuốc lá rất nhiều, thường nhìn thấy một mình anh ấy cô đơn đứng ở chỗ không có ai buồn bã hút.”.
Trong phòng lại yên tĩnh, không khí đè nén khiến cho người ta có một cảm giác khó chịu không nói nên lời, cuối cùng không biết là người nào, đổi đề tài: "Mới vừa rồi Lục ảnh đế nói người anh ấy thích vẫn là mối tình đầu, ai, tôi cũng quên mất mối tình đầu của tôi là ai, còn mọi người?”
Có người nói tiếp: "Mối tình đầu? Tôi chỉ nhớ rõ đêm đầu tiên."
Cả sảnh đường bị chọc cười, lại có người nói: "Tôi cũng còn nhớ rõ mối tình đầu của tôi, là một cô bé cực kỳ xinh đẹp, mỗi ngày tôi đều để lại que kẹo trong ngăn kéo của cô ấy.”
"Ha ha, anh đối với mối tình đầu thật tốt, lúc ấy tôi cực kỳ nghịch ngợm, ngày ngày bắt nạt mối tình đầu của tôi, sau đó cô ấy nói cho giáo viên biết, về nhà tôi bị ba tôi đánh một trận."
Bên trong phòng lại nổi lên tiếng cười, không khí rõ ràng rất sôi nổi.
-
Lục Cẩn Niên đi ra từ phòng vệ sinh, tay sạch, dựa vào vách tường, sờ soạng một điếu thuốc, hút xong, sau đó mới trở về bao sương.
Cửa bao sương cũng không khóa chặt, vừa đến gần cửa, anh nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười lớn, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói Tống Tương Tư truyền ra: "Kiều An Hảo? Còn cô? Mối tình đầu của cô như thế nào? Kể nghe một chút."