Tại điện Đức Dương trong hoàng cung ở Lạc Dương, , sau ba hồi chuông trống tam công, cửu khanh, văn võ bá quan lần lượt vào triều. Sau khi đồng thanh hô to ba lần: vạn tuế, liền phân ra thành hai nhóm dọc theo đại điện. Trung thường thị Trương Nhượng bước ra hô to: “Hoàng thượng có chỉ , có việc sớm tâu, không có gì thì bãi triều…”
Trương Nhượng vừa nói dứt lời, Viên Phùng liền đánh mắt ra dấu, thị lang Thái Ung vội bước ra khỏi hàng, quỳ rạp xuống đại điện, hai tay chấp vào rồi cất cao giọng nói: “Thần có việc cần tấu.”
Linh đế liền phất tay rồi phán : “Nói.”
Thái Ung nói : “Đông quận thái thú Tào Tháo, là kẻ xảo trá, lại chiêu binh mãi mã, có ý không thuần phục triều đình! Thần cầu xin Hoàng thượng hạ chỉ đem áp giải về kinh giao cho bên đình uý triệt để tra xét.”
Phe Hà Tiến đột nhiên làm khó dễ cho Phe thập thường thị, khiến cho các quan viên của phe thập thường thị ứng phó không kịp, vội dùng ánh mắt cầu xin nhìn tới Trương Nhượng. Trương Nhượng nhất thời không rõ phe Hà Tiến có mục đích gì, cũng chỉ đành đưa mắt ra hiệu ý bảo mọi người hãy cứ yên lặng theo dõi.
Linh đế nghe xong, mặt rồng liền lộ vẻ giận dữ, quát lên: “Hắn muốn tạo phản à? Mau điều tra! Lập tức đem Tào Tháo áp giải về kinh, giao cho phủ đình uý tra xét rõ ràng.”
Phủ Đình uý quyền uy to lớn, là địa phương làm cho tất cả quan lại đều kiêng kỵ, hễ ai nghe tiếng đều thất kinh. Thường có quan viên cảm thán rằng một khi phải vào đình uý phủ thì dẫu có vô tội thì cũng bị tra xét cửu tộc, không khác gì họa diệt môn.
Linh đế vừa nói dứt lời thì phía ngoài đại điện liền xuất hiện tiếng bước chân dồn dập, bá quan vội vã quay đầu lại, chỉ thấy đích thị giáo uý Viên Thiệu, thần sắc hoảng hốt, đang hộc tốc chạy tới. Thiệu vội vã tới mức không kịp cởi bội kiếm mà chỉ trực xông vào kim điện. Bảo vệ ngoài kim điện thấy vậy liền vội hạ tay cầm giáo xuống, chắn ngang đường đi của Thiệu.
Viên Thiệu vội vã tháo bội kiếm, mặc kiếm rơi xuống đất, còn bản thân chạy thẳng vào kim điện. Sau khi tới nơi, Thiệu liền quỳ xuống rồi cao giọng tâu: “Bệ hạ, Dĩnh Xuyên cấp báo.”
Trương Nhượng thấy vậy trong lòng liền rung động, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, hắn vốn tưởng rằng phe Hà Tiến sẽ tạm thời đem tình hình chiến sự ở Dĩnh Xuyên dấu đi, dù sao thì Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung cũng không rõ hành tung. Chờ cho đến khi Tám trămTám trăm lưu khấu chiếm được Hổ Lao quan, trực tiếp uy hiếp Lạc Dương thì đấy chính là tội chu di cửu tộc.
Linh đế cũng lạnh nhạt hỏi: Nói ~~
Viên Thiệu âm thầm cùng Hà Tiến trao đổi qua ánh mắt rồi nói: “Tả trung lang tướng Chu Tuyển, hữu trung lang tướng Hoàng Phủ Tung, Dự châu mục Viên Thuật cùng đông quận Tào Tháo đem bốn cánh quân tiến vào truy quét tặc khấu ở Dĩnh Xuyên. Vốn đã vây tặc khấu vào trong cô thành Trường Xã, sớm có thể phá thành. Không ngờ đông quận Thái thú Tào Tháo tư thông với quân giặc, thừa buổi đêm để cho quân giặc chạy thoát… ”
Linh đế thốt nhiên giận dữ, vỗ án đưnhs lên quát: “Tào Tháo, giỏi cho Tào Tháo! Quả nhiên có ý đồ tạo phản, truyền chỉ, lập tức đem Tào Tháo áp giải về kinh, giao cho phủ đình uý tra xét”.
Thần tuân chỉ.
Phía dưới đình uý Chu Xuất liền bước ra lĩnh chỉ.
Ánh mắt của Trương Nhượng đang rủ xuống đột nhiên nhảy lên, âm lãnh liếc qua họ Viên đang quỳ dưới đất, trong lòng tự nhủ: ‘Tên bán thịt họ Hà vô dũng, vô mưu chắc không thể nào nghĩ ra độc kế như vậy, ắt hẳn đây là mưu của lão hồ ly Viên Phùng. Tranh trước một bước, đem Đông quận thái thú Tào Tháo ra làm con dê thế tội.’
Hôm nay quả thật bị họ Hà chiếm trước tiên cơ, sau lưng lại có Viên Phùng bày mưu xảo diệu. Trước tiên cho Thái Ung ra buộc tội Tào Tháo, rồi để Viên Thiệu trình báo chiến sự Dĩnh Xuyên. Quả thật là dụng tâm kín kẽ ! Bệ hạ chính là trước tiên nghe tấu đã nhận định Tào Tháo mưu phản, sau lại thấy Tháo để cho Tám trăm lưu khấu chạy thoát, điều này chứng tỏ việc bình Dĩnh Xuyên thất bại không liên quan gì đến Chu Tuyển và Hoàng Phủ Tung.
Tình hình trước mắt chắc không có khả cướp đi binh quyền trong tay Chu Tuyển và Hoàng Phủ Tung rồi. Lúc này, long nhan đang tràn đầy vẻ phẫn nộ nếu nhắc lại chuyện này chỉ tổ chọc giận bệ hạ mà thôi. Vốn biết rõ tính tình của Linh đế, Trương Nhượng liền loại bỏ ngay ý định tước đoạt binh quyền trong đầu, thầm nhủ: hôm nay cứ tạm thời để họ Hà đắc ý trước đã, với tình hình hiện nay kiểu gì trả có cơ hội khác.
Linh đế lửa giận bừng bừng trong lòng, Viên Thiệu lại đổ thêm dầu vào lửa: “Bệ hạ.! Tào Tháo tội khó tha, bởi vì hắn tư thông với quân phản loạn nên Tám trăm lưu khấu đã công phá Hổ Lao quan, thẳng hướng Lạc Dương tiến quân… ”
Cái gì!? Linh đế nghe vậy đầu tiên là thất kinh, sau chợt thấy buồn cười nói: “Khanh nói đùa rồi, Hổ Lao là thiên hạ hùng quan, dễ thủ khó công, lại có tinh binh trấn thủ, dẫu có trăm vạn tặc khấu cũng không thể công phá! Như vậy làm sao mà có thể mất được, thật là chuyện nực cười ! ha ha ha…”
Viện Thiệu vội tâu ngay: “Bệ hạ, không phải thần nói đùa đâu, Tám trămTám trăm lưu khấu đã tới gần trong gang tấc rồi”.
Ô ~ ô ~ ô ~~ ô ô ô ~~
Viên Thiệu vưa dứt lời, thì ở trạm gác ngoài thành đã vang lên tiếng tù hiệu: ba ngắn, một dài, sát khí rầm trời khiến cho bá quan biến sắc. Lạc Dương trăm năm vốn không trải qua binh đao, yên ổn lâu ngày nay nghe thấy tiếng tù và vang lên thì văn võ bá quan đều vô cùng kinh hoàng.
Linh đế thất thanh hỏi: “Chuyện gì ?...... Nơi nào thổi tù hiệu vậy?”
Bá quan đang kinh nghi không thể trả lời thì thành môn giáo uý Ngũ Quỳnh phi nước đại từ cửa thành vào, Quỳnh vội quỳ ngoài điện hô lớn: “Bệ hạ, ba ngàn thiết kỵ của Tám trăm lưu khấu đã đánh tới phía đông Lạc Dương rồi.”
Sắc mặt Linh đế thoáng chốc trắng bệch, run giọng nói: “Tám…. Tám trăm lưu khấu? Chính là Tám trăm lưu khấu đã từng cầm tù quốc trượng sao?”
Ở phía dưới, có đại thần lên tiếng đáp: “Đúng là bọn chúng ạ”.
Linh đế vội hướng về phía Hà Tiến nói: “Đại tướng quân, Tám trăm lưu khấu tới rồi.. Bây giờ phải làm thế nào…?”
Hà Tiến bước ra nói: “Bệ hạ không cần kinh hoảng, thành Lạc Dương có ba ngàn ngự lâm quân, tặc khấu chắc không dám công thành đâu.”
Linh đế lắc đầu liên tục nói: “Tám trămTám trăm lưu khấu đều là loại hổ lang, gần vạn tinh binh Nam Dương còn không địch lại, khiến cho quốc trượng bị bắt đi mãi đến giờ còn không rõ sinh tử ra sao! Nay lại có tới ba ngàn thiết kỵ tấn công Lạc Dương, ba ngàn ngự lâm quân là quá ít, quá ít ! Mau hạ lệnh để triệu tập quân đội để cứu giá, lệnh cho quân bản bộ tại Kinh, Dự, Duyện, Tịnh, Lương các châu hoả tốc điều đại quân tới. Lại truyền chỉ cho Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung chia quân hai đường mau quay về Lạc Dương, chậm thì trẫm nguy mất… ”
Linh đế vốn đang hoảng hốt không biết làm gì thì Viên Thiệu bước ra hiên ngang nói: “Bệ hạ hà tất phải hoảng sợ, thần xin đem tinh binh dưới trướng ra ngoài thành nghênh địch. Thề phá tan Tám trămTám trăm lưu khấu ngoài thành”.
“Ồ….” Linh đế đang hoảng sợ nghe vậy thì như chết đuối vớ được cọc, đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn Viên Thiệu : “Khanh … có thể đẩy lui tặc binh sao?”
Viên Thiệu lúc này nhiệt huyết dâng trào, phấn khích nói: “Xin bệ hạ dẫn bá quan lên thành lâu, thong thả nhìn vi thần đem quân đại phá quân giặc.”
Vừa nghe thấy Thiệu muốn mình đích thân mình lên thành đốc chiến, Linh đế không khỏi hai chân run lên, khó nhọc nói : “Cái...này..”
Hà Tiến bước ra tâu: “Xin Bệ hạ lên thành đốc chiến, uý đạo sĩ khí, ba quân tướng sĩ sẽ liều chết giết giặc, tất sẽ phá tan quân địch.”
Viên Phùng, Viên Ngỗi dẫn đầu, quan viên phe Hà Tiến liền rối rít quỳ xuống điện cùng tấu: “Xin bệ hạ lên thành đốc chiến….”
Linh đế thấy bản thân đã lâm vào thế cưới hổ, không theo không được, đành bất đắc dĩ nói: “Trẫm chuẩn tấu.”
Phía đông thành Lạc Dương, tinh kỳ của lưu khấu bay rợp trời, khắp nơi bụi bay mù mịt theo tiếng vó ngựa tiến quân.
Hây ~
Hí hí ~~
Chu Thương hét lên một tiếng, hai chân hung hăng thúc mạnh vào sườn chiến mã, chiến mã bị đau, ngẩng cao đầu phát ra một tiếng hí dài rồi bắt đầu tăng tốc. Phía trước cách đó không xa, thành thị vốn náo nhiệt lúc này đã loạn thành một mớ hỗn độn. Tiếng than khóc vang trời, gà bay chó sủa, người chạy loạn xạ, điều này càng làm tăng thêm khoái ý trong lòng Chu Thương và Tám trăm lưu khấu.
“Các huynh đệ!” Chu Thương giơ cao thanh mã đao trong tay, từ trên lưng ngựa đứng thẳng dậy hô : “Tất cả nghe lão tử nói đây, đại đầu lĩnh nói lần này không cho phép cướp bóc, không cho phép giết người, mọi người nghe có rõ không? ”
“Đã rõ….”
Tất cả lưu khấu đều đồng thanh đáp lại.
Hây ~~
Chu Thương xoay người lại, tay cầm chặt thanh mã đao, tại phía trước hàng quân nặng nề vung lên rồi hét vang. Toàn quân tựa cuồng phong ào ào tiến về tiểu trấn. Thị trấn này nằm ở phía đông thành Lạc Dương, vốn nổi tiêng là địa phương buôn bán ngựa dưới thời Hán. Hầu như tất cả các thương lái khắp vùng nam , bắc đều mở thương điếm tại đây. Với số lượng hơn trăm thương điếm như vậy thì đến kẻ ngốc cũng biết số chiến mã có trong trấn lớn như thế nào.
Ngao ngao ~~”
Tiếng vó ngựa chợt vang lên đinh tai nhức óc, một ngàn tinh binh lưu khấu phi tới như bay, mạnh mẽ như muốn đạp nát ngã tư đường trống trải. Lạc Dương là kinh đô, trăm năm nay chưa từng gặp binh tai rốt cục đã bị lưu khấu tập kích. Từ đấy trở đi, Lạc Dương không cách nào hồi phục vẻ an bình như trước, mảnh đất bình an duy nhất cuối cùng cũng bị chiến tranh của thời loạn thế lan tới…
Tại địch lâu ở cửa thành phía đông Lạc Dương, Linh đế và văn võ bá quan đang từ từ đi lên, mấy trăm tên lính toàn thân mặc giáp, trong tay cầm mác oai vệ đứng rải rác trên lâu, ngù màu đỏ đính trên chóp mũ trụ đón gió bay phấp phới tạo thành khung cảnh huyễn lệ tựa như muốn xua tan đi cái sát khí vô hình vốn tồn tại trong không khí lúc này.
Tám trăm lưu khấu vẫn chưa đến, toàn bộ triều thần đều trầm mặc, mọi người đều mang tâm sự riêng trong lòng.
Hà Tiến theo hầu Linh đế đúng ở đầu thành lâu, ánh mắt lúc này vô cùng âm trầm, tâm tình vô cùng phức tạp.
Đối với Tám trăm lưu khấu, Hà Tiến có thể nói là hận thấu xương. Trước hết là bắt cóc Hà Chân, cha mình, sau lại làm mất đi hai ngàn chiến mã ở Nam Dương. Chuyện này đã truyền đi khắp nơi khiến cho hắn suýt nữa thân bại danh liệt. Lần này lại đánh bại đại quân của Tào Tháo rồi từ vòng vây của Chu Tuyển và Hoàng Phủ Tung chạy thoát. Hơn nữa lại có thể phá được thiên hạ hùng quan Hổ Lao, suýt nữa dồn hắn vào chỗ chết!
Nếu lần này không phải nhờ Viên Phùng, thâm mưu viễn dự, hiến độc kế vu cáo cho kẻ khác, đem Tào Tháo ra làm con quỷ thế mạng thì lần này quả thực lão rất có thể là bị chết bởi tay của Tám trămTám trăm lưu khấu.
Nghĩ tới đây, Hà Tiến không khỏi nghiến răng căm hận.
Nhưng hận thì hận, đối với tinh binh của Tám trămTám trăm lưu khấu trong lòng Hà Tiến không khỏi có lòng sợ hãi! Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung đều là danh tướng đương thời, uy trấn bốn phương, Tám trăm lưu khấu chỉ gồm có mấy ngàn người lại có thể dưới sự bao vây của thiên binh vạn mã mà bình yên bỏ chạy. Cái năng lực này quả thật khiến người ta không lo lắng không được! Cái tên Mã Dược đó, rốt cuộc là loại người thế nào không biết ?
Đột nhiên, Hà Tiến thật sự rất muốn nhìn thấy tận mắt đại đầu lĩnh của Tám trăm trăm lưu khấu, Mã Dược..hắn rốt cục là người như thế nào mà có thể tạo ra một đội hổ lang chi sư đáng sợ như vậy?
Viên Phùng đang đứng che trước mặt Linh đế, tinh thần cũng đầy lo lắng, cũng không phải lo lắng Tám trăm lưu khấu thực sự đánh vào Lạc Dương, phá huỷ tông miếu xã tắc của Đại Hán. Lạc Dương lúc này có tới ba ngàn ngự lâm quân, với sức mạnh như vậy Viên Phùng hoàn toàn tin tưởng, lưu khấu chỉ với ba ngàn khinh kỵ thì dù thế nào cũng không thể công phá Lạc Dương được.
Viên Phùng lo lắng không yên vì một lý do khác.
Tám trăm lưu khấu phong toả chặt chẽ Lạc Dương…điều này đối với uy tín của Đại Hán đế quốc là một đả kích mang tính huỷ diệt ! Đường đưòng là kinh thành, trung tâm của đại Hán đế quốc, kinh kỳ trọng địa, lại để cho lưu khấu muốn đến thì đến muốn đi thì đi, thả sức cướp bóc. Uy vọng của triều đình để ở đâu? Tôn nghiêm đế quốc liệu có còn?
Sĩ tử trong thiên hạ, lê dân bách tính trong thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào?
Càng làm cho người ta lo lắng hơn nữa là lúc này trong thiên hạ thì tặc khấu nổi lên ở khắp các châu, nếu biết chuyện thì khác nào là cái cớ để chúng không coi triều đình ra gì, càng kiên quyết chống lại triều đình. Và cuối cùng là điều mà Viên Phùng lo lắng nhất, Hán quốc lúc bấy giờ sẽ chia rẽ, không còn là quốc gia nữa, nếu vậy thì dẫu có là Hán Vũ đế tái sinh cũng không thể làm gì được.
Linh đế lại hạ chỉ cho các châu Kinh, Dự, Tịnh, Duyện, Lương xuất binh cần vương, điều này chả phải là càng giúp cho bọn tặc khấu ở các châu kia sao. Bắc Lương châu đang có loạn Cung Bá Ngọc, U-Ký thì có Trương Thuần, còn Nhạn môn quan hiện tại vẫn phải chịu hoạ tây khương, rợ hồ phương bắc. Trường Sa ở Kinh châu cũng đang có loạn, hạ chỉ cũng chỉ để lấy lệ mà thôi chứ chắc gì đã có thể điều quân tiếp ứng.
Chẳng lẽ Đại Hán đế quốc thật sự đã ở vào thế không thể vãn hồi được rồi hay sao?
Chẳng lẽ vận thế của Đại hán quốc thực sự là bị chôn vùi trong tay Tám trăm lưu khấu này?
Trong mắt Viên Phùng tràn ngập nỗi bi ai, ánh mắt chợt hướng về phía chân trời phía đông lúc này đang tĩnh lặng tuyệt đối, sự tĩnh lặng trước cơn bão .
Ô ~ ô ~ ô ~ ô ô ô ~~
Âm thanh tù và bỗng vang lên từ phương xa, âm thanh khiến cho toàn bộ bá quan văn võ đều chấn kinh, Linh đế chợt kinh hãi, đất dưới chân như sụp xuống, thẫm chí thiếu chút nữa thì co chân ngồi sụp xuống nền thành. Từ ngày đăng cơ tới nay, Linh đế đều không màng quốc sự, chỉ biết ở tại hậu cung cung phi tần hoang dâm vô độ, lại có thập thường thị đảng ngày ngày hiến tặng các loại bảo vật hãn thế, sớm đã thành một tên phế vật chỉ biết ăn chơi hưởng thụ. Lúc này nếu không có Trương Nhượng, Triệu Trung đỡ hai bên thì đã trở thành trò cười rồi.
Hà Tiến, Viên Phùng và các văn võ bá quan thoáng chốc khẩn trương, người thẳng lên đưa mắt nhìn về phía đông.
Vùng bình địa phương đông vốn đang yên tĩnh chợt thấy bụi cuồn cuộn bốc mù mịt. Khói bụi như muốn che phủ nửa bầu trời, mọi người dường như nín thở, yên tĩnh chờ đợi. Cuối cùng mơ hồ nghe như nột tiếng sấm từ phương xa truyền đến, vô số các điểm đen lần lượt hiện ra từ đám bụi đang cuồn cuộn, tựa như cuồng phong băng qua vùng bình địa nhằm thẳng Lạc Dương mà tiến tới.
Ở phía trước hàng quân, một cây huyết sắc đại kỳ đón gió bay phấp phới, chính giữa lá cờ là một chữ “Mã”, nét bút như rồng bay phượng múa tựa như muốn bay thẳng lên trời cao.
Từ sau khi đánh chiếm Hổ Lao xong, Mã Dược đã bảo Trâu Ngọc Nương đem bốn chữ “Tám trăm lưu khấu” huỷ đi mà thay vào đó là chữ “Mã”. Hiện tại, số lượng đã vượt quá Tám trăm lưu khấu, danh khí cũng đã thành, Mã Dược cũng không cần cố kỵ liền thuận tay đổi luôn tên, điều này càng khiến cho tâm ý các lưu khấu hồ hởi bởi thực sự chăng ai muốn mãi mang trên mình cái danh giặc cướp cả.
Thấy thiết kỵ của lưu khấu cuồn cuộn phi đến, trên thành lâu bỗng chốc vang lên hàng loạt tiếng hít thở, không ít quan văn lập tức bị doạ đến mức xám mặt, thân thể thì cứng lại như trời trồng. Trong tất cả bá qua văn võ, trừ số ít đã từng thực sự tham gia chiến trận, giáp mặt binh đao, khói lửa, phần lớn chỉ biết ở trong triều đình ăn tục nói phét mà thôi.
Trong cõi thinh không, mơ hồ như có tiếng sấm vang lên. rồi lớn dần lên khiến kẻ khác cảm thấy nghẹt thở, tiếng vó ngựa vang lên long trời dậy đất. Âm thanh như muốn phá vỡ cả vòm trời.
Văn võ bá quan Hán quốc hoặc hoảng loạn, hoặc lạnh như băng hoặc sợ hãi đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn kỹ xuống dưới. Lúc này, thiết kỵ của lưu khấu đã bắt đầu hướng vào chính giữa tập trung. Tất cả kỵ binh nhanh chóng sếp thành hàng ngang, đội hình nghiêm chỉnh mạnh mẽ nhằm hướng Lạc Dương tiến tới….từng hàng từng hàng mã đao giơ lên, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ những lưỡi đao sắc bén như chiếu rực cả bầu trời.
Khi đến gần thành Lạc Dương khoảng mấy trăm bước thì kỵ binh lưu khấu bắt đầu chạy chậm lại. Lấy huyết sắc đại kỳ làm trung tâm, kỵ binh chậm rãi triển khai về hai phía, dường như muốn hướng lên thành lâu, nơi Linh đế cùng các bá quan văn võ đang đứng mà thị uy, trận địa kỵ binh cứ thế hướng hai cánh triển khai kéo dài cho đến vài dặm thì dừng.
Âm thanh đinh tai nhức óc, vang trời dậy đất rốt cục cũng chấm rứt nhưng bụi vẫn vẫn còn cuồn cuộn chưa tan mà theo gió toả ra xung quanh, bao chùm cả lâu thành Lạc Dương. Bụi mù khiến cho người trên thành không thể nhìn rõ số lượng kỵ binh ở bên ngoài, chỉ thấy lưu khấu kỵ trận khí tức uy nghiêm, vô cùng vô tận, đâu đâu cũng thấy kỵ binh, người và ngựa tưởng như có thể che khuất cả một mảng thiên địa.
Ngao ~~
Ngay lúc này, một tiếng thét tràn ngập hào khí chợt vang lên.
Ngao ngao ngao ~~
Một ngàn lưu khấu đồnh thanh hô to, tất cả đồng loạt giơ cao mã đao trong tay… ánh đao sắc bén như che phủ mặt đất thoáng chốc làm mê loạn các bá quan văn võ đang đứng trên thành lâu. Có mấy tên quan văn có lẽ do tuổi cao, sức chịu đựng kém lên không chịu nổi liền chết ngất ngay tại chỗ, Hán Linh đế cũng bị doạ cho mật xanh mật vàng.
Đông đông đông ~~
Ô ô ô ~~
Ngoài thành lưu khấu hò hét không thôi, trong thành tiếng tù và, trống trận nổi lên, âm thanh sát phạt bỗng chốc vang lên khắp nơi trong và ngoài thành. Cửa thành đột nhiên mở ra, cầu treo cũng từ trên cao chậm rãi hạ xuống, quân lính của giáo uý Viên Thiệu lục tục kéo ra. Viên Thiệu cưỡi ngựa đi trước, phía sau là năm ngàn tinh binh. Thiệu cho quân từ cửa chính tiến ra, đến khi cách thành một tầm tên thì dừng lại bày trận.
Nhìn thấy khí thế của Hán quân khi rởi thành lập trận, văn võ bá quan trên lầu không khỏi nhen lên một chút hy vọng. Hán Linh đế lúc này sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, thầm nghĩ mặc dù Tám trăm lưu khấu tựa như sói đói, kiêu dũng thiện chiến nhưng các tinh binh của Viên Thiệu cũng không phải là loại hổ giấy.
Trước trận hình kỵ binh, Chu Thương lạnh lùng hướng Bùi Nguyên Thiệu nói: “Bùi đầu lĩnh, trong số Hán quân ra khỏi thành không thấy xuất hiện cung thủ, xin cho phép ta cùng ba trăm tinh kỵ xuất chiến.”
Bùi Nguyên Thiệu khẽ gật đầu rồi trầm giọng nói: “Nhớ không được trực diện giao chiến, phải học theo cách đánh của đại đầu lĩnh, kỵ binh đánh xiên chéo đội hình địch , tránh mũi nhọn của trường thương binh rồi phi thương vào trận địch”.
Chu Thương ngồi trên mình ngựa, chắp hai tay hô lớn: “Tuân lệnh”.
Lời nói vừa dứt, Chu Thương liền hung hăng kéo cương ngựa đi tới đầu hàng quân. Một ngàn lưu khấu ánh mắt nhất thời đều tập trung lên người Chu Thương, Thương chậm rãi giơ cao mã đao trong tay rồi đột nhiên hướng về phía thành Lạc Dương vung lên. Một tiếng hét hào hùng bỗng vang lên long trời dậy đất.
Xung phong ~~
Hây ~
Ba trăm tinh kỵ theo tiếng hét lần lượt xuất trận. Toàn bộ kỵ binh đều bám sát Chu Thương, nhằm thẳng trận hình quân Hán mà tiến, tựa như sóng biển tràn lên giết chóc.
Viên Thiệu đứng nghiêm giữa trận tiền, sắc mắt hiện lên vẻ do dự.
Mặc dù tất cả cung tiễn thủ đều đã điều lên thành lâu để hỗ trợ việc thủ thành, trong tay Thiệu lúc này chỉ có trọng giáp binh, trường thương binh cùng với kích binh nhưng Viên Thiệu không hề lo lắng, cơ bản hắn không hề xem trọng lưu khấu khinh kỵ. Mặc dù Viên Thiệu vốn theo Chu Tuyển học binh pháp, nhưng khi tiến đánh Dĩnh Châu chỉ Chu Tuyển lãnh quân còn bản thân phụng chỉ vào kinh lãnh chức giáo uý, cho nên chưa từng biết tới bản lãnh của Tám trăm lưu khấu.
Tám trăm lưu khấu cũng không phải là giặc khăn vàng sao! Nhiều người cũng nghĩ như vậy song chờ đến khi mình nhận ra sai lầm thì có hối hận cũng không kịp, nhẹ thì hao binh tổn tướng, nặng thì đến cái mạng già cũng không giữ được. Viên Thiệu hiện tại cũng đang mắc phải sai lầm mà vô số người đã từng mắc phải.
Tiếng vó ngựa vang trời dậy đất, mấy trăm khinh kỵ lưu khấu tự như cơn lốc phi như gió tới.
Cự mã trận ~~
Viên Thiệu vội hạ lệnh xuống. Hai ngàn trường thương binh tiến lên mười bước, trường thương cầm trong tay giơ lên, cán thương tỳ xuống mặt đất, mũi thương giơ cao tạo thành góc nghiêng bốn nhăm độ, tạo thành một “cự mã thương trận”. Đối mặt với thương trận uy nghiêm như vậy dẫu kỵ binh của lưu khấu có vượt qua được cũng sẽ bị tổn thất lớn.
Hắc hắc hắc ~~
Chu Thương ngửa mặt lên trời cười quái dị, đao trong tay không thấy đâu mà thay vào đó là một mũi tam lăng thương. Sau khi xuất thương, chân khẽ thúc vào bụng ngựa, hai chân đạp mạnh lên bàn đạp, cả người nhổm lên ngửa về phía sau. Chu Thương, một tay nắm cương, một tay cầm thương, thân trên đang ở tư thế vặn mình, thực khiến cho mọi người tưởng hắn như sắp từ trên lưng ngựa rớt xuống vậy.
Kỵ binh phía sau cũng đều cho đao vào vỏ rồi lần lượt lấy ra ba lăng thương. Tất cả đều đứng dậy, cũng tay trái điều khiển ngựa, tay phải cầm thương song có rất ít người có thể làm giống như Chu Thương đem thân thể ngửa sát thân ngựa.
Ồ! ?
Tại trận địa của quân Hán, ánh mắt sắc bén của Viên Thiệu chợt lộ vẻ khẩn trương, hắn quả thực không hiểu lưu khấu định làm gì, nhất là việc lưu khấu lại có thể từ trên lưng ngựa đứng thẳng dậy làm hắn giật mình. Trời ạ… bọn giặc này cuối cùng là bằng cách nào mà làm được như vậy? Cho dù là man di phương Bắc cũng không thể từ trên lưng ngựa mà đứng thẳng dậy.
Hây ~
Chu Thương hét lên một tiếng, nhẹ nhàng kéo cương ngựa, dưới thân chiến mã lập tức thay đổi phương hướng, vừa vặn dừng tại phía trước hữu trận tiền của quân Hán. Thân hình Chu Thương trước thì ngửa rạp thân ngựa thì lúc này tựa như cánh cung bật ngược trở lại, đồng thời cánh tay phải cũng dùng hết sức vung lên, tam lăng thương tựa như tia chớp bay vụt ra….
Hưu ~
Mũi lăng thương thoáng chốc như cắt vỡ không khí phát ra một tiếng rít sắc bén.
Phốc phốc ~
Ách a ~
Hàn mang chợ loé lên, mũi thương sắc bén theo quán tính bắn vụt tới, trong trận địa liền vang lên hai tiếng gào thê lương, hai tên lính Hán quân không may đã bị cây thương xuyên qua. Một phát xuyên hai, hai tên tựa như hai con cào cào bị một chiếc que dài xâu lại với nhau, cây thương đâm vào chính giữa thân thể của cả hai, lực mạnh đến nỗi phần mũi thương sắc bén con nhô ra phần lưng tên lính phía sau, máu theo mũi thương chảy đầy mặt đất.
Viu viu ~~
Ba trăm kỵ binh theo sau đồng loạt phi tới. Đầy trời bụi mù theo vó ngựa phủ lên trận hình quân Hán, theo sau đó là ba trăm mũi thương sắc bén. Tiếng thương rít lên, hung hăng tựa như ba trăm con rắn độc lao vào đội hình Hán quân dày đặc.
A ~
Á ~
“Trời ạ…. Chân của tôi.”
“Mắt, mắt của ta, ôi…”
Thanh âm thê lương liên tiếp vang lên không rứt. Ở trên thành lâu, Hán Linh đế cùng văn võ bá quan thậm chí còn không nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra thì ở dưới chân thành trận hình của Hán quân vốn nghiêm cẩn là thế mà lúc này vô cùng hỗn loạn. rất nhiều tướng sĩ Hán quân đã kêu thảm, ngã xuống. Máu chảy đỏ hồng cả mặt đất.
“Ôi ~”
Trên thành lâu, Hán Linh đế thấy quân của Viên Thiệu vừa đánh đã bại thì trong lòng không khỏi chán nản và lo lắng. Một cỗ hàn khí chợt dâng lên trong lòng, nhất thời thất thần, toàn thân như muốn sụp xuống. May mắn là đượcTrương Nhượng, Triệu Trung nhanh tay đỡ lấy Linh đế.
Bệ hạ!
Bệ hạ?
Thái y, mau truyền thái y!
“Các người làm gì vậy ? Mau, lật tức đưa Hoàng thượng hồi cung”.
Trên thành lâu trong khoảnh khắc tựa như nổ tung, đường đường là thiên tử Đại Hán mà lại bị tắc khấu dấy binh doạ cho sợ chết ngất.. Quả thật là vô tiền khoáng hậu, không còn gì để nói !
Ha ha ha ~ Chu Thương cưỡi ngựa vượt qua rồi quay ngược trở lại đại trận của lưu khấu kỵ binh, hướng Bùi Nguyên Thiệu nói: “Bùi đầu lĩnh, quả thật là thống khoái… bọn Hán quân này ngu như heo, chỉ biết đứng chờ chết, ha ha..”
Bùi Nguyên Thiệu gật đầu mỉn cười hướng Chu Thương nói: “Nhiệm vụ đại đầu lĩnh giao phó đã hoàn thành. Ta và ngươi chia binh làm hai đường, cho quân đánh cướp phía bắc, phía nam thành, cướp vũ khí rồi sau đó hội quân ở phía tây thành.”
Phía tây thành Lạc Dương, một số lượng lớn xe ngựa cũ rách đang dọc theo quan đạo hướng Tây chậm rãi đi. Tên phu xe đi đầu thỉnh thoảng quay đầu lại, lo lắng nhìn vào chiếc màn che cửa. Phía sau chiếc màn lúc này đang truyền ra một trận ho khan dữ dội, tưởng trừng như người ở bên trong có thể chết bất cứ lúc nào vậy.
Hu ~
Phu xe vội dừng xe, quay đầu lại mếu máo nói: “Khách quan, người vốn dĩ thân thể không khoẻ mà từ đây đi tới Lương Châu xa tới cả ngàn dặm! Nhỡ ra ngài chết trên đường, lại ở trong xe tiểu nhân thì đến lúc đó quan phủ truy cứu thì tiểu nhân không kham nổi đâu!”
Tấm màn che được vén lên, hiện ra một trung niên văn sĩ. Người này sắc mặt vàng vọt, thân mặc một chiếc áo bào giản dị màu xanh, ước chừng hơn ba mươi tuổi. Văn sĩ nọ, lúc này trông rất suy yếu, tựa vào thành xe hướng tới phu xe lắc đầu nói: “Người anh em tốt, tại hạ thân thể vẫn có thể chịu đựng được, ngài đừng ngại, hãy cứ tiếp tục đánh xe đi.”
Trung niên văn sĩ này họ Giả, tên Hủ, tên chữ là Văn Hoà, vốn là văn nhân nổi tiếng đất Lương Châu.
Giả Hủ vốn là danh sĩ Lương Châu năm đó đã đỗ hiếu liêm được cử vào triều làm quan. Nhưng bởi vì trong triều đình không quen biết ai, lại bởi nhà nghèo nên không có tiền hối lộ quan trên, hơn nữa tính tình lại đạm bạc, ăn nói không giỏi, không được lòng quan trên bởi vậy lăn lộn ở Lạc Dương mười mấy năm mà vẫn chỉ có một chức quan nhỏ.
Vào cuối năm ngoái, đột nhiên Giả Hủ lại bị nhiễm phong hàn, lại gặp phải thời tiết rét mướt nên đổ bệnh nặng ốm triền miên mấy tháng không khỏi, việc này cũng bởi bổng lộc ít ỏi nên không đủ tiền mời đại phu. Bệnh tình suốt mấy tháng không tuyên giảm, không cách nào khác , Hủ đành từ quan để về quê nhà tĩnh dưỡng. Nhà tuy nghèo song còn có thân nhân chiếu cố, đất cũng có đến hơn mẫu, ít ra cũng đủ để sống qua ngày.
Phu xe than nhẹ một tiếng rồi hạ màn xuống. Đang lúc định đánh xe đi thì chợt nghe như có tiếng sấm vang lên từ phía sau. Phu xe nhất thời sửng sốt… trời đang đẹp thế này mà đột nhiên lại có sấm là sao? Vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy xa xa bụi mù cuồn cuộn, bụi theo gió bay lên tưỏng như muốn nuốt chửng cả thành Lạc Duơng hùng vĩ.
“Nguy rồi, hình như trong thành có biến… ”
Phu xe vốn là người vào nam ra bắc, từng gặp qua không ít sự tình nên lập tứa phát hiện ra điều không ổn.
Hả! ?
Giả Hủ nghe vậy liền vén rèm phía sau xe lên nhìn lại, chỉ thấy phía Lạc Dương bụi mù cuồn cuộn, mơ hồ còn loé ra tia hàn quang. Giả Hủ nhất thời rùng mình, trầm giọng nói: “Chắc chắn là tặc khấu rồi ! Thật không thể tưởng được. Huynh đệ, chạy mau đi, nhanh lên! Tránh bị tặc khấu làm hại…”
Tặc khấu?
Phu xe nghe vậy thì sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Đây là thành Lạc Dương, kinh kỳ trọng địa mà, tại sao lại có tặc khấu? Chỉ e là triều đình đang tập trận ở tây thành.”
Tiếng nói của phu xe vừa rứt thì mơ hồ có tiếng tù hiệu phía xa vang lên, sau đó là một rừng người hướng quan đạo chạy tới, có già, có trẻ, có xe trâu, xe ngựa, càng nhiều hơn cả là dân cư ở khắp nơi xung quanh chạy loạn mà tới.
Chạy mau đi, tám trăm lưu khấu kéo tới nơi rồi~~
Tám trăm lưu khấu tới. Nếu không chạy thì mất mạng ~~
Một con khoái mã từ xe ngựa bên cạnh cạnh chợt phi qua. Trên lưng ngựa, kỵ sĩ nọ hảo tâm quay đầu lại, hướng phu xe hô: “Huynh đệ, mau bỏ xe ngựa chạy đi, nếu không chạy thì khi kỵ binh Tám trăm lưu khấu kéo tới thì không thoát đâu… tặc khấu này giết người cướp của không gì không làm, không đi ngay thì đến mạng cũng không còn.”
A! ?
Phu xe sửng sốt chỉ chốc lát rồi cũng có phản ứng nhưng thật sự không nỡ vứt bỏ xe ngựa, đây chính là kế sinh nhai của hắn, vứt đi.. vậy sau này lấy gì mà sống. Nghĩ vậy liền hung năng quất mạnh lên cổ ngựa, xe ngựa lại tiếp tịc lọc cọc tiến về phía trước song với tốc độ này thì………
Khái khái khái ~~
Phía sau màn xe tiếng ho khan lại nổi lên lại càng khiến người ta lo lắng. Mồ hôi lạnh nhanh chóng xuất hiện trên trán phu xe rồi chảy xuống.
Rất nhanh sau đó, tiếng vó ngựa từ phía sau chợt mạnh mẽ vang lên. Phu xe vội quay đầu lại, chỉ thấy một đoàn dài kỵ binh đang phi như bay đến, người người vung đao hò hét vang trời. Ánh đao khiến cho gã hít thở không thông, phu xe liền lều mạng nhảy vọt từ trên xe xuống, nằm lăn vào vệ đường giả chết.
Kỹ năng này, vốn là hắn học được trong lúc bôn ba kiếm sống, quả thật đã từng cứu sống hắn rất nhiều lần.
Lưu khấu thiết kỵ hò hét xông tới, hơn mười kỵ binh liền từ trong đội hình bứt lên nhằm thẳng hướng xe ngựa phi tới.
Cáp ~
Một kỵ binh liền hét lớn một tiếng, giục ngựa tạt vào rồi nhanh chóng đưa tay nắm lấy cương ngựa. Gã quay đầu cười to nói: “Đầu lĩnh, lại cướp được thêm một con ngựa nữa, chỉ có điều là hơi gầy một chút….”
“Gầy cũng tốt, nếu không thể dùng để cưỡi thì vẫn có thể làm thịt….”
“Vâng” . Lưu khấu đáp lại rồi tiện tay vén màn che lên. Bên trong hiện ra một người sắc mặt vàng vọt, tầm tuổi trung niên, kỵ binh quay lại hỏi: “Đầu lĩnh, trong xe vẫn còn một người, làm gì với hắn bây giờ ?”
“Có thể ngồi xe ngựa thì đều là kể không phú cũng quý. Làm theo quy củ. Giết!”
Tuân mệnh!
Lưu khấu hét lớn một tiếng, trong mắt thoáng qua một tia sát cơ tàn nhẫn, vung mạnh yêu đao trong tay, nhằm thẳng ngực văn sĩ đâm tới.
“Khoan đã”. Trung niên văn sĩ đầy người mồ hôi lạnh, cũng không biết lấy sức lực ở đâu vội la lớn. “Tại hạ và đại đầu lĩnh Mã Dược vốn là đồng hương”.
Ách ~
Lưu khấu hô nhơ một tiếng, vội dừng đao lại. mũi đao sắc bén lúc này gần như chạm sát vào bộ ngực của văn sĩ. Đao phong lạnh như băng hàn xuyến thấu qua lớp vải mỏng đâm vào cơ thể khiến cho văn sĩ đau nhói.
“Đầu lĩnh.. người này nói hắn và đại đầu lĩnh vốn là người đồng hương, đại đầu lĩnh có nói qua rằng nếu gặp đồng hương thì giết hay không giết không ?”
Lưu khấu ngẩn người, rồi ngẩng đầu cao giọng hỏi.
Lưu khấu đầu lĩnh giục ngựa nhích lại gần, nghi hoặc hỏi: “Đại đầu lĩnh không có nói qua là không giết người đồng hương với người.”
Sát cơ trong ánh mắt lưu khấu kỵ binh lại tái hiện, trầm giọng nói:
“Vậy… giết”
Trung niên văn sĩ khẩn trương, hô: “Ta chẳng những là đồng hương mà còn là cố giao của thủ lĩnh các người”.
“Cố giao ?” Tiều đầu mục gãi gãi đầu quay sang hỏi tên lính bên cạnh: “Cố giao là vật gì vậy ?”
Tên này cũng lắc đầu, mờ mịt không biết trả lời sao.
“Ách…” trung niên văn sĩ hít vào một hơi, lấy ống tay lau đi mấy giọt mồ hôi ạnh trên trán rồi run giọng nói: “Cố giao có thể nói là bạn tốt, là huynh đệ. Ta biết rõ đại đầu lĩnh của các người, hắn họ Mã tên Dược, tên chư là Bá Tề, vốn là nhân sĩ ở Lương Châu, là hậu duệ của Mã Viện tướng quân, đúng không ?”
Lưu khấu quay đầu lại nhìn tiểu đàu mục hỏi : “Đầu lĩnh, hắn nói hắn là hảo huynh đệ của đại đầu lĩnh, việc này chắc không đơn giản rồi.”
Tiểu đầu mục suy nghĩ một chút, nói: “Nếu là huynh đệ của đại đầu lĩnh thì tất nhiên là không thể giết được. Thôi, thả hắn đi, đem ngựa trả lại cho hắn, chúng ta đi.”
Lưu khấu khẽ vâng một tiếng rồi buông cương ngựa ra. Đang lúc muốn rời đi thì chợt thấy văn sĩ nọ đột nhiên ho kịch liệt, sau đó máu miệng máu mũi đồng thời trào ra, cả thân người co quắp lại rồi ngã xuống.
“Đầu lĩnh… không tốt rồi, bạn cũ của đại đầu lĩnh đã chết ngất rồi, làm sao bây giờ ?”
Tiểu đầu mục giục ngựa quay trở lại, hung hăng quất một phát vô lưng tên lưu khấu rồi mắng: “Đồ đầu heo! Nếu đã là huynh đệ của đại đầu lĩnh thì tất nhiên không thể thấy chết mà không cứu. Mau đánh xe ngựa đi theo sau hàng quân, cứ từ từ mà đi.”
Bị đầu lĩnh đánh cho một phát roi song trên mặt lưu khấu không hề có chút oán giận, tựa như đã quen với kiểu đãi ngộ như vậy rồi. Gã lập tứa từ trên lưng ngựa nhảy lên xe ngựa rồi lập tức chuẩn bị đánh xe đi, còn con ngựa của hắn thì đã sớm được tiểu đầu lĩnh nắm lấy cương dắt đi rồi.
Hây ~
Lưu khấu hét lớn một tiếng, quất mạnh một roi vao cổ ngựa, chiếc xe ngựa lại tiếp tụcc lộc cộc lên đường. Lúc đó, phía sau lưu khấu một khoảng không xa lắm, trên quan đạo xuất hiện một đoàn dài xe cộ đang đi đến, trong đó có xe trâu, xe lừa, xe ngựa, còn có một bầy ngựa không mang yên cương, ở giữa lại có thêm khoảng chục con heo mập.
Hai đạo lưu khấu khinh kỵ chia làm hai hàng, đem cả đoàn xe vây vào chính giữa, chậm rãi hướng phía tây Lạc Dương mà đi.
Hoàng cung. Trong tẩm cung của Hán Linh đế.
Khí thế tuy mạnh mẽ, hung dữ song Tám trăm lưu khấu cũng không tiến công Lạc Dương, điều này chỉ làm cho văn võ bá quan trong triều hoảng hốt một hồi, bất quá Hán Linh đế lại bị hù doạ đến mức bất tỉnh nhân sự. Sau khi được thái y cứu trị kịp thời, Linh đế tỉnh lại, chỉ thấy Trương Nhượng, Triệu trung đang đứng trước giường, vể mặt vô cùng khuất tất.