Đại doanh Hà Bắc, trung quân đại trướng của Viên Thiệu.
Phụ thân! Trong tiếng bước chân dồn dập, thứ tử Viên Hi bước vội vào trong trướng, lớn tiếng nói: Không hay rồi, quân Tào giết tới rồi!
Tào A Man! Hai mắt Viên Thiệu đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi nói: Cô và ngươi thề không đội trời chung! Hôm nay không phải là ngươi chết thì chính là ta vong, người đâu, tập kết đại quân, chuẩn bị nghênh chiến...
Chúa công, không được đâu! Mưu sĩ Phùng Kỷ vội vàng bước lên ôm Viên Thiệu lại, nói: Lúc này quân Tào khí thế đang thịnh, quân ta sĩ khí lại xuống thấp, không thể liều mạng với hắn được. Huống chi lương thảo ở Ô Sào đã bị quân Tào đốt hết rồi, quân ta khó có thể cầm cự được lâu, không bằng lui quân về thành, rồi nghĩ cách từ từ giải quyết.
Thẩm Phối cũng khuyên: Chúa công đi mau đi.
Đại tướng Điền Dự, Trương Yến nói: Xin chúa công hãy đi mau, bọn mạt tướng nguyện ở lại đoạn hậu!
Hừ! Viên Thiệu phẫn hận giậm chân, buồn bã nói: Truyền lệnh, điều quân về thành.
..
Năm Kiến An Hán Hiến Đế thứ mười, Quan Độ chi chiến phát sinh giữa Viên Thiệu và Tào Tháo cuối cùng kết thúc với sự toàn thắng của Tào Tháo. Ba mươi vạn đại quân của Viên Thiệu tan thành mây khói, quân sư Điền Phong bị chém chết trong ngục, đại tướng Trương Cáp, Tương Kỳ, Hàn Mãnh cùng với mưu sĩ Tuần Thầm (tứ ca của Tuần Úc) đầu hàng Tào Tháo, sau cùng Viên Thiệu dẫn gần trăm khinh kỵ chạy về thành.
Gặp phải lần thảm bại này, Viên Thiệu sinh ra buồn phiền, bệnh nặng không bò dậy nổi.
Tào Tháo tuy thắng được Quan Độ chi chiến, nhưng lại đối diện với nguy cơ càng lớn hớn.
...
Quan Độ.
Tào Tháo sai người triệu tập đám mưu sĩ tâm phúc Tuân Du, Trình Dục, Lưu Diệp, Cổ Quy tới trung quân đại trướng của mình. Cổ Quy lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn, tranh trước nói: Chúa công, ba mươi vạn quân đội của Viên Thiệu đã tan thành mây khói, quân ta giành được toàn thắng, hiện tại chính là lúc nhân thắng mà truy kích, dẫn quân đánh thẳng tới Hà Bắc đó!
Trong con mắt của Tào Tháo lóe lên một tia lo lắng, trầm mặc không nói gì.
Tuân Du và Trình Dục rõ ràng là thông minh hơn Cổ Quy nhiều, Tuân Du nói: Tâm tình của Lương Đạo (tự của Cổ Quy) có thể lý giải được, có điều trước mặt không phải là lúc thảo phạt Hà Bắc. Viên Thiệu tuy bại, nhưng căn cơ của Hà Bắc vẫn chưa bị tổn hại. Quân ta tuy thắng, nhưng lương thảo cạn kiệt, hơn nữa Tây Bắc Mã đồ tể đang mãnh công Hổ Lao, Hứa đô nguy trong sớm chiều.
Trình Dục nói: Đúng vậy, việc cần kíp bây giờ là mau chóng dẫn quân về Dĩnh Xuyên quyết chiến với Mã đồ tể, còn thu thập Viên Thiệu, chỉ có thể để cơ hội lần sau mà thôi.
Hừ. Cổ Quy có chút không cam lòng nói: Bỏ qua cơ hội này thì thực sự là rất đáng tiếc.
Tào Tháo đột nhiên thở dài một tiếng, u sầu nói: Công Đạt, Trọng Đức có điều chưa biết, địch nhân tiếp theo mà chúng ta phải đối diện có lẽ không chỉ có một nhà Mã đồ tể thôi đâu. Rất có khả năng còn có Giang Đông mãnh hổ Tôn Kiên, Kinh Châu Lưu Biểu, thậm chí là Trần Khuê, Trần Đăng và Tào Báo của Từ Châu cùng với Lôi Tự, Mai Thành của Hoài Nam cũng đều trở thành địch nhân của chúng ta đó!
Hả?
Ồ!
Tuân Du, Trình Dục nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ chấn kinh, Cổ Quy thì lại ngạc nhiên nói: Cái này... sao có thể lại như vậy được?
Tào Tháo nói với Lưu Diệp: Tử Dương, hay là ngươi nói đi.
Lưu Diệp gật đầu, nói với ba người bọn Tuân Du: Vào mấy ngày trước, tại hạ nhận được khoái mã cấp báo của Vu Cấm tướng quân. Nghịch tặc Quan Vũ nhân lúc dẫn binh ra ngoài, đột nhiên khởi binh tạo phản, giết về Hứa đô bắt cóc thiên tử và bá quan trong triều cùng với vợ con của thừa thướng tới Nhữ Nam rồi.
Lại có cả việc này ư?
Hả?
Tuân Du, Trình Dục, Cổ Quy ba người nghe vậy thì đồng thời giật nảy mình!
Tào Tháo nói: Vợ con là chuyện nhỏ, thiên tử cùng với trăm quan bị bắt cóc mới là chuyện lớn, cô hôm nay triệu chư vị tới đại trướng chính là muốn nghe ý kiến của mọi người, quân ta nên ứng phó thế nào đây?
Tuân Du nói: Chúa công, Hoài Nam, Từ Châu quy hàng chưa lâu, nếu tin tức thiên tử bị cướp một khi truyền ra, rất có thể sẽ hàng rồi lại phản. Như vậy, quân lương viện trợ lớn nhất của hai nơi này cho quân ta sẽ bị đoạn tuyệt, hậu quả vô cùng khôn lường! Thiết nghĩ việc cấp bách bây giờ là lập tức phong tỏa tin tức thiên tử bị bắt cóc.
Chỉ sợ là không kịp nữa rồi. Tào Tháo lắc đầu, nghiêm giọng nói: Từ Châu và Hoài Nam rất có khả năng đã biết tin tức này rồi.
Ài. Tuân Du thở dài một tiếng, nhíu mày nói: Vậy chuyện này khó khăn rồi! Quân ta tuy thắng được Quân Độ chi chiến, lại có thêm năm vạn tinh binh Hà Bắc, có thể nói là binh thế đại thịnh, song quân lương lại hết sạch, nếu không có quân lương, bảy vạn đại quân này e rằng sẽ sụp đổ trong một đêm!
Chúa công! Trình Dục nhắc lại kế cũ: Chuyện đã tới nước này thì không còn cách khác nữa rồi, chỉ có thể làm thịt người thôi!
Ừ! Trong con mắt nhỏ của Tào Tháo lóe lên vẻ âm độc, thấp giọng nói: Chuyện này do Trọng Đức đi làm, chân tay nhất định phải sạch sẽ, tuyệt không được lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Trình Dục nói: Chúa công yên tâm, Dục nhất định không nhục mệnh.
Tuân Du, Lưu Diệp, Cổ Quỳ than khẽ một tiếng, nhưng không lên tiếng phản đối nữa, chuyện đã tới nước này thì đúng là không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể làm theo hạ sách này mà thôi.
Tuân Du nói: Quân lương nếu có thể giải quyết, nhiệm vụ hàng đầu tiếp theo chính là đoạt lại thiên tử và trăm quan!
Lưu Diệp nói: Vu Cấm tướng quân đã suất linh ba ngàn tinh binh truy kích Quan Vũ rồi.
Tuân Du nói: Nếu chỉ có Quan Vũ và mấy trăm kỵ binh, ba ngàn tinh binh mà Vu Cấm tướng quân suất lĩnh đương nhiên đủ để ứng phó. Chỉ sợ Mã đồ tể, Lưu Biểu, thậm chí là Tôn Kiên sau khi biết tin sẽ phái binh đi cướp, vấn đề đó sẽ rất nghiêm trọng. Thiên tử và bá quan trong triều là chuyện trọng đại, chúa công nên điều đại quân tới tiếp ứng.
Lưu Diệp nói: Sự uy hiếp của Mã đồ tể nhất quyết không được xem thường! Nếu quân sư có thể kích bại Mã đồ tể ở Nam Dương hoặc là cùng hắn hình thành thế giằng co vậy thì còn dễ nói. Vạn nhất quân sư thất bại, hai vạn quân tinh nhuệ của Mã đồ tể có thể cùng với Cao Thuận, Phương Duyệt, Từ Hoàng ở Lạc Dương, Hổ Lao hình thành thế hai mặt giáp kích đối với Dĩnh Xuyên. Đại quân đi trước tiếp ứng Vu Cấm tướng quân rất có khả năng sẽ gặp phải quân Lương, như vậy cục diện sẽ rất bị động.
Báo... Lưu Diệp vừa dứt lời, đột nhiên có thân nhanh bước vội vào trướng, quỳ xuống đất rồi cao giọng nói: Chúa công, Tào Hưu thiếu tướng quân ở ngoài cầu kiến.
Văn Liệt? Tào Tháo vội vàng nói: Mau bảo hắn vào!
Thân binh lĩnh mệnh mà đi, không tới một lát sau, Tào Hưu cả người đầy máu, mặt mày mệt mỏi bước vào trướng, quỳ xuống trước mặt Tào Tháo, khóc lớn: Chúa công, mạt tướng vô năng, Hàm Cốc quan không thể thủ được nữa, Lạc Dương và Hổ Lao quan cũng mất rồi, mạt tướng vô năng, khiến ngài thất vọng, hu hu hu...
Tào Tháo nghe vậy giật thót mình, cố gắng trấn định tâm thầm bước lên trước đỡ Tào Hưu dậy rồi hòa hoãn nói: Văn Liệt mau đứng dậy đi, chỉ cần có cô ở đây, có gì cứ từ từ nói.
Tào Hưu chậm rãi đứng dậy.
Tào Tháo hỏi: Tử Hiếu (Tào Nhân) đâu?
Tào Hưu buồn bã nói: Phương Duyệt, Cao Thuận, Cam Ninh dẫn năm vạn đại quân áp cảnh, Nhân thúc tử chiến không lui cùng ngọc nát đá tan với Lạc Dương rồi.
Ài.
Tào Tháo thở dài một tiếng, từ từ nhắm mắt lại.
Tào Hưu lại nói: Chúa công, Hổ Lao quan đã bị công phá. Phương Duyệt, Cao Thuận, Cam Ninh, Từ Hoảng đã hợp binh ở một nơi, tổng cộng có sáu vạn đại quân đang hướng về Hứa đô. Tiên phong thiết kỵ của quân Lương kiêu tướng Mã Đại, tộc đệ của Mã đồ tể đã chỉ còn cách trăm dặm, hai ngày nữa là tới!
Quân Lương tới nhanh thật. Con mắt nhỏ của Tào Tháo đột nhiên mở ra, lạnh lùng nói: Mã đồ tể đây là không tiếc tác thành cho Viên Thiệu, cũng phải tiêu diệt cô cho bằng được! Nếu không phải là cô giải quyết đại quân Hà Bắc của Viên Thiệu sớm một bước, lúc này bị quân Lương, quân Hà Bắc nam bắc giáp kích, sao có thể không bại?
Tào Hưu thở dốc một tiếng, cúi đầu nói: Chúa công, mạt tướng còn nghe được một tin tức, có điều thật giả thì khó phân.
Tào Tháo nói: Tin tức gì? Nói ra đi.
Tào Hưu nói: Có tin tức rằng quân sư tại Nam Dương liên tiếp thất bại, gần hai vạn đại quân tinh nhuệ tổn hại hơn phân nữa, đã chỉ còn lại không tới hai ngàn tàn binh.
Hả?
Lưu Diệp, Cổ Quy nghe vậy không khỏi cùng thốt lên kinh hãi: Thế thì nguy rồi.
Không sao cả! Tuân Du lại trấn định như thường, tự tin nói: Đây e rằng là kế mưu của Phụng Hiếu! Không hổ là Phụng Hiếu, không ngờ lại lấy hai vạn quân Tào tinh nhuệ ra làm mồi nhử để dụ Mã đồ tể cắn câu, chỉ không biết kế sách của Phụng Hiếu là gì? Có thể thật sự kích sát Mã đồ tể hay không?
Trong con mắt nhỏ của Tào Tháo đột nhiên lóe lên một tia ngoan lệ, trầm giọng nói: Mồi nhử của Phụng Hiếu không chỉ có hai vạn quân tinh nhuệ thôi đâu, còn có chính bản thân hắn nữa, Mã đồ tể tuyệt đối không thể chống đỡ được sự dụ hoặc này. Lần này, Mã đồ tể nếu còn có thể thoát khỏi toán kế của Phụng Hiếu, vậy thì đúng là trời xanh không có mắt.
Cổ Quy nói: Chúa công, là tây tiến nghênh kích Phương Duyệt, Cao Thuận, Từ Hoảng, Cam Ninh bốn lộ đại quân, hay là nam hạ đoạt lại thiên tử, phải quyết đoán cho tốt.
Tào Tháo nói: Phương Duyệt, Cao Thuận, Từ Hoảng, Cam Ninh bốn lộ đại quân không tiếc trả giá đắt để liên tục hạ Hàm Cốc, Lạc Dương, Hổ Lao, mục đích của chúng không gì khác chính là muốn chặn hậu lộ của quân ta, cùng quân Hà Bắc nam bắc giáp kích đánh bại đại quân của cô. Giờ Viên Thiệu bại rồi, bốn lộ quân Lương của bọn Phương Duyệt vẫn chưa biết tin tức, quân ta vừa hay có thể lợi dụng điểm này để bố trí mê cục, thoát khỏi sự dây dưa của quân Lương.
Tuân Du nói: Vậy lưu lại ba ngàn quân đội trấn thủ Quan Độ đại doanh để nghi binh. Chúa công thì tự mình dẫn đại quân tinh nhuệ nam hạ, nếu quân sư thất sách thì vừa hay có thể tiến hành quyết chiến với quân đội của Mã Dược. Nếu quân sư đắc kế, Mã đồ tể đền tội, thì chúa công vừa hay có thể suất quân đoạt lại thiên tử, trăm quan và vợ con.
...
Ngoại ô Diệp thành, đại doanh của quân Lương.
Lý Túc nói: Chúa công, vừa rồi khoái mã tới báo, Hổ Lao quan đã phá được rồi. Bốn lộ đại quân của Cao Thuận, Phương Duyệt, Từ Hoảng, Cam Ninh đã hợp binh tại một nơi, tiến thẳng tới Quan Độ.
Tốt, rất tốt! Mã Dược vỗ tay nói: Lập tức sai khoái mã ra lệnh cho Từ Hoảng, Cao Thuận, Phương Duyệt, Cam Ninh bốn tướng không sợ khổ, không sợ mệt, cũng không sợ thương vong, càng không cần phải lo lắm bị Viên Thiệu chiếm tiện nghi, nhất định phải nhân cơ hội Viên Thiệu và Tào Tháo giằng co nhau mà ngoan độc dùng một thương chọc thủng mắt Tào Tháo, hắc hắc.
Ha ha ha.
He he he he.
Hi hi hi hi.
Ke ke ke ke.
Giả Hủ, Lý Túc, Hứa Chử, Điển Vi bốn người nghe vậy đồng thời cười quái dị, bầu không khí trong trướng vô cùng nhiệt liệt.
Mã Dược lại nói với Lý Túc: Tử Nghiêm, mấy ngàn tàn binh của Tào Hồng, Tào Chân đã lui về thủ Dĩnh Xuyên chưa?
Lý Túc nói: Thám mã hồi báo, lúc mới đầu hơn hai ngàn tàn binh của Tào Chân, Tào Hồng quả thật đã lui về phía Dĩnh Xuyên, nhưng trên đường đi lại đột nhiên chệch về hướng nam, tới thẳng Cổ thành rồi.
Hả? Mã Dược nhíu mày nói: Cổ thành?
Giả Hủ sớm đã mở địa đồ ra, chỉ vào một chỗ, nói: Chúa công nhìn đi, nơi đây chính là Cổ thành, nằm ở phía đông nam của Diệp huyện, hai nơi cách nhau chừng hai trăm dặm.
Lạ nhỉ? Viên Thiệu bối rối, nói: Tào Hồng, tào Chân vì sao lại tới Cổ thành? Trong đây chẳng lẽ có kế gì ư?
Lý Túc nói: Quách Gia chết rồi, quân Tào còn có được kế gì nữa?
Giả Hủ nói: Tử Nghiêm chớ có khinh thường Quách Gia, người này tuy chết nhưng chưa biết chừng còn lưu lại di kế gì đó đấy!
Mã Dược nói: Văn Hòa nói không sai, làm gì cũng phải cẩn thận, đặc biệt là đối diện với dạng nhân vật nguy hiểm của Quách Gia. Hứa Chử, Trần Đáo ở đâu?
Có mạt tướng.
Hứa Chử, Trần Đáo bước lên trước một bước, ứng tiếng.
Mã Dược nói: Hứa Chử làm chủ tướng, Trần Đáo làm phó tướng, lĩnh ba ngàn thiết kỵ giết tới Cổ thành!
Tuân lệnh!
Tuân lệnh!
Hứa Chử, Trần Đáo ầm ầm lĩnh mệnh rồi quay người bước ra khỏi trướng.
Mã Dược lại nói: Chư tướng còn lại mỗi người dẫn binh mã bản bộ, theo cô giết tới Hứa đô nghênh đón thánh giá của tiên tử!
Chư tướng trong trướng rầm rầm vâng lệnh.
Cổ thành, đại doanh của Tào Hồng.
Vu Cấm bước vội vào quân trướng, hai tay ôm quyền hành lễ với Tào Hồng, Tào Chân: Tham kiến thiếu tướng quân, tham kiến công tử.
Tào Hồng, Tào Chân đồng thời chắp tay nói: Vu Cấm tướng quân miễn lễ.
Không đợi Vu Cấm lên tiếng, Tào Hồng nói trước: Vu Cấm tướng quân, Quan Vũ tạo phản suất binh đánh vừa Hứa đô, cướp thiên tử, bá quan và vợ con của thừa tướng. Chuyện này có đúng hay không?
Vu Cấm nói: Ngàn lần chính xác.
Tên thất phu Quan Vũ! Tào Hồng giận tím mặt, nghiến răng nói: Thằng nhãi này không ngờ lại dám bắt cóc thiên tử, trăm quan và vợ con của thừa tướng, đúng là chết cũng chưa hết tội. Thằng nhãi này không rơi vào tay bản tướng quân thì thôi, nếu rơi vào tay bản tướng quân, nhất định phải khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!
Tào Chân nói: Vu Cấm tướng quân, Quan Vũ bắt cóc thiên tử, bá quan và vợ của thừa tướng, tốc độ hành quân chắc sẽ không quá nhanh, không biết hiện tại đã tới đâu rồi?
Vu Cấm nói: Người đâu, bản đồ.
Sớm đã có thân binh phụng mệnh mang bản đồ tới, mở ra trên bàn, Vu Cấm chỉ vào bản đồ rồi nói với Tào Hồng, Tào Chân: Thiếu tướng quân, công tử mời nhìn, đây chính là Cổ thành, nằm ở nơi giao giới giữa quân Nhữ Nam, quận Dĩnh Xuyên, quận Nam Dương, theo thám mã hồi báo, phản quân của Quan Vũ đã qua Bình Dư, Nhữ thủy, hiện tại chạy tới An thành rồi? Truyện Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt
An thành? Tào Chân trầm ngâm, nói: Từ An thành tới đông nam hai trăm dặm là vào quận Lư Giang, đó là địa bàn của Tôn Kiên, từ An thành đi về phía tây nam hai trăm dặm là vào quận Giang Hạ, đó là địa bàn của Lưu Biểu. Hồng thúc, Vu Cấm tướng quân, theo các vị thấy, Quan Vũ cướp thiên tử, bá quan, vợ con của thừa tướng là muốn tới nơi nào, Giang Đông hay là Kinh Châu?
Tào Hồng nói: Cái này rất khó phán đoán.
Vu Cấm nói: Đúng là rất khó phán đoán.
Tào Chân nói: Quan Vũ nếu muốn đầu hàng Kinh Châu Lưu Biểu, quân ta còn có thể chặn được, nhưng nếu tên nghịch tặc này chuẩn bị đầu hàng Giang Đông Tôn Kiên, vậy thì phiền phức rồi, quân ta ở xa tận Cổ thành, dù thế nào cũng không kịp chặn đứng Quan Vũ trước khi hắn vào Lư Giang, một khi Quan Vũ vào Lư Giang rồi, thì đó chính là địa bàn của Tôn Kiên.
Haizzz. Tào Hồng ảo não nói: Đáng tiếc quân ta đều là bộ binh, nếu có một nhánh kỵ binh thì đỡ rồi!
Vu Cấm nói: Tuy không có bộ binh, nhưng quân ta vẫn nên toàn lực truy kích. Chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể đi một bước thì nhìn một bước, làm hết việc người mà nghe ý trời thôi.
...
Mang Nãng sơn.
Nhà tranh tuy rách nát, nhưng lửa than trong phòng lại cháy rất mạnh, Mã Siêu, Pháp Chính ngồi ở bên cạnh lò sưởi đang nướng thịt, đây là buổi chiều ngày đông, thời tiết lạnh như vậy, nhưng ánh nắng ấm áp lại đã chứng tỏ rằng cơn lạnh sắp qua đi, mùa xuân... đã còn cách không xa rồi.
Pháp Chính đột nhiên khịt khịt mũi, nói với Mã Siêu: Thiếu tướng quân, tình hình có chút không ổn.
Hả? Mã Dược từ trên chồng rơm cúi người xuống, hỏi: Hiếu Trực có phát hiện gì ư?
Pháp Chính nói: Mật thám và thám mã được phát ra ngoài liên tục mấy ngày không có phát hiện gì, điều này chỉ có thể chứng tỏ một việc, Từ Châu và Hoài Nam đã tạm dừng vận lương thực tới Hứa Xương rồi. Nếu quân Tào muốn tiếp tục vận lương thực, vậy thì không thể qua được mật thám và nhãn tuyến mà quân ta bố trí.
Ừ. Mã Siêu nói: Hiếu Trực cho rằng trong đây ẩn tàng huyền cơ gì đó ư?
Pháp Chính nói: Không ngoài hai loại khả năng, một là Từ Châu, Hoài Nam đã không còn lương để chuyển, hai là Từ Châu, Hoài Nam đồng thời quyết định bỏ dở không cung ứng quân lương cho đại quân của Tào Tào nữa. Thiết nghĩ khả năng thứ nhất là cực kỳ nhỏ, bởi vì có thể phán định cơ bản rằng, thái độ của Từ Châu và Hoài Nam đối với Tào Tháo đã phát sinh chuyển biến vi diệu.
Mã Siêu nói: Là chuyện gì đã khiến cho Từ Châu, Hoài Nam thay đổi thái độ đối với Tào Tháo nhỉ?
Pháp Chính nói: Chắc chắn không phải là chuyện nhỏ rồi. Chỉ có đại sự như Tào Tháo bại vong hoặc là Hứa Xương phát sinh phản loạn, thiên tử bị giết thì mới có thể khiến Từ Châu, Hoài Nam thay đổi thái độ đối với Tào Tháo. Có điều Tào Tháo cai trị ổn định, khả năng trong thành Hứa Xương phát sinh phản loạn là không lớn, chẳng lẽ là đại quân của bốn vị tướng quân Cao Thuận, Phương Duyệt, Từ Hoảng, Cam Ninh đã đánh tới Quan Độ, Tào Tháo hai mặt thụ địch nên đã bại vong rồi?
Truyện Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt
Mã Siêu nói: Đáng tiếc quân ta ở phía sau địch, đã mất đi liên hệ với đại quân của huynh trưởng rồi, nếu không thìcó thể biết bốn bị tướng quân đã đánh được Quan Độ, Tào Tháo đã bại vong hay chưa.
Thiếu tướng quân! Mã Siêu vừa dứt lời, ngoài nhà tranh đột nhiên vang lên giọng nói của Hàn Đức: Từ trên đường ở Nhữ Nam bắt được gian tế!
Gian tế? Mã Siêu lớn tiếng nói: Mau dẫn vào.
Vào đi.
Ngoài nhà tranh vang lên tiếng quát của Hàn Đức, cửa gỗ đang đóng chặt lập tức mở ra. Một trung niên văn sĩ thân hình thon dài bị Hàn Đức đá một cước bay vào. Nói người này là văn sĩ bởi vì trên người hắn mặc nho sam màu đen, bên ngoài còn mang thắt lưng, vào thời này, người bình thường không có tư cách mặc nho sam.
Sau khi nhìn rõ tình hình ở trong nhà tranh, văn sĩ trung niên ngẩng đầu lên, cực kỳ khinh thường nói: Hừ, thì ra là một đám mao tặc!
Pháp Chính đứng dậy, nhìn văn sĩ trung niên hai lượt, đột nhiên hỏi: Quý danh của ngài là?
Văn sĩ trung niên khinh thường đáp: Bản quan sao phải nói cho ngươi biết?
Hừ hừ! Khóe miệng Pháp Chính lộ ra một nụ cười: Bản quan, quả nhiên là quan lớn trong triều.
Văn Sĩ trung niên bị Pháp Chính vạch trần, liền nói rõ thân phận luôn: Không sai, bản quan Mẫn Cống, là thượng thư đương triều. Truyện Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt
Ha ha, thượng thư? Pháp Chính đột nhiên nghĩ ra một kế, muốn lừa vị thượng thư đương triều ở trước mặt này, để phán đoán quân Tào rốt cuộc đã phát sinh biến cố lớn gì? Kế nghị đã định, Pháp Chính lạnh lùng nói: Bên dưới thừa tướng phát sinh biến cố lớn gì, e rằng thượng thư như ngài cũng không biết đâu nhỉ?
Mẫn Công phản bác: Đương kim thiên tử tuy phải long đong nhưng không có gì nguy hiểm tới tính mạng, Quan Vũ tuy lòng lang dạ thú, nhưng hắn cũng không dám hại tới tính mạng của đương kim thánh thượng! Bản quan cầm chiếu chỉ bí mật của hoàng thượng, tới Từ Châu thỉnh Trần Khuê đại nhân xuất quân cần vương, hai vị đương gia nếu như thức thời thì mau thả bản quan ra, nếu không e rằng sẽ mang họa tới chín tộc.
Họa tới chín tộc? Pháp Chính ngửa mặt lên trời cười dài.
Cười xong, Pháp Chính nói với Mã Siêu: Thiếu tướng quân, sư tình đã rõ rồi, thì ra Quan Vũ khởi binh phản loạn, thừa lúc Tào Tháo suất lĩnh đại quân xuất chinh bên ngoài mà thừa cơ bắt cóc thiển tử. Hai nơi Từ Châu, Hoài Nam lúc này mới quyết định mặc kệ, tạm thời dừng cung ứng quân lương cho Tào Tháo.
Ồ, thì ra là Quan Vũ bắt cóc thiên tử ư? Mã Siêu đứng dậy, trầm giọng nói: Không biết Quan Vũ đã cướp thiên tử đi tới đâu rồi?
Pháp Chính lại nhìn Mẫn Cống đang ngu ngơ không hiểu gì một cái, nói: Vị đại nhân này từ bên người thiên tử chạy ra, lại từ trên đường Nhữ Nam mà tới. Quan Vũ chắc đã cướp thiên tử tới Nhữ Nam rồi. Quan Vũ cướp thiên tử tới Nhữ Nam, không nghi ngờ gì nữa là có ba sự lựa chọn. Một là cát cứ Nhữ Nam tự lập, ép thiên tử mà lệnh chư hầu, hai là dâng thiên tử làm lễ vật hòng nương tự Lưu Biểu, ba là hiến thiên tử cho Giang Đông Tôn Kiên.
Mẫn Công cả kinh thất sắc nói: Ngươi... ngươi sao lại biết?
Pháp Chính căn bản không thèm để ý tới Mẫn Cống, nói với Mã Siêu: Khả năng Quan Vũ tự lập, hoặc là đầu nhập Lưu Biểu đều không lớn, chỉ có đầu hàng Giang Đông mãnh hổ Tôn Kiên thì Quan Vũ mới có đường sống!
Đầu hàng Tôn Kiên? Trong mắt Mã Siêu lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, trầm giọng nói: Hiếu Trực, tuyệt không thể để Quan Vũ mang thiên tử tới Giang Đông được, phải nghĩ biện pháp ngăn cản hắn!
Pháp Chính bước vội tới trước bàn, rải bản đồ ra, rồi bước tới cạnh Mã Siêu, nói: Mời thiếu tướng quân nhìn, đây là Nhữ Nam, đây là Lư Giang, từ phía trước Nhữ Nam tới Lư Giang chỉ có một con đường để đi, thiếu tướng quân có thể dẫn tám trăm thiết kỵ, ngay đêm nam hạ, cướp lại thiên tử trước khi Quan Vũ tới được đó!
Mã Siêu nói: Cát Pha!
Đúng, chính là Cát Pha! Pháp chính trầm giọng nói: Ở đây chặn cướp thiên tử!
...
An thành, đại doanh của Quan Vũ.
Đôi mắt xếch hẹp nhỏ của Quan Vũ lóe lên vẻ lo lắng, nói với Quan Bình: Bình nhi, khoái mã tới Lưu Giang đã được phái ra chưa?
Quan Bình nói: Phụ thân, ba ngày trước đã phái ra rồi, để đảm bảo không có sơ xuất, hài nhi hôm qua và hôm nay trước sau phái thêm hai khoái mã nữa.
Ừ, Bình nhi làm như vậy là rất tốt. Quan Vũ gật đầu, lại quay sang nói với Hồ Ban: Hồ Ban, thám mã phái ra có phản hồi không, có phát hiện quân Tào truy kích không?
Hồ Ban nói: Tướng quân, có mấy chục thám mã đã phản hồi, chưa hề phát hiện ra truy binh của quân Tào.
Quan Vũ trầm ngâm một lát, nói với Quan Bình: Để đề phòng bất trắc, Bình nhi hãy dẫn hai tăm kỵ binh cưỡng ép bách tính An thành, lợi dụng đồ nghi trượng của thiên tử, mặc phục sức của trăm quan, gióng chống khua chiêng tiến về phía Giang Hạ, để mê hoặc mật thám, nhãn tuyến các phương. Tạo thành hiện trường giả muốn bắt cóc thiên tử chạy tới Giang Hạ.
Quan Bình nói: Phụ thân, đây là kế kim thiền thoát xác có phải không?
Ừ. Quan Vũ gật đầu, nói với Quan Binh: Lúc Bình nhi nhãn rỗi thì ngoại trừ tập võ nghệ ra còn phải đọc thêm binh thư nữa.
Hài nhi xin nghe lời giáo huấn của phụ thân. Quan Bình ôm quyền nói: Việc này không thể chậm trễ, hài nhi dẫn binh xuất phát luôn đây.
Ừ. Bình nhi đi mau đi. Quan Vũ lại nói với Hồ Ban: Hồ Ban, ngươi cũng xuống dưới trông chừng thiên tử và bá quan cho kỹ, chuyện Mẫn Cống chạy thoát tuyệt đối không thể để xảy ra nữa.
Hồ Ban xấu hổ, thấp giọng nói: Tiểu nhân tuyệt đối sẽ không sơ xuất như vậy nữa.
Dõi mắt nhìn Quan Bình, Hồ Ban bước ra khỏi trướng, Quan Vũ mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt vui vẻ hòa nhã. Nhẹ nhàng vén màn vải ở giữa đại trướng lên, Quan Vũ bước vào trong hậu trướng, bố trí của hậu trướng tuy đơn giản, nhưng lại cực kỳ lộng lẫy hoa lệ.
Điêu Thiền (Điêu Thiền giả) trên người chỉ mặt một cái áo lụa mỏng, đang ngồi trước bàn trang điểm chải tóc. Nữ nhân này tuy đã hơn ba mươi tuổi, song sự ăn mòn của tuế nguyệt không hề lưu lại một chút dấu tích nào trên mặt nàng ta. trông chỉ như thiếu nữ hai mươi tám. Quan Vũ đứng sau người Điêu Thiền, vừa hay thu được hết những đường cong dụ người của nàng ta vào trong mắt, hô hấp rất nhanh liền biến thành gấp rút, thân thể cũng bắt đầu có phản ứng bản năng của nam nhân.
Điều Thiều từ sự phản chiếu của gương đồng đã nhìn thấy biến hóa của thân thể Quan Vũ. Trong con mắt mỹ lệ không khỏi lóe lên vẻ bất lực và sợ hãi, cứ sau mỗi lần thành bại của chiến tranh, mỗi lần trao đổi chiến lợi phẩm, mỗi lần lại phải phụng bồi nam nhân khác nhau, chẳng lẽ đây chính là số mạng của nữ nhân thời loạn thế sao?
Thân thể hùng tráng của Quan Vũ từ phía sau ép sát vào thân thể ấm áp mềm mại của Điêu Thiền, hai tay ôm lấy bờ vai thơm của nàng, rồi tham lam thọc vào trong áo lụa mỏng manh...
Điều Thiền không giãy dụa, chỉ rên khẽ một tiếng, thân hình ngửa ra sau chui vào lòng Quan Vũ. Quan Vũ cười hắc hắc một tiếng, ôm lấy eo Điêu Thiền, bước lên giường mềm ở trong trướng.