Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Q.2 - Chương 307 - Đấu Võ Sinh Tử

Trước Sau

break
Tào Thuần phấn chấn tinh thần dang muốn tái chiến với Trương Hợp thì trong quân Tào đột nhiên vang lên tiếng quát lớn: Thiếu tướng quân hãy nghỉ ngơi một lát, để mỗ tới đọ sức với hắn!

Tào Thuần ghìm ngựa quay đầu lại, chỉ thấy một người cưỡi ngựa từ trong trận của quân Tào phi ra, mắt xếch, cẩm bào màu lục, thân cao chín thước, không phải là Hà Nhạc Quan Vũ thì là ai. Quan Vũ giục ngựa xuất trận, vung đao chỉ thẳng vào Trương Hợp, quát lớn: Hà Đông Quan Vân Trường ở đây, tên thất phu Trương Hợp mau mau ra chịu chết!

Đáng ghét!

Trương Hợp giận tím mặt, thúc ngựa xông lên, hai ngựa lao vào nhau chém giết như đèn kéo quân, trong nháy mắt đã qua ba mươi hiệp mà vẫn không phân thắng bại.

Trong trận của quân Tào, Tào Tháo nhìn thấy vậy mà hít một hơi lạnh, thất thanh nói: Người này võ nghệ cao cường thật, có thể đại chiến ba mươi hiệp với Vân Trường mà vẫn không phân thắng bại!

Hô!

Tào Tháo vừa dứt lời, Quan Vũ đột nhiên bạo phát một tiếng, Thanh Long Yển Nguyệt đao nặng sáu mươi ba cân trong tay đã hóa thành một con thanh long, hướng tới Trương Hợp mà bổ xuống. Trương Hợp vẻ mặt cương nghị, hét lên một tiếng giơ thương đón đỡ, chỉ nghe thấy một tiếng keng vang lên, Trương Hợp cảm thấy hai tay tê rần, ngực như bị chùy nặng giáng vào.

Sắc mặt của Trương Hợp lập tức biến thành trắng bệch, màn này hình như rất quen thuộc.

Khuôn mặt độc ác như quỷ mỵ của Mã Siêu hiện lên trong đầu Trương Hợp, bỗng nhiên, hình tượng của Mã Siêu không ngờ lại hợp lại cùng một chỗ với Quan Vũ ở trước mắt. Trương Hợp kinh hồn táng đởm không dám ham chiến, giục ngựa chạy trối chết. Cùng Mã Siêu đánh một trận, đã khiến lòng tin của Trương Hợp thân là võ tướng thuyên giảm nghiêm trọng, hiện tại chung quy đã gây nên thành hậu quả xấu.

Trong đôi mắt phượng của Quan Vũ thoáng hiện một tia lạnh lẽo, không ngờ lại bỏ qua Trương Hợp, vỗ ngựa lao thẳng về phía Viên Thiệu.

Viên Thiệu giật nảy mình, vội vàng che mặt chạy vào trong trận. Khi cung tiễn thủ của Hà Bắc muốn kéo cung bắn tên thì ngựa của Quan Vũ sớm đã đơn thân độc kỵ xông vào trong quân Hà Bắc, Thanh Long đao vung cuồn cuộn, tướng sĩ Hà Bắc tách ra như sóng, nhao nhao ngã xuống ngựa, không ngờ lại không có một ai có thể ngăn cản được Quan Vũ dù chỉ trong chốc lát.

May mà tinh binh Hà Bắc liều mạng chppsng đỡ, Viên Thiệu mới khó nhọc né được sự truy sát của Quan Vũ, chỉ là bị Quan Vũ xông loạn giết loạn, trung quân quân trận vốn chỉnh tề nghiêm cẩn trong khoảng khắc đã biến thành hỗn loạn bất kham. Tả hữu lưỡng quân không biết trung quân rốt cuộc có tình hình như thế nào? Viên Thiệu còn sống hay đã chết? Không khỏi bắt đầu hỗn loạn.

Tào Tháo thân kinh bách chiến, dụng binh như thần. Há lại có thể bỏ qua cơ hội trời ban như thế này! Lập tức chỉ huy quân đánh giết, quân Hà Bắc lập tức trận cước đại loạn, bị quân Tào giết cho không còn mảnh giáp, cho tới tận khi Điền Phong dẫn đại quân đằng sau chạy tới, loạn tiễn cùng bắn ra để giữ trận cước, quân Tào mới thôi truy sát, Tào Tháo mắt thấy sắc trời đã tối, chỉ sợ trúng phải mai phục, liền dẫn quân quay về Quan Độ.

Viên Thiệu thu thập tàn binh, kiểm kê lại thì không ngờ lại hao tổn tới bảy tám ngàn tinh kỵ Hà Bắc.

Dưới cơn thịnh nộ, Viên Thiệu định đem tên đầu sỏ gây chuyện là Trương Hợp ra chém đầu thị chúng (Viên Thiệu cho rằng là Trương Hợp một mình đấu không lại Quan Vũ dẫn tới việc quân Hà Bắc bị thảm bại). May mà Điền Phong, Phùng Kỷ, Thẩm Phối mấy người liều mang ngăn cản, Viên Thiệu mới tha cho Trương Hợp một mạng, nhưng vẫn sai người đánh Trương Hợp hai mươi quân côn ngay trước mặt mọi người để phát tiết sự phẫn hận trong lòng.

Quân Hà Bắc trải qua thất bại lần này, mất hết khí thế, liền rơi vào thế giằng co với quân Tào, trong khoản thời gian ngắn không ai làm gì được ai.

...

Trên quan đạo trước Nghi Dương tới Uyển thành, hơn vạn quân Tào đang chậm rãi nam hạ.

Trung quân đội hình, hai thân binh khênh một cái giường mềm, trên giường mềm được nệm nhung che phủ đột nhiên mở ra, Quách Gia từ trong chăn thò đầu ra, sắc mặt trắng bệch hỏi: Đây là nơi nào rồi?

Đội trưởng thân binh đi ở bên cạnh trả lời: Quân sư, đã qua Nghi Dương rồi.

Khụ khụ khụ... Quách Gia ho khan kịch liệt một trận, nói với đội trưởng thân binh: Đi, mời Tào Hồng tướng quân tới đây.

Tuân lệnh.

Đội trưởng thân binh lĩnh mệnh mà đi, không tới thời gian một bữa cơm, Tào Hồng giục ngựa đi tới cạnh giường mềm của Quách Gia, hỏi: Quân sư triệu kiến, không biết là có gì phân phó?

Quách Gia dùng khăn lụa khẽ lau vết bẩn ở khóe miệng, thở hổn hển nói: Tử Liêm tướng quân, ngài không cần phải tiếp tục nam hạ nữa.

Hả? Tào Hồng ngạc nhiên nói: Vì sao lại vậy?

Quách Gia nói: Bản quân sư có một nhiệm vụ quan trọng khác giao cho ngài đi hoàn thành.

Tào Hồng nói: Nhưng...

Quách Gia nói: Việc này có quan hệ trọng đại, có thể giết chế Mã đồ tể hay không thì hoàn toàn phải dựa vào tướng quân ngài đó.

Tào Hồng vẻ mặt cung kính, nghiêm nghị nói: Xin làm theo sự phân phó của quân sư.

Quách Gia run rẩy lấy cẩm nang từ trong lòng ra đưa cho Tào Hồng, cật lực nói: Tướng quân hãy dẫn hai ngàn tinh binh rời khỏi đại lộ, đi tắt qua tiểu lộ ngay đêm xuyên qua giữa Tung Sơn và Hiên Viên sơn tới thẳng Diệp huyện, sau khi tới Diệp huyện thì tướng quân có thể mở cái cẩm nang này ra, tới lúc đó sẽ biết nên làm gì.

Tào Hồng nói: Xin quân sư yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ không nhục mệnh.

Quách Gia nói: Tướng quân phải nhớ rằng, ngài chỉ có ba tháng thời gian, nhất định phải trong thời gian ba tháng hoàn thành nhiệm vụ được ghi trong cẩm nang, nếu nhân thủ không đủ, có thể chiêu mộ lưu dân phụ cận, lúc quan kiện thậm chí có thể cường hành cưỡng bách bách tính để ngài sử dụng, có điều sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải nhớ giết người diệt khẩu!

Khi nói những lời này, vẻ mặt của Quách Gia lộ ra vẻ nghiêm nghị, thậm chí là độc ác.

Tào Hồng mặt lộ ra ve do dự, nói: Quân sư, cái này...

Quách Gia nói: Trận này là đấu võ sinh tử giữa bản quân sư và Mã đồ tể, không phải là Mã đồ tể chết thì là bản quân sư vong, cục thế nguy như chồng trứng sắp đổ, Tào Hồng tướng quân không cần phải cố kỵ quá nhiều, huống chi tướng quân chỉ là phụng mệnh hành sự, tất cả... tự nhiên có bản quân sư gánh vác.

Tào Hồng nói: Tuân lệnh.

Quách Gia xua xua tay, nói: Đi đi.

Tào Hồng chắp tay với Quách Gia rồi quay người bỏ đi. Quách Gia lúc này mới thở dài một hơi, cả người hơi thả lỏng, chán nản chui vào trong chăn. Mộ lớn để mai táng Mã đồ tể đã được mở ra rồi, tất cả đều án chiếu theo suy nghĩ của Quách Gia mà tiến hành, song mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, trận chiến này thực sự có thể nhất cử giải quyết Mã đồ tể hay không?

Quách Gia ngẩng mặt nhìn trời, thiên không là một mảng u ám, có tuyết lớn như lông ngỗng đang từ trên trời lất phất rơi xuống. Cuối cùng trận tuyết lớn ngênh đón mùa đông đã bắt đầu rơi rồi.

...

Uyển thành, trung quân đại trướng của Mã Dược.

Trong tiếng bước chân dồn dập, Cú Đột ngang nhiên vào thẳng đại trướng, nói với Mã Dược, Cổ Hủ: Chúa công, quân sư, quân Tào đã qua Nghi Dương rồi! Truyện Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt Truyện Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Mã Dược lập tức biến sắc, trầm giọng nói: Quân Tào tới nhanh thật, so với dự liệu thì còn nhanh hơn ít nhất là nửa tháng!

Cổ Hủ đảo mắt, cười gian: Xem ra quân lương của quân Tào so với dự đoán thì còn ít hơn. Ha ha ha.

Mã Dược nói: Cú Đột, tới bao nhiêu quân Tào?

Cú Đột nói: Ít nhất cũng một vạn năm ngàn người!

Một vạn năm ngàn người? Mã Dược ánh mắt trở nên sắc lạnh: Đây là một nửa binh lực lưu thủ Dĩnh Duyên, Lạc Dương của quân Tào rồi, Tào Tháo quả nhiên là hảo bá lực!

Cổ Hủ nói: Xem ra Tào Tháo tịnh không đánh giá cao thực lực của quân mình, cũng không vọng tưởng có thể giải quyết dứt điểm một lần là xong, có thể đồng thời đánh bại Viên Thiệu và chúa công. Tào Tháo đây là muốn liều một lần, thử dùng nhánh quân yểm trợ được ăn cả ngã về không tới kềm chế đại quân của chúa công, từ đó mà giành thời gian cho quân Tào chủ lực ở Quan Độ đánh bại Viên Thiệu.

Cũng chính là nói, Tào Tháo không cho rằng nhánh quân yểm trợ này có thể đánh thắng quân ta, cũng không để ý đến Hàm Cốc quan và Lạc Dương có thất thủ hay không? Mục đích Tào Tháo phái ra nhánh quân yểm trợ này chỉ là để vây khốn quân ta mấy tháng thời gian, giành thời gian cho chủ lực quân Tào đánh bại Viên Thiệu. Lý Túc tiếp lời Cổ Hủ, mỉm cười nói: Xem ra Tào Tháo coi Viên Thiệu là quả hồng nát rồi, quyết định trước tiên đánh bại Viên Thiệu, sau đó mới thu thập quân đội quay lại quyết chiến với chúa công. Có điều quả hồng nát Viên Thiệu này nói thế nào cũng có ba mươi vạn đại quân. Chỉ luận về binh lực thì cũng hơn Tào Tháo gấp bội, Tào Tháo làm thế nào mà bóp hắn đây? Truyện Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Cổ Hủ nói: Viên Thiệu tuy có ba mươi vạn đại quân, nhưng chưa chắc đã có thể thắng chắc được ba vạn tinh binh của Tào Tháo!

Mã Dược nói: Không phải là thắng chắc, mà là thua chắc! Quan Độ chi chiến, Viên Thiệu tất bại vô nghi!

Hả?

Ồ? Cổ Hủ hiếu kỳ nói: Chúa công sao có thể khẳng định như vậy?

Mã Dược nói: Nếu không có ngoại lực tham gia vào, đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!

Cổ Hủ nói: Nhưng mật thám hồi báo rằng quân Tào thiếu hụt nghiêm trọng quân Lương, thậm chí có thể không chống đỡ qua được ba tháng!

Mã Dược nói: Đây vừa hay chính là chuyển cơ của Quan Độ chi chiến!

Trong con ngươi của Cổ Hủ thoáng lóe qua một tia thâm trầm.

Mã Dược lạnh lùng nói: Có điều, tất cả nỗ lực của Tào Tháo, Quách Gia và Tuân Húc cũng không thể thay đổi được sự thực tàn khốc. Tào Tháo dùng binh lực ở vào thế yếu mà đội diện với sự giáp kích của lưỡng đại cường lân (hai kẻ hàng xóm mạnh mẽ), sự cách biệt to lớn về thực lực không phải là có thể dựa vào kế mưu và sách lược là có thể bổ cứu được, cho dù Tào Tháo có thể thắng được Quan Độ chi chiến, hắn cũng đã thua chắc rồi!

Lý Túc không hiểu, hỏi: Vì sao lại như vậy?

Cổ Hủ nói: Tám trăm thiết kỵ của thiếu tương quân giống như một thanh đao sắt chuyên để lóc xương, cắt cho lĩnh địa của Tào Tháo thất tinh bát lạc, tàn phá bất kham. Tuân Úc lưu thủ Hứa Xương cho dù có tài năng thông thiên triệt địa cũng không thể gom góp đủ lương thảo quân nhu để duy trì đại quân của Tào Tháo.

Đã không có đủ lương thảo quân nhu. Tào Tháo cho dù là đánh thắng Quan Độ chi chiến, làm sao mà đối diện được với đại quân Lương Châu của chúa công đây?

...

Mang Nãng sơn.

Pháp Chính đầu đội mũ lông cừu dẫm trên mặt tuyết dày cộp đi tới trước một mái nhà tranh, nói với vào bên trong: Thiếu tướng quân, thám mã đã phát hiện ra vật săn rồi.

Hắt xì!

Cổng tre mở ra, Mã Siêu đầu tóc tán loạn từ bên trong chui ra, xoa xoa hai tay vào nhau, hỏi: Có bao nhiêu nhân xa?

Pháp Chính nói: Hơn hai trăm người, bốn mươi, năm mươi cỗ xe lớn, từ vết xe nghiến lên mặt tuyết mà phán đoán, trên xe chở tám chín phần là lương thực.

Trong mắt Mã Siêu lóe lên một tia tàn nhẫn, rồi đột nhiên quát: Người đâu!

Tướng quân có gì phân phó?

Một tên thân binh thân hình phiêu hãn từ sau nhà tranh ứng tiếng bước ra, không ngờ chính là Hàn Đức.

Mã Siêu lạnh lùng nói: Hàn Đức, lập tức triệu tập các huynh đệ, chuẩn bị cướp bóc!

Tuân lệnh!

Hàn Đức âm ầm trả lời, quay người bước đi.

...

Dưới Mãng Nãng sơn.

Trên quan đạo từ trước Hoài Nam tới Hứa Xương, hơn năm mươi cỗ xe trâu xếp thành một độ dài, dưới sự hộ tống của hơn hai trăm quân Tào uống quanh mà đi, trên mỗi một cỗ xe trâu đều bọc kín vải bố, trên vải bộ dính đầy tuyết, từ vết tích do bánh xe nghiến lên mặt tuyết lưu lại có thể phán đoán, trong lượng trên xe rõ ràng không nhẹ.

Xa xa trên dốc thoải phủ đầy tuyết trắng xóa, một con ngựa như sói lặng lẽ chờ đợi trên sườn dốc, đang lạnh như băng nhìn chằm chằm vào đội xe đang quanh co ở phía trước, cho tới khi đội xe tới phạm vi trong vòng một trăm bước mới biến mất sau sườn dốc, tiếng vó ngựa khe khẽ khiến cho hai con quạ đang kiếm ăn trên mặt tuyết giật mình bay vút lên không.

Dừng!

Tế Dương huyện úy lĩnh quân đột nhiên giơ cao cánh tay phải, quát dừng đội xe ở phía sau.

Hai đồn trưởng vội vàng chạy tới, hỏi: Đại nhân, sao lại không đi nữa?

Tình hình ở phía trước có chút không đúng! Tế Dương huyện úy cảnh giác nhìn cánh đồng tuyết mênh mông ở xung quanh, nghiêm giọng nói: Huyện lệnh đại nhân nói, đã có mấy đội vận lương xảy ra chuyện ở cùng phụ cận, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Truyền lệnh xuống, bảo các huynh đệ tăng cường cảnh giác, đề phòng bất trắc!

Đồn trưởng nói: Đại nhân, đây đều là đám mã tặc đó làm ư? Giặc Khăn Vàng sớm đã bị tiêu diệt rồi, địa giới Mang Nãng sơn vì sao lại xuất hiện mao tặc nhỉ, còn dám cướp quân lương nữa, sao lại như vậy được?

Tế Dương huyện úy nói: Hiện tại vẫn chưa biết được là ai làm, nhân viên phụ trách áp tải lương thảo vô luận là binh sĩ hay là xa phu, toàn bộ đề gặp độc thủ, không có một người nào may mắn sống sót cả! Nói chung đây là một nhóm tặc khấu tâm ngoan thủ lạc, thủ đoạn hung tàn, không quá giống với bọn mao tặc.

Hả? Đồn trưởng rùng mình một cái, lập cập nói: Không... không lưu lại một người sống nào ư?

Hô hô hô...

Đồn trưởng vừa dứt lời, trên sườn núi bốn phía trắng xóa đột nhiên vang lên tiếng kèn liên miên không dứt, Tế Dương huyện úy, đồn trưởng cùng với hơn trăm binh sĩ quân Tào sợ hãi nhìn xung quanh. Chỉ thấy xung quanh là núi non tĩnh mịch, tuyết trắng phủ mờ, ngay cả một cái bóng quỷ cũng không thấy, chỉ có tiếng kèn vang xa là vang lên không ngừng.

Nhìn kìa, mau nhìn kìa! Một binh sĩ nhanh mắt đột nhiên chỉ về phía trước ở bên trái, thét lên sợ hãi: Chỗ đó! Phía trước, mã... là mã tặc!

Hơn hai trăm tướng sĩ quân Tào sợ hãi quay đầu lại, thuận theo hướng tay chỉ của binh sĩ đó mà nhìn, chỉ thấy một người cưỡi ngựa giống như u linh đứng sừng sững trên sườn núi bé nhỏ, gió bắc gào thét, khiến cho mái tóc đen ở sau đầu người đó bay tứ tán, lộ ra thân hình cứng cỏi phiêu hãn mà lại tỏa ra sát khí lạnh căm căm.

Đột nhiên, tên mã tặc đó giơ thanh đao cùng đen bóng trong tay lên.

Hô hô hô...

Phì phì...

Phì phì...

Tiếng thở nặng nề của chiến mã quyện lại với nhau, từng tên từng tên mã tặc từ sau sườn núi rầm rập xông ra, cuối cùng vây lấy tên mã tặc cuồng dã phiêu hãn lúc đầu vào giữa, rồi từ từ kéo dài ra hai cánh, tới sau cùng, trên cánh trái của cả sơn đạo đã đông nghìn nghịt mã tặc.

Sắc mặt của Tế Dương huyện lủy lập tức biến thành xám xịt. Mã tặc, không ngờ đúng là một đám mã tặc!

Mã tắc đầu lĩnh dẫn đầu vung thanh đao cùn trong tay về phía trước, mấy trăm mã tặc gào lên rồi từ trên sườn núi phi xuống, vó ngựa rầm rậm nện xuống mắt tuyết khiến cho tuyết bay tứ tán. Mấy trăm thanh đao cùn đen bóng ánh lên dưới bầu trời ngày đông khiến lòng người ngập trong khí tức tử vong, hơn hai trăm quân Tào của đội hộ vệ vận lương sợ hãi nhìn xung quanh, bắt đầu lui lại sau theo bản năng.

Dẫu sao cũng chỉ là một đám quận tốt chưa từng trải qua chiến trường, chỉ nhìn thấy trận thế này đã sợ tới vỡ mật rồi.

Đừng sự, bình tĩnh lại! Tế Dương huyện úy vung vẩy trường kiếm trong tay, hét lên đến khản cả giọng: Chỉ chẳng qua là một đám mã tặc ô hợp mà thôi, không có gì phải sợ cả! Quay lại, quay lại cho ta, thủ vững đội xe...

Vút vút vút!

Một đám loạn tiễn xé không mà tới, trong khoảnh khắc đã bắn cho Tế Dương huyện úy biến thành con nhím. Huyện úy vừa chết, hơn hai trăm quân Tào lập tức biến thành chim chóc chạy toán loạn, hốt hoảng chạy về bốn phương tám hướng. Song, trên cánh đồng tuyết trắng xóa này, hai chân sao có thể chạy nhanh hơn được bốn chân. Không tới thời gian một bữa cơm, hơn hai trăm quân Tào đã bị mã tặc giết sạch bách như thái rau chặt thịt.

Mã tặc dùng một mồi lửa hỏa thiêu năm mươi cỗ xe lên, vứt lại xác chết rồi ngông ngênh bỏ đi.

...

Hướng Xương, tướng phủ.

Tuân Úc sắc mặt thâm trầm, đang chắp tay đi đi lại lại trong đại sảnh.

Mỗi lần Tào Tháo suất lĩnh đại quân xuất chinh, đều để Tuân Úc ở lại Hứa Xương để chủ trì đại cục. Quách Gia là cánh tay đắc lực nhất của Tào Tháo về quân sự, còn Tuân úc thì là cột trụ vững chãi nhát của Tào Tháo về nội chính! Truyện Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Năm Kiến An thứ ba, bộ tướng của Đào Khiêm là Trương Khải giết chết Tào Tung, Tào Tháo để báo thù cha đã khơi binh chinh phạt Từ Châu. Trương Mạc, Trần Cung đột nhiên làm phản, nghênh đón Lữ Bố nhập chủ Duyện Châu. Lúc đó nếu không phải là Tuân Úc bố trí thủ vững Đông quận, thay Tào Tháo bảo vệ căn cứ địa sau cùng, Tào Tháo đã trở thành Lưu Bị thứ hai, giống như chó nhà có tang rồi.

Có điều lần này, Tuân Úc lại thực sự gặp phải nan đề rồi.

Đại nhân, thừa tướng lại gửi tin đòi quân lương rồi. Đúng là lúc Tuân úc đang nóng lòng như có lửa đốt thì thừa tướng chủ bạc Dương Tu còn trẻ tuổi bước vào đại sảnh, đưa thư giản cho trong tay Tuân Úc: Trong thư thừa tướng có nói, quân Lương của Quan Độ cho dù là dùng tiết kiệm cũng chỉ đủ duy trì ba ngày nữa thôi, đại nhân nếu không nghĩ cách xoay xở quân lương, tướng sĩ ở tiền tuyến e rằng sẽ bất ngờ làm phản mất.

Tuân Úc nhận lấy thư giản rồi vội vàng đọc, hờ hững nói: Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.

Dương Tu chắp tay vái rồi quay người lui ra khỏi đại sảnh.

Tuân Úc khẽ thở dài một tiếng, ngồi xuống sau án, mở thư giản ra đang chuẩn bị viết thư lại cho Tào Tháo thì ngoài sảnh đột nhiên lại vang lên tiếng bước chân dồn dập. Người tới lần này chính là đại tướng Vu Cấm lưu thủ Hứa Xương. Tào Tháo, Quách Gia dẫn quân xuất chỉnh, Vu Cấm suất lĩnh tám ngàn tinh binh lưu thủ Dĩnh Xuyên, bảo vệ sư an toàn cho triều đình Hứa Xương. Truyện Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Vu Cấm vội vàng bước vào đại sảnh, nói với Tuân Úc: Tuân Úc tiên sinh, xảy ra chuyện rồi.

Tuân Úc trong lòng trầm xuống, cố trấn định lại hỏi: Vu Cấm tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy?

Vu Cấm nói: Vừa nhận được tin tức, đội vận lương từ huyện Tế Dương xuất phát cũng bị cướp bóc ở Mang Nãng sơn giống như mấy đội vận lương lần trước. Hai trăm hai mươi quận tốt vận lương toàn bộ ngộ hại, không có một người nào còn sống sót, rất rõ ràng, đây là cùng một nhóm mã tặc làm.

Tuân Úc im lặng một hoáng, một hồi sau mới thở dài nói: Thời buổi rối loạn. Thời buổi rối loạn thật!

Vu Cấm nói: Tuân Úc tiên sinh, phải nghĩ cách tiêu diệt đám mã tặc này! Nếu không, quân lương từ Hoài Nam, Từ Châu thủy chung không vận tới được. Tới lúc dó không những đại quân của Thừa Tướng không có quân lương tiếp tế, ngay cả trong thành Hứa Xương cũng bị cắt lương, cứ tiếp tục như vậy khẳng định sẽ xảy ra chuyện.

Tuân Úc nói: Đây chính là một đám mã tặc lai khứ vô ảnh, tung hoành cả ngàn dặm, thừa tướng và quân sư đều suất lĩnh đại quân xuất chinh rồi. Tám ngàn tinh binh của tướng quân thì phải thủ vệ cả quận Dĩnh Xuyên. Lại phải ổn định cục thế của Hứa Xương, binh lực đã là lấy trứng chọi đá rồi, còn rút đâu ra được quân đội nữa? Mà cho dù là có thể rút ra hai ngàn sĩ binh, nhưng lưu lại Dĩnh Xuyên đều là bộ binh, sao có thể truy đuổi được đám mã tặc này?

Vu Cấm nói: Vậy hiện tại phải làm sao?

Tuân Úc nói: Như thế này đi, tướng quân trước tiên phái binh tướng đưa chỗ lương còn sót lại trong thành Hứa Xương tới Quan Độ, để giải cái nguy trước mắt cho thừa tướng. Bản quan sẽ viết một phong thư khẩn cho thừa tướng, tốt nhất có thể rút ra mấy trăm tinh kỵ đưa về. Cố gắng mau chóng giải quyết đám mã tặc này. Đám mã tặc này nhân số tuy không nhiều, nhưng lại mang tới nguy hại cực lớn. Nếu không sớm nghĩ biện pháp diệt trừ, đại nghiệp của thừa tướng rất có khả năng sẽ hỏng trên tay đám mã tặc này mất!

Vu Cấm nói: Mạt tướng sẽ đi điều động quân tốt áp tải lương.

....

Quan Độ, đại doanh của quân Tào.

Mắt thấy lương thảo trong quân sắp hết, nhưng Tuân Úc là trù trừ không phái binh vận lương tới, Tào Tháo nóng lòng như có lửa đốt, ngay đêm triệu Tuân Du, Trình Dục và Lưu Triệu tới trung quân đại trướng thương nghị đối sách.

Tào Tháo nhìn ba người, hỏi: Lương thảo trong quân sắp hết rồi, ba quân e rằng sẽ làm phản mất, nên làm gì đây?

Tuân Du, Lưu Triệu nhìn nhau không nói gì.

Chỉ có Trình Dục trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, nói với Tào Tháo: Chúa công, chuyện đã tới nước này thì không thể có cách gì nữa rồi, chỉ có thể chế tác thịt người cho các tướng sĩ ăn thôi.

Thịt người. Tào Tháo đột nhiên thất sắc hô.

Không được, kế này quá thất đức, ngàn vạn lần không được.

Tuân Du, Lưu Triệu nhìn nhau kinh hãi, có chút hoảng sợ nhìn Trình Dục.

Trình Dục trầm giọng nói: Quân tình như lửa, không thể cố kỵ quá nhiều được nữa rồi! Dục nguyên dẫn một nhánh tinh binh giả vờ vào núi săn bắn, thực ra là tìm các hộ tiều phu trong núi, già trẻ trai cái đều giết hết, lấy thịt chế thành thịt khô, mang về quân doanh cho các tướng sĩ ăn, như vậy, có thể giải quyết được nỗi lo thiếu quân lương.

Chúa công, ngàn vạn lần không thể như vậy được. Lưu Triệu gấp đến nỗi sắp rơi lệ đến nơi, quỳ xuống trước mặt Tào Tháo, nói: Bách tính vô tội, sao lại đi hại tính mạng của họ!

Tuân Du cũng khuyên: Nếu như chuyện bại lộ, e rằng sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ!

Trình Dục vẫn kiên trì: Chúa công, chuyện gấp thì phải tòng quyền thôi!

Con mắt nhỏ của Tào Tháo trợn tròn lên, khi ánh mắt lấp lánh đang muốn quyết đoán thì Tào Thuần đột nhiên bươc vào trong trướng, cao giọng nói: Chúa công, quân lương được vận tới rồi!

Hô!

Vẻ mặt Tào Tháo buông lỏng, thở dài một hơi, con mặt đang trợn tròn lại khép lại. Tuân Du và Lưu Triệu đồng thời thở phào nhẹ nhõng, trong lòng vẫn còn sợ hãi lắc lắc đầu.

Tào Thuần lại nói: Chúa công, chỗ này còn có một phong thư của Tuân Úc tiên sinh.

Ồ? Tào Tháo đưa tay ra, nói: Mau lấy ra cho cô xem.

Đọc thư xong, mày Tào Tháo lại nhíu chặt, nói với bọn Tuân Du: Văn Nhược gửi thư nói rằng, một dải Mang Nãng sơn xuất hiện một đám mã tặc hung tàn thèm giết chóc, mấy đội vận quân lương từ Hoài Nam, Từ Châu tới Hứa Xương đều bị cướp bóc, hiện tại quân lương của Hoài Nam, Từ Châu căn bản không thể vận tới Hứa Xương được. Văn Nhược cho rằng đám mã tặc này cực kỳ nguy hại, bảo cô hỏa tốc sai tinh binh tới Mang Nãng Sơn để thanh trừ, chư vị thấy thế nào?

Tuân Du không nghĩ ngợi gì mà nói ngay: Đây chắc chắn là trò hề của Mã đồ tể!

Trình Dục nói: Không sai, Mã đồ tể xuất thân là lưu khấu, làm lưu khấu chính là vốn ban đầu của hắn.

Tuân Du nói: Du cho rằng khả năng Mã đồ tể tự mình dẫn một đội kỵ binh đơn độc xâm nhập Trung Nguyên là không lớn, có điều do tộc đệ của Mã đồ tể là Mã Siêu lĩnh quân thì khả năng lớn hơn nhiều! Nhân số của đám mã tặc này không thể quá nhiều, tối đa là tầm ngàn người, có điều độ nguy hại quả thật là không nhỏ, không những uy hiếp nghiêm trọng tới đường vận lương thực từ Hoài Nam, Từ Châu tới Hứa Xương, thậm chí còn ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự ổn định của triều đình Hứa Xương, chúa công nhất quyết không được coi thường.

Ồ. Tào Tháo gật đầu: Cô sẽ sai tinh kỵ tới, Công Đạt cho rằng phái bao nhiêu tinh kỵ thì được?

Tuân Du nói: Phái binh ít thì chỉ sợ là không phải đối thủ của Mã Dược, phái binh nhiều thì lại ảnh hưởng tới cuộc quyết chiến với quân Hà Bắc. Du cho rằng khoảng ngàn tinh kỵ là đủ!

Trình Dục nói: Vẫn phải cần phải một viên thượng tướng lĩnh quân, nếu không thì e rằng không phải là đối thủ của Mã Siêu!

Tào Tháo nói: Trọng Đức cho rằng trong quân người nào có thể địch được Mã Siêu?

Trình Dục nói: Ngoài Quan Vũ tướng quân ra thì không còn ai cả, có điều chúa công cần phái một tướng tâm phúc đi phụ.

Ừ. Tào Tháo sau khi trầm ngâm một lát bèn nói, Vậy để Quan Vũ suất linh năm trăm giáo đao thủ (lên ngựa có thể chiến, xuống ngựa có thể đi, là một nhánh tinh duệ chân chính) bản bộ tới Mang Nãng sơn thảo tặc, cô lại phái Hạ Hầu Đức (tộc tử của Tào Tháo) làm phó tướng cho Quan Vũ, dẫn năm trăm khinh kỵ cùng đi. Thế nào?

Trình Dục nói: Chúa công anh minh.

Quân Trướng của Quan Vũ.

Quan Vũ đang ngồi trong trướng lau chùi Thanh Long Yển Nguyệt Đao, tâm phúc Hồ Ban đột nhiên vén rèm bước vào trong trướng nói với Quan Vũ: Tướng quân. Thừa tướng cho mời.

Hả? Quan Vũ ngẩng đầu lên, năm chòm râu dài không có gió mà tự nhiên lay động, đôi mắt xếch hẹp dài hơi mở ra, có ánh sáng hãi nhân lóe lên rồi vụt tắt, hỏi Hồ Ban: Ngươi có biết là vì chuyện gì không?

Hồ Ban nói: Nghe nói một dải Mang Nãng sơn xuất hiện một đám mã tặc vô cùng hung ác, thừa tướng muốn sai tướng quân suất quân thảo phạt.

Mang Nãng sơn? Đôi mắt xếch của Quan Vũ mở to, con mắt sắc bén hướng xéo ra ngoài trướng, trầm giọng nói: Đi, tới đại trướng của thừa tướng nào.

...

Quan Độ ba mươi dặm về phía bắc, đại doanh của Viên Thiệu.

Viên Thiệu đang ở trong trướng giả vờ đọc binh thư thì đột nhiên thấy mưu sĩ Thẩm Phối vội vã bước vào.

Viên Thiệu hỏi: Chính Nam không phải đang nghỉ ngơi trong trướng ư, đêm khuya tới đây có việc gì?

Thẩm Phối đáp: Chúa công, người nhà của Hứa Du gây chuyện nhiễu dân, làm xằng làm bậy ở trong thành, đã bị tòng lại của hạ quan tịch biên nhà cửa. Truyện Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Viên Thiệu không đồng ý, nói: Chỉ vì chuyện này mà tịch biên nhà Hứa Du. Chính Nam hơi có chút chuyện bé xé ra to đó?

Thẩm Phối nói: Chúa công, đây không phải là chuyện bé xé ra to, từ trong nhà của Hứa Du tìm ra một lượng lớn kim ngân châu bảo, vô số lĩnh la tơ lụa, còn có rất nhiều đồ cổ quý hiếm, những thứ này đều là Hứa Du trong những năm gần đây cướp bóc chiếm đoạt, gom góp phi pháp, tham ô lớn như vậy nếu không trừng phạt, làm thế nào mà dẹp được sự phẫn bộ của dân chúng?

Ồ? Viên Thiệu động dung, nói: Không ngờ lại có chuyện như vậy?

Thẩm Phối nói: Hứa Du làm xằng làm bậy, xin chúa công xử phạt thật nặng.

Phụ thân. Thẩm Phối vừa dứt lời, Viên Thượng năm nay gần mười tám tuổi đột nhiên rảo bước vào trong trướng, không kềm được giận, nói: Phụ thân, thằng cha Hứa Du đầu hàng Tào Tháo rồi!

Hả?

Thẩm Phối giật nảy mình, Viên Thiệu nghe vậy liền tức giận nói: Hiển Phủ (tự của Viên Thượng), ngươi nói cái gì?

Viên Thượng nói: Hứa Du đầu hàng Tào Tháo rồi.

Cái tên Hứa Du này! Viên Thiệu giận tím mặt, nói với Thẩm Phối: Chính Nam, mau mau phái người về thành, chém cả nhà Hứa Du ném ra chợ, tru diệt tam tộc!

Vâng. Thẩm Phối đáp ứng một tiếng, vội vàng đi ngay.

...

Quan Độ, ngoài đại trướng của Tào Tháo.

Tào Tháo nắm chặt tay Quan Vũ, dùng lực lắc hai cái, cực kỳ thành khẩn, nói: Vân Trường, nhờ cả vào người đó.

Quân Vũ nghiêm mặt nói: Xin thừa tướng an tâm, Vũ nhất định sẽ chém tận giết tuyệt đám mã tặc đó!

Tào Tháo buông tay ra, cười nói: Cô ở đây đợi chờ tin lành của Vân Trường.

Quân Vũ ôm quyền vái một cái, cao giọng nói: Mạt tướng cáo từ.

Nói xong, Quan Vũ quay người rời đi.

Cho tới khi bóng hình của Quan Vũ biến mắt trong bóng đêm, Tào Tháo mới thu hồi ánh mắt, cô đơn chiếc bóng quay về quân trướng. Giờ đã là đêm khuya rồi, nhưng Tào Tháo lại không hề buồn ngủ, vừa ngồi xuống muốn xem mấy quyển binh thư thì Tào Thuần lại hối hả xông vào đại trướng, vội vàng nói: Mạt tướng bắt được một tên gian tế, tự xưng là bạn cũ của chúa công.

Hả? Tào Tháo động dung, nói: Tên đó xưng là gì. Truyện Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Tào Thuần nói: Hắn tự xưng là Hứa Du.

Hứa Du? Tử Viễn? Hắn không phải là mưu sư dưới trướng Viên Thiệu sao? Tào Tháo nói đến đây bèn dứng lại, đột nhiên chợt nghĩ ra gì đó, vui mừng quá đỗi đứng bật dậy, binh thư đặt trên đùi lập tức bộp một tiếng rơi xuống đất, Tào Tháo không kịp nhặt binh thư lên mà chân trần chạy ra ngoài trướng, vừa chạy vừa hỏi Tào Thuần: Người đó ở đâu?

Tào Thuần nói: Đang ở ngoài trướng.

Tào Tháo bước vội ra ngoài trướng, quả nhiên thấy một nam tử trung niêm thân hình ngũ đoản, tướng mạo bỉ ổi đang đứng dưới ánh lửa, nam tự bị người ta vặn ngược hai tay ra sau, đang liều mạng giãy dụa, vừa giãy dụa vừa gào lớn: Tại hạ không phải là gian tế mà là bạn cũ của thừa tướng, các ngươi sao lại dám vô lễ như vậy? Đúng là nực cười!

Ái chà, ái chà chà, đây chẳng phải là Hứa Tử Viễn sao? Tào Tháo ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt Hứa Du, sau đó giả vờ giờ mới phát hiện ra Hứa Du bị trói, tức giận quát với binh sĩ đang giữ Hứa Du: Thả ra, Hứa Du tiên sinh chính là bạn cũ của cô, các ngươi sao dám vô lễ như vậy, còn không mau thả ra cho cô!

Tuân lệnh!

Hai gã thân binh dạ một tiếng, vội vàng cởi trói cho Hứa Du.

Hứa Du sờ sờ cánh tay bị dây thừng trói đến tê dại, ngẩng đầu lên tức giận nói: A Ma, đây chính cách ngươi đối đãi với cố nhân à?

Tào Thuần giận tím mặt, định rút kiếm ra chém chết Hứa Du thì bị Tào Tháo cản lại.

Tào Tháo không chút để ý, vỗ tay cười nói: Hiểu lầm, vừa rồi là hiểu lầm, cô bồi tội với Tử Viễn ở đây, Tử Viễn, mời vào trong trướng nói chuyện.

Hứa Du vênh mặt lên, lúc này mới hài lòng tiến vào trong quân trướng của Tào Tháo.

Tào Tháo tiến vào quân trướng, cung kính mời Hứa Du thượng tọa rồi sau đó cười lớn, nói: Cô đang không có kế để xoay xở, thì Tử Viễn lại tới, chuyện dễ dàng rồi, ha ha ha.

Hứa Du cười lạnh một tiếng, hỏi Tào Tháo: A Ma, quân lương của ngươi hết chưa?

Tào Tháo nói: Còn đủ lương cho nửa năm.

Nửa năm? Hứa Du cười lạnh, nói: Chỉ sợ ngay cả nửa tháng cũng chống đỡ không nổi?

Tào Tháo giật mình nói: Tử Viễn sao lại biết?

Hứa Du không đáp mà hỏi ngược lại: Viên Thiệu binh đa tướng quảng (bình nhiều tướng nhiều), lương thảo đầy đủ, ngươi thì binh vi tướng quả (binh ít tướng ít), lương thảo không đủ, làm sao mà chống được? Truyện Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Tào Tháo vái dài Hứa du một cái, nói: Tử Viễn là tâm phúc của Viên Thiệu, biết rõ nội tình của Viên Thiệu, cô đang muốn thỉnh giáo ngươi.

Trong mắt Hứa Du chợt lóe lên hàn quang, trầm giọng nói: Muốn đánh bại Viên Thiệu, trước tiên phải đốt lương thảo của hắn!

Tào Tháo nói: Không biết quân lương của Viên Thiệu để ở đâu!

Hứa Du nói: Ô Sào, Quan Độ ba trăm dặm về hướng đông bắc!

Hay! Tào Tháo vui mừng quá đỗi, nói với Tào Thuần: Tử Hòa, mau mau triệu tập chư tướng tới đại trướng nghị sự!

Tuân lệnh!

Tào Thuần dạ một tiếng, lĩnh mệnh mà đi.

Hứa Du lại nói với Tào Tháo: A Man, sau khi xong chuyện ngươi sẽ tạ ơn với ta như thế nào?

Tào Tháo nói: Trăm lượng hoàng kim?

Hứa Du không nói gì.

Tào Tháo nói: Trăm nàng mỹ nữ?

Hứa Du vẫn không nói gì.

Tào Tháo vỗ tay cười to: Ha ha ha, Tử Viễn, cô biết mà, nếu trận chiến này nếu có thể đánh bại Viên Thiệu, ngươi sẽ xếp vào hàng tam công, sao hả?

Hứa Du mỉm cười, lộ ra vẻ mặt đắc ý.

...

Huyện Lư Giang.

Tuy đã là đêm khuya, nhưng trong tẩm cư của Tôn Kiên vẫn còn sáng đèn.

Chu Dủ chỉ vào địa đồ ở trên bàn rồi nói với Tôn Kiên: Chúa công, theo lời Thành Như quân sư nói, hỗn chiến Trung Nguyên chỉ có thể có ba loại kết quả, hoặc là Viên Thiệu nhập chủ Trung Nguyên, hoặc là Mã đồ tể nhập chủ Trung Nguyên, hoặc là Viên, Mã tương tranh, Tào Tháo lui vào một góc, giữ chút hơi tàn, đối với tình hình xuất hiện ba loại khả năng này, quân ta phải có chuẩn bị tương ứng thật tốt.

Tôn Kiến trong mắt lộ ra vẻ chờ mong, nghiêm mặt nói: Công Cẩn mau nói đi.

Chu Du nói: Nếu Viên Thiệu nhập chủ Trung Nguyên, thì Giang Bắc không thể đụng tới được, Viên gia tứ thế tam công, vang vọng hải nội, có thể nói là danh môn thế gia. Viên Thiệu nếu dùng thiên tử để hiệu lệnh thiên hạ, Hoài Nam Mai Thành, Lôi Tự, Từ Châu Trần Khuê, Trần Đăng, Tôn Càn, Tào Báo e rằng sẽ ngả về phía hắn, quân ta cũng không thể tranh phong.

Tôn Kiên gật đầu đồng ý.

Chu Du nói tiếp: Quân ta nên nhân cơ hội mà lấy Kinh Châu, Tây Xuyên, cùng Mã đồ tể, Viên Thiệu vạch sông mà trị! Đợi phương bắc hỗn loạn, Du dẫn một nhánh quân yểm trợ ra Hán Trung, Bá Phù (Tôn Sách) xuất tinh binh ra Kinh Tương, chúa công tự mình dẫn đại quân ra Hoài Nam, ba lộ đại quân cùng nhau mà tiến, bắc phạt trung nguyên, từ đó có thể định thiên hạ!

Tôn Kiến trong mắt lộ ra vẻ phấn chấn, hỏi: Nếu Mã đồ tể nhập chủ Trung Nguyên hì nên làm thế nào?

Chu Du nói: Mã đồ tể hung danh vang dội, giết người như ma, bị thiên hạ sĩ tộc phỉ nhổ, cho dù nhập chủ Trung Nguyên cũng không tồn tại được lâu, đó là trời ban cho chúa công Duyện Châu, Dự Châu và Từ Châu. Chúa công sẽtự mình dẫn đại quân ra Quảng Lăng, Bá Phú dẫn quân yểm trợ ra Hoài nam, sẽ không phí một chút sức nào mà có được Trung Nguyên, Từ Châu chi địa!

Tôn Kiên nói: Mã đồ tể sẽ cam tâm tình nguyện nhường Trung Nguyên ư!

Chu Du nói: Mã đồ tể đương nhiên sẽ không cam tâm, có điều hắn không có sự lựa chọn nào khác cả, chỉ có thể nhường Trung Nguyên mà thôi!

Tôn Kiên nói: Sau đó thì sao?

Chu Du nói: Sau đó chúa công có thể bắc kết Viên Thiệu để cùng chống Mã đồ tể, lại sai tinh binh chiếm Kinh Châu, Tây Xuyên, như vậy thiên hạ ba phần thì chúa công có hai, tạo thành tịch quyển chi thế, đại nghiệp có thể thành.

Tôn Kiên lại nói: Nếu Viên, Mã tương tranh, Tào Tháo chui rúc vào một góc thì nên ứng phó như thế nào?

Chu Du nói: Kỳ thức Du lo nhất chính là cục diện như thế này sẽ xuất hiện, khả năng xuất hiện loại cục diện này là nhỏ nhất, nhưng đối với quân ta thì lại bất lợi nhất.

Tôn Kiên nói: Tại sao lại vậy?

Chu Du nói: Nếu Viên, Mã tương tranh, Tào Tháo không còn chỗ đứng ở Trung Nguyên! Lúc đó Tào Tháo sẽ nghĩ cách tìm một chỗ đứng chân mới, mà mục tiêu lựa chọn của hắn e rằng sẽ là Kinh Châu. Lưu Biểu cao tuổi, hai đứa con trai lại bất tài, Tào Tháo e rằng sẽ mượn xác hoàn hồn mưu đồ Kinh Châu, lại dùng Kinh Châu để làm ván cầu mà lấy Tây Xuyên.

Tào Tháo là kẻ kiêu hùng, Lưu Biểu có được sự tương trợ của hắn đại kế chiếm Kinh Châu, Tây Xuyên của quân ta e rằng sẽ thất bại. Nếu Viên Thiệu cuối cùng đánh bại Mã đồ tể mà nhập chủ Trung Nguyên, vậy thiên hạ chia bốn, Mã đồ tể hùng cứ Tây Bắc, Viên Thiệu hùng cứ Trung Nguyên, Hà Bắc. Tào Tháo hùng cứ Kinh Châu, Tây Xuyên, chúa công cũng chỉ có thể an phận ở một góc Giang Đông này mà thôi.

break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc