Mây đen cuồn cuộn tứ phía, báo hiệu sắp có mưa lớn.
Điển Vi tay cầm đại kỳ đứng oai phong trước trận tiền, giữa cảnh cuồng phong thét gào cát bụi tung bay đầy trời, điên cuồng thổi lá cờ nhuốm sắc máu bay phần phật. Cả một vùng trời đất được bao trùm bởi không khí u ám, tiêu điều. Mã Dược khoác áo giáp trên mình, đứng trang nghiêm dưới đại kỳ giống như một pho tượng lạnh băng, vô cảm.
Cuồng phong cuồn cuộn thổi lên một cơn bão cát tạt qua mặt Mã Dược, khiến Mã Dược không kìm được chớp chớp mắt liên hồi. Trong tầm nhìn bị hạn chế, thành Địch Đạo hùng vĩ tựa như một con dã thú khổng lồ núp sau vùng trời tối tăm mù mịt.
Bầu trời không biết tự lúc nào đã trở nên đen sẫm lại. Tuy mới là lúc giữa trưa nhưng trông đã đen kịt như nửa đêm vậy.
“ Rắc rắc!”
Một tia chớp chói lòa đột nhiên xẹt ngang bầu trời, soi sáng cả vùng trời. Mã Dược chợt quay đầu lại, hai vạn đại quân đã bày sẵn trận thế đứng phía sau, tinh kỳ bay phấp phới, một rừng gươm giáo mã tấu đen kịt. Những thanh kiếm phản lại tia sáng của ánh chớp soi sáng khắp vùng trời tối tăm ảm đạm.
“ Đùng!”
Một hạt mưa long lanh rơi xuống từ hư không, nhẹ nhàng bắn vào khuôn mặt của Mã Dược. Mã Dược ngẩng đầu lên, lại một tia chớp chói lòa xé rách một khoảng trời. Dưới ánh chớp sáng lòa rọi sáng, những hạt mưa không ngớt rơi xuống từ trên trời. Chỉ trong một hồi, đã thành cơn mưa lũ.
Trên lầu gác thành Lâm Thao.
Tướng giữ thành Điền Linh cầm kiếm đứng trang nghiêm trên vọng gác. Tia chớp rạch nát bầu trời, soi rõ thành lũy trong ngoài thành Lâm Thao. Xuyên qua làn mưa có thể trông rõ quân địch đứng đông nghìn nghịt ngoài thành. Điền Linh là một mãnh tướng kiệt xuất của bộ tộc Bạch Mã Khương, phụng mệnh của công tử Hoàng thống lĩnh 3 ngàn quân Khương trấn thủ Lâm Thao.
Điền Linh từ nhỏ đã kết giao với Đổng Trác khi Đổng Trác mới chỉ 17 tuổi, vẫn còn là hiệp khách. Hai người đã kết thành huynh đệ. Sau này Đổng Trác vào triều làm Đô Úy, Điền Linh luôn đi theo bên cạnh. Vì Đổng Trác có công lớn trong việc bình định giặc Khăn Vàng nên được phong quan tiến chức, được phong chức Hộ Khương trung lang tướng, Điền Linh có công chiêu hàng quân Khương, lập nên nhiều công lớn cho Đổng Trác.
“ Đại soái!”. Một tướng lĩnh đi tới trước mặt Điền Linh, trầm giọng nói. “ Trời đổ cơn mưa to như vậy, chắc có lẽ quân địch sẽ không công thành nữa. Hay là cho quân sĩ tạm về doanh trại nghỉ ngơi một chút có được không?”
“ Không, không được!” Điền Linh lập tức khoát tay, lạnh lùng nói “ Công tử nói tướng địch đến đánh thành lần này không phải kẻ tầm thường, hắn chính là Mã Đồ Phu. Nghe đồn đến cả chúa công cũng phải nhường hắn ba phần, quả thật không thể xem thường được.”
Ngoài thành Lâm Thao.
Mã Dược nhẹ nhàng kéo cương ngựa, phi ngựa chạy đến trận tiền, con chiến mã gắng sức lúc lắc đầu, vẩy hết những hạt nước mưa còn đọng lại trên bờm nó. Rồi lại còn phát ra tiếng “ phì phì phò phò” nặng trĩu. Cả trời đất dường như bị cơn mưa như trút nước đó dồn nén, tới mức không thở được.
Những hạt mưa lạnh lẽo rỏ xuống từ trên mũ sắt làm mờ cả thị tuyến của ba quân tướng sĩ.
Ánh mắt của Mã Dược lạnh lùng xẹt qua những khuôn mặt của các tướng sĩ hàng đầu tiên, đột nhiên ghìm cương lại một cách mạnh mẽ, con ngựa bị đau ngẩng đầu kêu lên một tiếng bi ai, dựng đứng người lên. Nhân lúc chiến mã chồm lên, Mã Dược vung mạnh bội kiếm lên cao quá đầu.
“ Đùng đoàng…”
Lại một tia chớp nữa rạch ngang bầu trời, ánh sáng chói lòa chiếu rọi thanh kiếm của Mã Dược, thanh kiếm phản xạ lại một tia hàn quang sáng lóa. Bỗng chốc, ba quân tướng sĩ nhìn thấy ánh hàn quang sáng lòa đã mãnh liệt chiếu về phía trước, giống như ánh cầu vồng bạc lao nhanh mạnh mẽ về phía con mãnh thú đang ẩn núp ở phía trước vậy.
Ngao cáp ~
Điển Vi đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như con dã thú nhỏm đầu, gân xanh trên cổ cũng thi nhau nổi lên, thanh đại kỳ huyết sắc trong tay cũng đột ngột phất mạnh về phía trước.
“ Giết!”
“ Giết!”
“ Giết!”
Ba ngàn binh sĩ sớm đã bày sẵn trận thế điên cuồng hô gào, cầm chắc khiên lớn, vác thang dũng mãnh xông tới, trông như ngọn thác cuồn cuộn chảy xiết, ùn ùn lao tới tòa thành Lâm Thao hùng vĩ. Từ Hoảng mình khoác trọng giáp, tay cầm rìu lớn, xung phong tiến lên dẫn đầu đoàn quân.
Theo gót phía sau ba ngàn quân tiên phong đó là hai ngàn cung thủ cũng theo bước tiến lên, trường cung đã đeo sẵn bên vai, những mũi tên sắc bén đã được đặt sẵn trên dây, chỉ còn chờ hiệu lệnh là bắn. Thậm chí bọn họ có thể xông lên tấn công được nữa. Bọn họ không phải đội quân bình thường, mà là những binh sĩ lão luyện ở Tịnh Châu đã từng trải qua hàng trăm trận chiến.
Thành lầu thành Lâm Thao.
Trong mắt của Điền Linh bỗng lộ ra sát khí đằng đằng, thời khắc quyết chiến cuối cùng cũng đã đến rồi sao? Cơn mưa lớn thật phiền phức, làm mất đi uy lực của vạc dầu. Khó khăn trong việc thủ thành càng thêm chồng chất. Nhưng dù sao trên thế giới này chỉ có binh sĩ Khương anh dũng chết vì chiến đấu chứ không bao giờ có binh sĩ Khương nào chùn bước trước khó khăn.
“ Cheng!”
Trong tiếng kim loại ma sát, Điền Linh chậm rãi rút thanh trọng kiếm ra, rồi đặt thanh kiếm bén nhọn ngay trước miệng, thè lưỡi ra liếm vào lưỡi kiếm sắc lạnh, cảm nhận được sự lạnh lẽo của nó. Sát khí trong con mắt của Điền Linh lại tăng thêm hai phần nữa…, sau một khắc, Điền Linh nhảy hai bước đã ra khỏi địch lâu, đến đứng trước bức tường thành.
Tiếng kêu thét liên tiếp không ngớt từ xa tiến dần áp sát tới, vọng đến thành Lâm Thao. Sát khí ngút trời bao trùm khắp trên dưới thành. Quân địch cố sống cố chết xông lên đã lọt vào tầm ngắm bắn của cung thủ trong thành.
“ Bắn tên!”
Điền Linh thét lên một tiếng lớn, giơ cao thanh trọng kiếm trong tay mạnh mẽ vung xuống, những cung thủ đứng nghiêm chỉnh trên thành, tay lăm lăm giương cung liên tiếp bắn xuống phía dưới. Trong chốc lát, một trận mưa tên từ bên trên thành ào ạt trút xuống đầu đám địch quân hung hăng xông tới..
Phía dưới thành Lâm Thao.
Từ Hoảng đột nhiên nâng chiếc rìu khai sơn của mình lên hung hăng hướng vào không trung, hét to như sấm như muốn phá vỡ khoảng không, thậm chí ngay đến cả sấm sét cũng còn bị lấn át.
“ Cung thủ phản kích!”
“ Bộ binh thần tốc tiến lên!”
“ Giết!”
“ Giết giết giết!”
Ba ngàn bộ binh mang trọng giáp bỗng chốc tăng tốc, ào ào xông lên thành Lâm Thao với tốc độ nhanh nhất có thể. Hai ngàn cung thủ theo sau dừng lại, xếp thành trận thế bắn tên, bắt đầu phóng tên lên phía những cung thủ trên thành Lâm Thao.
“ Á ối á!”
Trong tiếng mũi tên sắc bén lao vun vút trong không trung, không ngừng xuất hiện những cảnh binh sĩ trúng thương ngã xuống, nhưng những binh sĩ bên cạnh không vì vậy mà có chút khiếp sợ nào cả, càng không vì vậy mà ngưng bắn tên. Đối với những binh sĩ lão luyện ở Tịnh Châu đã từng trải qua hàng trăm trận chiến mà nói thì cái chết không hề đáng sợ. Bọn họ từ lâu đã quen với cảnh sống chết cận kề rồi.
Sinh ra ở thời loạn thế, kẻ yếu ớt nhất cũng có khi là kẻ kiên cường nhất.
Kẻ yếu ớt tính mạng như cỏ rác, trong nháy mắt có thể hóa thành tro bụi, nhưng lại có thể ngoan cường kiên định ý chí, coi thường cái chết. Đó chính là loạn thế, thời loạn thế đen tối điên cuồng,.
Hổ Lao quan.
Đại quân tập hợp, trận thế dày đặc.
Tháng sáu năm Kiến An Thời Hán Hiến Đế, mười tám lộ chư hầu sau khi chiếm được Tỷ Thủy quan, đại quân xông thẳng tới Hổ Lao quan. Tướng quân trấn giữ Hổ Lao quan Thôi Liệt Dĩ gửi thư khẩn cấp tám trăm dặm tới Lạc Dương cầu viện, thái sư Đổng Trác phong nghĩa tử Lã Bố làm tướng tiên phong, đích thân thống lĩnh năm vạn quân thiết kỵ đi tiếp viện. Từ đây bắt đầu cuộc đại chiến với mười tám lộ liên quân Quan Đông tại Hổ Lao quan.
Đứng giữa trận tiền của hai bên, danh tướng Hà Bắc Nhan Lương thúc ngựa vung đao, tiến ra trước trận tiền khiêu chiến.
“ Lão tặc Đổng Trác, nghe danh Hà Bắc Nhan Lương chưa? Mau ra chịu chết!”
“ Mau ra chịu chết!”
“ Mau ra chịu chết!”
“ Mau ra chịu chết!”
Phía sau lưng Nhan Lương là tinh binh Hà Bắc đi theo Viên Thiệu tới đây cũng đang nhiệt liệt hưởng ứng giống như núi lở băng tan vậy.
Nhan Lương đang cao hứng mắng chửi, không để ý đến những tiếng trống và kèn hiệu đang vang rền trời. Bỗng nhiên từ phía trong cổng thành đang đóng kín mít dần dần mở ra, cầu treo cũng từ từ hạ xuống. Một người cưỡi chiến mã từ trong thành phi như bay ra ngoài. Nhan Lương đưa mắt nhìn kỹ, chỉ thấy được vị tướng đang lao đến có khuôn mặt tuấn tú, trên đỉnh đầu có một chòm lông màu vàng tía, khoác trên mình liên hoàn giáp, tay cầm phương thiên họa kích ( Đổng Trác lại làm cho Lã Bố một chiếc nữa) , cưỡi trên mình một con ngựa xích thố. Chỉ trong nháy mắt, đã lao tới đứng trước mặt Nhan Lương.
Nhan Lương tinh thần phấn chấn, giương đao quát lớn: “ Tên kia mau xưng tên họ, đao của ta không giết hạng vô danh!”
Người kia vung phương thiên họa kích trong tay, chỉ thẳng vào mặt Nhan Lương, quát lớn: “ Tên thất phu Nhan Lương, có biết Cửu Nguyên Lã Bố không hả?”
“ Lã Bố?” Nhan Lương cười khểnh: “ Hạng vô danh tiểu tốt, ta làm sao biết được.”
“ Muốn chết hả!”
Lã Bố điên tiết, thúc ngựa xông thẳng tới Nhan Lương, Nhan Lương không chịu kém phần, thúc ngựa lao tới nghênh địch. Hai ngựa cùng lao tới, đao kích cùng giơ lên, chỉ thấy một hồi âm thanh vang lên. Hai ngựa đã đổi đầu quay lưng vào nhau. Nhan Lương thúc ngựa quay đầu lại, trong mắt lộ vẻ kinh hãi!
Thầm nghĩ người này có sức mạnh thật đáng nể.
Trong lúc Nhan Lương còn đang giật mình, ngựa Lã Bố nhanh hơn, tiếp tục thúc ngựa chém tới, phương thiên họa kích nặng trịch trong tay cộng với tiếng rít chói tai bổ thẳng vào đầu Nhan Lương. Nhan Lương trở tay không kịp, chỉ còn cách hét lớn rồi nâng cao thanh đao trong tay lên để đỡ đòn chí mạng của Lã Bố.
“ Keng!”
Lại là một tiếng vũ khí va vào nhau nữa, chuôi đao trong tay của Nhan Lương đã bị một kích của Lã Bố làm cong oằn lại, sau đó còn bổ xuống chiếc mũ sắt đội đầu của Nhan Lương, chiếc mũ sắt cứng cáp vậy mà chỉ trong chốc lát đã bị vỡ toang. Có thể hiểu được lực tấn công của Lã Bố mạnh mẽ đến như thế nào. Nhan Lương chỉ cảm thấy ù ù trong đầu, trước mắt hiện ra vô số kim tinh bay lượn đầy trời.
Tiếng vó ngựa dồn dập, phương thiên của Lã Bố lại một lần nữa chém tới. Ánh mắt của Nhan Lương đờ dại, thẫn thờ giương mắt nhìn phương thiên họa kích đang sắp vung tới đầu mình, không hề né tránh, cũng không hề giơ đao ra đỡ. Trên thực tế, Nhan Lương sớm đã bị chuôi cây trường đao của chính mình đập mạnh vào đầu. Trước khi phương thiên họa kích của Lã Bố chém tới thì đã tử vong từ trước rồi.
“ Bụp!”
Một tia cười lạnh lẽo vọt qua trong đôi mắt của Lã Bố.
Đây chính là bản lĩnh của danh tướng Hà Bắc hay sao? Thật khiến người ta thất vọng quá đi thôi.
“ Hí hí hí!!”
Ngựa Xích Thố vươn đầu hí dài. Tiếng hí lanh lảnh phá vỡ trận tiền đôi bên. Trên lưng ngựa, Lã Bố trông như thần chết đầu thai, ngạo nghễ giương cao phương thiên họa kích. Trên mũi kích còn treo thủ cấp của Nhan Lương, đôi mắt của Nhan Lương vẫn còn trợn tròn. Những giọt máu tươi đỏ thẫm vẫn còn rỉ ra từ đoạn cổ bị chặt đứt.
Ngao ngao ngao ~
Trên thành Hổ Lao quan tiếng hò reo cất lên động trời, sắc mặt mấy vạn dũng sĩ Tịnh Châu như điên cuồng.
Đổng Trác còn hưng phấn xông lên đứng trước văn võ bá quan luôn mồm cười lớn: “ Vũ dũng của Phụng Tiên, trên đời có kẻ nào sánh kịp? Có con ta ở đây trấn giữ, ba mươi vạn liên quân Quan Đông chỉ là lũ gà lũ chó tép riu mà thôi. Hổ Lao quan không đáng lo nữa, kinh kỳ Lạc Dương càng không phải lo. Ha ha ha.”
Trận địa của liên quân Quan Đông.
Tận mắt chứng kiến Nhan Lương bị Lã Bố chém đầu, trong lòng Viên Thiệu vô cùng kích động, suýt nữa thì bị rơi từ trên lưng ngựa xuống.
“ Tên thất phu Lã Bố, dám giết đại ca ta!” Viên Thiệu đang thương tiếc khong thôi thì phía sau đột nhiên có tiếng quát to, chỉ thấy mãnh tướng Văn Sú thúc ngựa xuất trận. Đĩnh thương nhằm thẳng Lữ Bố, miệng giận dữ mắng không ngừng: “ Hà Bắc Văn Sú ở đây, Lữ Bố nộp mặng đi! Hây ya ..”
“ Hả?”
Lã Bố thúc ngựa quay lại, một viên tướng mắt lé cưỡi ngựa từ trong trận địa của liên quân lao ra. Người này cao chín thước, thân hình vạm vỡ, trông có vẻ khỏe mạnh vô cùng, đang vung một chiếc thương lớn vừa dài vừa thô xông đến. Một nụ cười khinh bỉ nhàn nhạt tung ra từ khóe miệng Lã Bố, lại một tên nữa đến nạp mạng.
Lương Châu, Lâm Thao.
“ A!”
Từ Hoảng hét lớn một tiếng, cầm thanh trường mâu cố hết sức ném về phía trên thành. Một binh sĩ Khương vừa ôm một hòn đá lớn còn chưa kịp ném xuống phía dưới thì đã bị thanh trường mâu của Từ Hoảng đâm xuyên qua ngực, lực bay của thanh trường mâu vẫn chưa hề suyên giảm, mang theo cả thi thể của binh sĩ Khương lộn ra phía sau, tiếp đó lại đâm thủng đầu của một binh sĩ Khương khác.
“ Á á!”
Hai binh sĩ Khương thét lên tiếng kêu thảm thiết, nhìn trông giống như mấy con châu chấu bị xâu vào dây thừng, ngã nhào trong vũng máu.
Nhưng vũ dũng của Từ Hoảng cũng chỉ có vậy, những thanh gỗ nặng trịch và những tảng đá to nặng từ trên thành ném xuống khiến kẻ dũng mãnh như Từ Hoảng cũng chỉ biết lui về phía sau. Khá nhiều binh sĩ không kịp lui lại, liền bị gỗ đá đập vào ngã nhào xuống đất, bỗng chốc biến thành những thi thể máu thịt nhầy nhụa.
“ Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Bị mất đi sự bảo vệ của bộ binh, những chiếc thang mây dựa vào tường thành đều lần lượt bị quân Khương thủ thành lật đổ. Những binh sĩ đang bám trên thang chới với rơi từ trên không trung xuống, sau đó ngay lập tức bị gỗ đá liên tiếp đập vào khiến xương thịt mềm nhũn hết. Quân Mã Dược tuy hừng hực khí thế, nhưng đều bị chặn đứng bởi sự ngăn cản của quân Khương thủ thành Lâm Thao.
Kịch chiến hồi lâu, quân Mã Dược rốt cuộc không tiến thêm được tí nào, thành Lâm Thao vẫn nằm trong tầm kiểm soát của quân Đổng Trác.
Khóe miệng của Mã Dược khẽ giật giật, có một làn khói mù che lấp trước trán hắn.
“ Chúa công!” Từ Hoảng áo nhuốm đầy máu không biết tự lúc nào đã đến trước mặt Mã Dược. Khúm núm quỳ sụp xuống đất, chán nản nói: “ Mạt tướng vô dụng, đã để chúa công phải thất vọng.”
Mã Dược bình thản nhìn chăm chú về phía thành trì hùng vĩ của tòa thành Lâm Thao, cũng với giọng bình thản như vậy nói: “ Có câu chuyện thắng thua là chuyện thường của nhà binh, Công Minh không nên tự trách mình! Hơn nữa, thành Lâm Thao là sào huyệt nơi lão tặc Đổng Trác xây dựng lực lượng đã nhiều năm qua, sao có thể dễ dàng đánh chiếm được chứ? Mau đứng dậy đi.”
“ Tạ ơn chúa công.”
Từ Hoảng lại chắp tay lạy lần nữa rồi mới đứng thằng người dậy. Chỉ có điều sự áy náy trên mặt càng thêm sâu đậm.
Mã Dược hít một hơi thật sâu, nói với Điển Vi đứng ở phía sau: “ Điển Vi.”
Điển Vi thúc ngựa chạy lên, nhanh nhẹn nói: “ Có mạt tướng.”
Mã Dược lãnh đạm nói: “ Hôm nay trời đã tối, không nên tái chiến. Truyền lệnh toàn quân lui về doanh trại.”
“ Tuân lệnh.”
Điển Vi đáp lời, cầm thanh đại kỳ huyết sắc lao đi như bay, chỉ trong nháy mắt, trận tiền quân Mã Dược vang lên tiếng hét của Điển Vi: “ Chúa công có lệnh, toàn quân lui về doanh trại …”
Ban đêm.
Ngoài thành Lâm Thao, đại doanh quân Mã Dược.
Mã Dược an tọa xong, khẽ nhíu mày. Ban ngày tấn công Lâm Thao chịu thất bại, khiến hắn đang không biết nghĩ ra cách nào để xoay chuyển tình thế.
Trên thực tế, Mã Dược không phải là người giỏi công thành. Khi tám trăm lưu khấu ngang tàng chém giết ở Trung Nguyên, sở dĩ có thể liên tiếp đánh chiếm được các quan ải hùng vĩ kiên cố như Uyển Thành, Trường Xã, Hổ Lao quan đó là do Mã Dược dùng binh khôn ngoan. Khiến quân địch lơ là phòng bị là một nguyên nhân, nhưng sự chủ quan khinh địch của quan quân mới là nguyên nhân chủ yếu.
Còn hiện tại thì đã khác xưa. Mã Dược từ lâu đã vang danh khắp chốn, trở thành gã đồ phu nổi tiếng trong thiên hạ. Nếu muốn quân địch có ý khinh địch hắn lần nữa thì thật là quá đỗi hoang đường. Hơn nữa một khi quân địch có sự chuẩn bị đầy đủ, sự thận trọng cần thiết, thì Mã Dược mới bất giác phát hiện, muốn công phá một tòa thành kiên cố có trọng binh canh giữ thật chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Mã Dược. Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy thân hình cao gầy của Giả Hủ đã khom lưng bước vào đại trướng của Mã Dược tự lúc nào. Không giống những chủ soái khác thích lều trướng rộng rãi thoải mái, lều trướng của Mã Dược lại vừa nhỏ vừa chật, trông chẳng khác gì lều trại của binh sĩ bình thường.
Giả Hủ chắp tay trước Mã Dược, giọng nói trầm trầm: “ Chúa công, con số thương vong đã được thống kê đầy đủ. Tổng cộng quân ta có hơn một ngàn ba trăm binh sĩ thương vong, trong đó có hơn hai trăm binh sĩ bị tử trận, hơn sáu mươi binh sĩ trọng thương, còn có hơn ba mươi binh sĩ bị tàn tật, không còn khả năng chiến đấu.”
Chân mày của Mã Dược càng nhíu lại nhiều hơn, chỉ trong có một ngày công thành mà thương vong đã trầm trọng như vậy rồi! Nếu cứ tiếp tục hao phí như vậy, e rằng chưa đến một tháng nữa thôi, hai vạn đại quân mà Mã Dược đem đến công phá thành Lâm Thao sẽ phải phơi mình ở nơi này. Xem ra, tiếp tục bức công là không khả thi, chỉ còn cách là nghĩ kế sách khác thôi.
Mã Dược đã suy nghĩ đầy đủ rồi quyết định đối sách, hắn đưa ánh mắt về phía Giả Hủ, hỏi: “ Văn Hòa, dải đất vùng Lũng Tây, Hán Dương có trồng trúc không?”
“ Trúc?” Giả Hủ mơ hồ nói: “ Chúa công tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
Mã Dược nói: “ Có hay là không?”
Giả Hủ nói: “ Đương nhiên là có, nhưng ở Lũng Tây có rất nhiều loại trúc, không biết chúa công cần loại trúc như thế nào?”
Mã Dược đáp: “ Ta cần loại trúc cao vài trượng, thẳng đứng.”
Giả Hủ đáp: “ Đó là loại trúc Ba Sơn Mộc ( phân bố ở vùng Lũng Tây, Cam Túc, Tứ Xuyên, Hồ Bắc). Có thể cao đến ba, bốn trượng, vừa thẳng vừa nhẹ.
“ Chính là loại này!” Mã Dược phấn khởi nói. “ Gần đây có loại trúc đó không?”
Giả Hủ đáp: “ Từ Lâm Thao đi về phía tây hơn trăm dặm, thượng du Thao Thủy nơi nào cũng có.”
“ À?” Mã Dược vỗ tay nói: “ Đúng là ông trời giúp ta.”
Giả Hủ không hiểu nói: “ Chúa công định làm gì?”
Mã Dược nói: “ Công thành!”
Giả Hủ ngạc nhiên nói: “ Cái gì, lấy Ba Sơn Mộc trúc để công thành?”
“ Văn Hòa không cần hỏi nhiều, đến lúc đó khắc biết.” Mã Dược nói đến đây thì ngừng lại, nói với Điển Vi đang đứng nghiêm trang trong trướng: “ Điển Vi, lập tức gọi Từ Hoảng tướng quân đến đây.”
Điển Vi nghe lệnh, lập tức đi ngay.
Chỉ trong chốc lát, Từ Hoảng đã đến, chắp tay thi lễ nói: “ Tham kiến chúa công.”
“ Ừ.” Mã Dược gật gật đầu, cặp mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Từ Hoảng, trầm giọng nói: “ Công Minh triệu tập ba ngàn tinh binh, trong đêm khởi hành đến thượng du sông Thao Thủy chặt ba ngàn cây Ba Sơn Mộc trúc. Sau đó kết trúc thành bè, xuôi theo dòng nước, hạn trong vòng năm ngày chuyển đến đại doanh Lâm Thao, không được có sai sót.”
Từ Hoảng không chút đắn đo đáp: “ Mạt tướng tuân mệnh.”
Vũ Uy quận, Cô Tàng.
Vũ uy thái thú Phó Tiếp rảo bước vội vã ra nghênh đón ở ngoài đại môn, đợi khi nhìn rõ tình hình ở bên ngoài, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Chỉ trông thấy dưới ánh lửa, hơn trăm binh sĩ vẻ mặt phẫn nộ đang đứng trang nghiêm. Đứng phía trước là năm viên võ tướng mặc quân phục, Phó Tiếp đều nhận ra mặt. Đó lần lượt là Trương Dịch thái thú Quách Hạo, An Định thái thú Hoàng Phủ Kiên, Bắc Địa thái thú Lý Cư cùng hai người em của Lý Cư là Lý Biệt và Lý Xiêm.
Phó Tiếp trong lòng ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, trên mặt lộ ra vẻ ung dung, chắp tay trước đám người Hoàng Phủ Kiên nói: “ Xin được tiếp kiến chư vị đại nhân.”
Hoàng Phủ Kiên âm tình bất định chằm chằm nhìn vào Phó Tiếp một lúc, đột nhiên quát lớn: “ Người đâu, bắt tên nghịch tặc Phó Tiếp này lại!”
“ Tuân lệnh!”
Hai binh sĩ đáp lại rõ ràng, dễ dàng vặn hai tay của Phó Tiếp ra sau lưng.
Phó Tiếp lấy làm kinh hãi, vội la lên: “ Hoàng Phủ đại nhân, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“ Phó Tiếp đại nhân, đắc tội rồi!” Hoàng Phủ Kiên lạnh lùng đáp lại một câu, sau đó nói với hai binh sĩ: “ Giải xuống, nhớ để ý cho kỹ.”
Hai binh sĩ lĩnh mệnh, áp giải Phó Tiếp đi.
Hoảng Phủ Kiên lại quay đầu lại nói với Lý Biệt, Lý Xiêm: “ Hai vị công tử, chuyện tiếp nhận quân doanh Vũ Uy xin giao lại cho hai vị.”
Lý Biệt, Lý Xiêm vui vẻ chắp tay đáp: “ Xin Hoàng Phủ đại nhân yên tâm.”
Vũ Đô quận. Hạ Biện.
Vũ Đô thái thú Pháp Chính dưới sự tháp tùng của Đô Úy, Trường Sử, Chủ Bạ vội vã xuất thành. Từ Vinh cùng mấy chục viên võ tướng đã đợi sẵn từ lâu. Khi nhìn thấy kẻ đứng bên cạnh Từ Vinh lại là Tư lệ hiệu úy Chung Do, Pháp Chính theo bản năng trong lòng khẽ trầm xuống, dự cảm một điều gì đó không ổn.
Quả nhiên, Pháp Chính chưa kịp đến tiếp kiến, Từ Vinh đã quát lớn: “ Bắt lại cho bản tướng quân!”
Mấy chục tinh binh đã xông lên từ trước, ấn Pháp Chính cùng các quan viên lớn nhỏ Đô Úy, Trưởng Sử, Chủ Bạ xuống đất. Đám quan lại lớn nhỏ Đô Úy sợ bạt hồn bạt vía, chỉ duy có mình Pháp Chích là thần sắc vẫn ung dung, sắc mặt không đổi.
Hổ Lao quan.
Từ giữa trưa đến hoàng hôn, bộ tướng của Bột Hải thái thú Viên Thiệu là Nhan Lương, Văn Sú, bộ tướng của Thượng Đảng thái thú Trương Dương là Mục Thuận, bộ tướng của Thanh Châu thứ sử Khổng Dung Vũ An Quốc, bộ tướng của Dương Châu thứ sử Viên Thuật Kỷ Linh tổng cộng 16 danh tướng Quan Đông đều bị Lã Bố chém rơi xuống ngựa. U Châu thứ sử Công Tôn Toản thấy Lã Bố đánh cả nửa ngày trời tưởng rằng hắn ta người ngựa đều mỏi mệt, nhân cơ hội này vung giáo xông lên đánh nhau với Lã Bố.
Lã Bố đang cao hứng giết giặc, tinh thần hưng phấn tiếp tục lao tới giết Công Tôn Toản.
Hai ngựa giao chiến một hiệp, Công Tôn Toản bị Lã Bố đánh bật thanh thiết giáo trong tay, Lã Bố trở tay quét một kích trúng vào lưng Công Tôn Toản, phá vỡ tấm hộ tâm ở phần giáp phía sau của Công Tôn Toản. Công Tôn Toản miệng phun máu tươi, khiếp đảm muôn phần, quay ngựa bỏ chạy về trận địa quân mình. Lã Bố không thể dễ dàng buông tha như vậy được, thúc ngựa Xích Thố đuổi theo.
Ngựa Xích Thố vốn là tên một loại ngựa ở vùng Tây Vực. Ngày chạy ngàn dặm, phi nhanh như gió, con ngựa của Công Tôn Toản tuy cũng là loại thiên lý mã, nhưng làm sao có thể so về tốc độ với Xích Thố được? Vừa mới chạy được vài bước, Lã Bố liền đã áp sát sau lưng Công Tôn Toản, tay nhấc kích toan đâm vào lưng của Công Tôn Toản.
“ Tên thất phu Lã Bố, đừng mong lấy mạng chúa công của ta!”
Trong lúc sắp chứng kiến Công Tôn Toản táng mạng, Lã Bố đột nhiên nghe thấy phía trước một tiếng quát. Kinh hãi ngẩng đầu, chỉ thấy hàn quang lóe sáng. Một mũi tên sắc bén to như ngón tay cái vun vút lao tới, nhằm thẳng vào cổ họng của Lã Bố. Trông thấy mũi tên lao vù vù, mang theo âm thanh xé nát không gian, Lã Bố không dám coi thường, lập tức dùng phương thiên họa kích gạt ra.
Tránh được mũi tên, định tiếp tục truy đuổi Công Tôn Toản thì lúc này Công Tôn Toản đã thúc ngựa quay về trận địa từ lúc nào.
Trong lúc Lã Bố còn đang căm tức, trong trận địa của liên quân lại bước ra một viên tiểu tướng. Dưới ánh hoàng hôn mù mịt, chỉ thấy viên tướng này khoác áo bào trằng, giáp trắng, ngựa trắng, thương bạc, trông khá tuấn tú, mặt như bôi phấn. Trong tranh tối tranh sáng càng tôn lên vẻ phi phàm khác người. Mười tám lộ quân chư hầu Quan Đông nhìn thấy, không kìm được tiếng hò reo vang dội.
Lã Bố trông thấy vị tướng khiêu chiến khí thế hiên ngang, vang giọng quát lớn: “ Tên kia mau khai danh tính, kích của ta không chém hạng vô danh.”
Tiểu tướng khoác áo bào trắng ghìm con bạch mã lại, cầm thương chỉ lên trời, quát vang dội: “ Ta chính là Trường Sơn Triệu Tử Long!”
Trên Hổ Lao quan, Đổng Trác trông thấy Lã Bố chém giết nửa ngày trời, liên tiếp chém mưởi sáu danh tướng Quan Đông, lo ngại Lã Bố người ngựa mỏi mệt, mắc mưu của quân Quan Đông, vội vàng nổi lệnh thu quân. Lã Bố ở dưới thành nghe thấy tiếng chuông lệnh, không dám kháng lệnh, đành phải quay đầu chạy thẳng về phía thành. Tiểu tướng khoác áo bào trắng Triệu Vân đưa con mắt bàng quan lạnh lùng, không đuổi theo.
Lã Bố lên trên thành, bức xúc nói với Đổng Trác: “ Con đang đánh giết sướng tay, tại sao nghĩa phụ lại đánh chiêng thu binh?”
Đổng Trác vuốt râu nói: “ Con của ta, không được ham chiến, đợi hồi phục tinh thần ngày mai lại đánh cũng không muộn.”
Lã Bố bất đắc dĩ, đành thôi.
Lương Châu. Lâm Thao.
Liên tiếp mấy ngày, quân Mã Dược án binh bất động.
Tướng trấn thủ thành Lâm Thao Điền Linh không mong có công, cũng không muốn mắc sai lầm, nên cũng đóng cửa không chịu xuất thành.
Hai quân bình an vô sự đến ngày thứ bảy. Cuối cùng Từ Hoảng từ thượng du sông Thao Thủy chặt trúc mang về. Bởi vì bờ sông Thao Thủy chật hẹp, tháng sáu lại là mùa nước mưa dư thừa, nước sông dâng cao, dòng nước chảy xiết. Quân của Từ Hoảng phải cật lực lắm mới mang được ba ngàn cây Ba Sơn Mộc trúc này về đại doanh, không nghĩ rằng đã chậm hơn hạn định mất hai ngày.
Từ Hoảng vô cùng lúng túng xấu hổ, vào trong đại trướng xin thỉnh tội với Mã Dược.
Mã Dược không hề mở lời trách mắng, càng không nói đến chuyện trách phạt. Ngược lại còn dùng lời lẽ êm tai an ủi Từ Hoảng. Từ Hoảng vô cùng cảm kích, nhưng cũng lại càng cảm thấy hổ thẹn hơn. Trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy khó chịu, cố kìm nén tiếng thở dài trong lòng. Sau này nhất định phải hăng hái giết giặc, lập nhiều công lao để báo đáp công ơn của Mã Dược.
Đưa mắt nhìn Từ Hoảng buồn bực đi ra khỏi trướng, trong đôi mắt Giả Hủ lóe lên tia cười chễ giễu, nói với Mã Dược : “ Cổ nhân có câu: khuyên tướng không bằng khích tướng, khích tướng không bằng mắng tướng, chúa công tuy chưa trách mắng Từ Hoảng tướng quân, nhưng chẳng khác nào đang mắng tướng cả! Trong lòng Từ Hoảng tướng quân đang sôi sục nhiệt khí, ngày mai quyết chiến nhất định sẽ liều mạng chiến đấu.”
Mã Dược cười vang, nói với Giả Hủ: “ Văn Hòa, mấy ngày trước chẳng phải ngươi cũng đang nghi hoặc không hiểu dùng Ba Sơn Mộc trúc công thành thế nào ư?”
Giả Hủ nói: “ Đúng là vậy.”
Mã Dược đáp: “ Văn Hòa không biết có còn nhớ không, hồi bản tướng quân còn làm lưu khấu, đã từng dẫn mấy ngàn hổ lang kỵ công phá Hổ Lao quan.”
Sắc mặt Giả Hủ thay đổi, chăm chú nói: “ Chẳng lẽ đều nhờ cả vào Ba Sơn Mộc trúc?”
“ Tuy không đúng, nhưng cũng không hoàn toàn sai.” Mã Dược điềm nhiên nói. “ Ba Sơn Mộc trúc có thể dài tới bốn, năm trượng, vừa nhẹ vừa thẳng. Có thể lấy gỗ trúc kết thành một dàn giáo rộng mười trượng, mặt chính giữa cao ngang với tường thành, đoạn phía sau từ từ hạ xuống. Binh sĩ cứ theo đà đó mà leo lên, còn gỗ trúc thì kết lại chống đỡ cho nhau. Rồi lại lấy nan trúc bó lại thật chắc chắn, để làm thang công thành.
“ Hả?” Giả Hủ ngưng giọng nói: “ Vật cồng kềnh như vậy chắc sẽ rất nặng, làm sao có thể chuyển tới dưới thành Lâm Thao được?”
Mã Dược đáp: “ Dựng những thang trúc chu vi mười trượng làm thang, một ngàn cây trúc là đủ. Nếu mỗi cây trúc nặng 50 cân, cũng không quá năm vạn cân! Điều năm trăm tráng sĩ tiến lên phía trước, trước mỗi chiếc thang công thành hai bên đều kết trúc lại để che chắn, đủ để tránh được cung tiễn tập kích. Gỗ lăn đá rơi tuy có thể phá vỡ thang công thành nhưng không thể đánh xa được, không thể tạo ra sự uy hiếp nào cả.”
“ À..”Giả Hủ suy tư trong chốc lát, sau khi thông suốt nhất thời cũng hít một hơi lạnh. Sợ sệt nói: “ Nếu có thể dựng được thang này, cho dù là đại ấp hay thiên hạ hùng quan cũng bị quân ta chiếm dễ như trở bàn tay, nói chi đến thành Lâm Thao bé nhỏ kia!”