Trên đỉnh Tinh Sơn, ánh lửa chập chờn, Mã Dược đứng im trên tảng đá như pho tượng, ánh mắt sắc bén như đao. Mã Dược đứng trước, hai bên là Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu đứng sóng vai, tay đặt trên chuôi kiếm, mặt tràn đầy sát khí. Cách đó không xa, Lưu Nghiên yểu điệu đứng bên một gốc thông đơn độc, tiểu cô nương này chu cái miệng nhỏ nhắn, mặt mày ai oán.
Dưới tảng đá, 1000 đại hán Khăn Vàng trốn ra từ Uyển Thành đang tụ tập một chỗ, xếp hàng lộn xộn dọc theo thế núi.
Trong suy nghĩ của Mã Dược lúc này hình thành tư tưởng trở thành cường tặc, việc đã đến nước này cũng không thể tính toán nhiều.
Làm cướp thì làm thôi, mình đi bộ thì cũng phải kéo Hoàng đế xuống ngựa,. Cho dù bị cả thiên hạ phỉ nhổ, cũng không hẳn không có cơ hội vùng lên.
Tam quốc thời Hán mạt, cũng không phải không có quân phiệt xuất thân từ cướp, Tây Lương Hàn Toại lúc khởi đầu cũng không phải là tặc khấu tạo phản sao?
Xuất thân không thành vấn đề, có thể tùy tiện dựng lên một thân phận.
Không có địa bàn cũng không lo, trước hết cứ làm cướp, thiên hạ lớn như vậy, sớm muộn cũng có chỗ trú chân.
Nhưng mà nhất định phải có lực lượng, mà lực lượng này phải tuyệt đối phục tùng hắn.
Giặc Khăn Vàng tại sao lại thất bại? Nguyên nhân lớn nhất là chỉ huy chỉ như một đám cát rời. Quân Khăn Vàng ở các nơi đều tự tác chiến, không cách nào hợp thành một sức mạnh tập trung, chính vì vậy mới bị các quan quân dễ dàng đánh tan.
Xoảng
Quản Hợi lật tay rút ra bảo kiếm:”Từ đêm nay, Mã Dược chính là thủ lĩnh của chúng ta. Ai không tuân theo hiệu lệnh của hắn, Quản Hợi ta không đội trời chung, thề giết sạch”
Giống như Bùi Nguyên Thiệu, Quản Hợi đối với Mã Dược vô cùng kính nể, cả cuộc đời bôn ba chinh chiến của hắn, tới giờ chưa từng thấy người nào làm được như Mã Dược, dưới tình huống binh bại như núi đổ, lại dám suất lĩnh đám tàn quân Khăn Vàng cùng đường phản kích lại quan quân. Quản Hợi trong mắt lộ vẻ bội phục, hỏi hắn bán mạng cho Mã Dược có đáng không? Câu trả lời là - Đáng!
Trên đỉnh núi Nha Tước không tiếng động, chỉ có tiếng gió gào thét, tuyết rơi đầy, mưa ngập trời.
Mã Dược đưa mắt nhìn lại, trước mắt là một đám ô hợp quen thuộc. Mặc dù cuộc chạy trốn trăm dặm cả đêm đã đào thải tất cả người già, đàn bà và con nít, còn lại đều là những nam tử hán kiên cường. Nhưng họ cũng chỉ là quần áo rách nát, bụng đói khô khốc, rất nhiều người còn không có binh khí, chỉ là hai bàn tay không, thần hồn ngơ ngác, mặt mày mệt mỏi, không biết vì điều gì mà sống, không biết chiến đấu vì lẽ gì?
Trong mắt bọn họ không có sát khí, cho dù tay cầm bảo kiếm, bản chất của họ cũng chỉ là những nông dân bôn ba kiếm ăn. Bọn họ đúng là một đám cừu thèm cỏ, chỉ cần một con sói là có thể đuổi bọn họ chạy tơi tả, cho đến khi nó no nê cơn khát máu thịt bọn họ rồi mới ngừng truy kích. Lúc đó bọn họ mới có thể ngừng chạy mà tiếp tục ăn cỏ và thở phào nhẹ nhõm & tự nhủ may mà kẻ bị sói ăn không phải là mình.
Nếu như dựa vào một đám cừu ăn cỏ này mà sinh tồn ở thời thế loạn lạc, rồi trở thành thế lực quân phiệt hùng bá một phương, đúng là chuyện cười muôn thuở. Phải đem đám nông dân này bồi dưỡng thành một bầy ác lang. Thay đổi biên chế? Thay đổi cách huấn luyện? Cải tiến vũ khí? Vô dụng hết thôi. Chiếm lấy một địa bàn, từ từ phát triển? Nói chơi sao, có chiếm được thì căn bản giữ cũng không nổi.
Trước khi những con cừu này biến thân thành sói dữ, tất cả đều vô dụng hết.
Thời loạn, mạng người rẻ mạt như con chó, làm cừu chỉ có thể bị thôn tính, phải làm sói, thôn tính bầy cừu khác mà sống cho đến lúc cuối cùng. Nghe thì tàn nhẫn, nhưng cũng vì nhu cầu tối thiểu thôi: sinh tồn.
Vì sao quân Khăn Vàng tạo phản, không phải vì gặp thiên tai đến nổi không có đường sống sao?
Đến cả động vật còn có bản năng sinh tồn, còn sợ chết, huống chi là con người?
Giữa bóng đêm mờ mịt, gió lạnh gào thét, Mã Dược thể hiện sự thăng hoa từ một gã đao thủ lên chức tướng quân; từ trong ánh mắt ngu ngơ của bọn họ, nắm bắt yêu cầu nhỏ nhặt nhất: bọn họ không muốn chết, bọn họ cần phải sống sót.
“Ta không muốn chết. Ta muốn sống tiếp”
Đây là lời mở đầu của Mã Dược, nhưng lại chạm vào đúng suy nghĩ của quân Khăn Vàng . Đúng vậy, bọn họ không muốn chết. Sẽ không ai nguyện ý chết.
“Ta muốn ăn miếng thịt thật lớn, ta muốn uống chén rượu thật to! Ta còn muốn mặc áo lụa bóng mượt, trong nhà vàng bạc xài hoài không thiếu, lương thực trong kho mấy đời con cháu ăn cũng không cạn!”
Mã Dược tiếp tục diễn giải, ánh mắt đám giặc Khăn Vàng không còn ngơ ngác nữa, Mã Dược vẽ cho họ bức tranh mà ngay cả khi nằm mơ họ cũng không dám nghĩ đến, ai mà không muốn cuộc sống như vậy chứ?
“Ta còn muốn cưới mười người vợ, tám người thiếp đẹp như tiên hoa, mỗi đêm ngủ với một người, một năm nữa tháng gì đó mới luân phiên lại”
Đám giặc Khăn Vàng cười hô hố, cuộc sống như vậy nam nhân nào cũng mơ ước, cũng muốn có cho được; chỉ có Lưu Nghiên bên cạnh chu cái miệng nhỏ, trong đôi mắt đẹp thoáng tia giận dỗi.
Mã Dược thấy không khí vừa thay đổi, bắt đầu chủ đề chính.
“Vàng bạc của người giàu, lương thực của người giàu, đám thiếp xinh đẹp cũng là của người giàu, chúng ta cái gì cũng không có! Chúng ta ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mỗi đêm phải ôm hòn đá hoang lạnh mà ngủ; lúc nào cũng phải cẩn thận, sợ quan quân chém rơi đầu. Cũng là nam nhân, đầu đội trời chân đạp đất, chúng dựa vào cái gì mà sống tiện nghi, chúng ta lại cực khổ. Dựa vào cái gì?
Đám giặc Khăn Vàng vừa cười to, cũng là sự không cam tâm toát ra từ trong ánh mắt. Có lẽ những điều này chưa bao giờ họ nghĩ đến. Ở cái thời đại này, phân biệt giai cấp còn quá nặng nề, những người nông dân thiện lương chắc chưa từng nghe qua quan niệm “Đại nghịch bất đạo” như vậy. Nhưng cũng không có nghĩa là họ chưa từng nghĩ đến.
Bản tính con người vốn ác, người sinh ra vốn đã tham lam.
“Các ngươi có nguyện ý với cuộc sông như hiện tại hay không?”
Mã Dược lớn tiếng quát hỏi
“Không muốn!”
Đám giặc Khăn Vàng rối rỉt đáp lại.
“Chúng ta phải ứng phó như thế nào?”
Đa số đám giặc Khăn Vàng đều im lặng, chỉ có một số ít xuất thân vốn là sơn tặc lớn tiếng đáp lại:”Đi cướp!”
Mã Dược ánh mắt bừng bừng, vung tay hét lớn:”Nói đúng, cướp con mẹ nó!”
“Cướp con mẹ nó!”
Đám giặc Khăn Vàng phấn chấn kéo nhau dứng dậy hò hét, phảng phất như thời còn ở trên Bạch Long Than, Mã Dược dang tay kêu gào thì bọn họ cũng hò nhau hưởng ứng. Tâm tình đám giặc Khăn Vàng đã hoàn toàn được vực dậy, tình huống không còn giống như bầu tử khí thâm trầm lúc nãy nữa. Có bao nhiêu hào khí cũng đã mang ra. Tuy nhiên, với Mã Dược đây chỉ là bước đầu, còn phải để cho đám nông dân này trở thành đám cường đạo giết người cướp của nữa.
Mã Dược từ suy nghĩ đến hành động, đều không nói đến cài gì là nhân nghĩa đạo đức; sống không nổi, nói đạo đức với ai. Sinh tồn mới là đạo lý chân chính, mạng của ai cũng không đáng giá bằng mạng của mình. Người giàu cho dù vô tội, nhưng ở thời loạn, vốn là đạo lý người ăn thịt người, không cướp của ngươi thì biết cướp ai?
Mã Dược biết làm như vậy sẽ đắc tội với sĩ tộc hào môn, nhưng hắn không có sự lựa chọn nào khác, việc sau này hãy để sau này nói. Hiện tại chỉ cần cần sống sót, giữ được cái mạng nhỏ mới là vương đạo, còn sống mới có tất cả, không phải sao? Với lại, được làm vua, thua làm giặc, chờ tương lai khi Mã Dược hắn trở thành thế lực quân phiệt cực mạnh, bọn họ tự nhiên cũng quay đầu lại mà ôm chân hắn, giơ đao kề cổ đuổi bọn họ đi, cũng chẳng ai đi.
Nhìn thấy ban đầu tinh thần ai cũng uể oải giờ khí thế đã dâng cao, Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu đưa mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự kính phục. Cũng chỉ có hậu nhân danh tướng như Mã Dược mới có thể dưới tình huống này, nâng cao sĩ khí của bọn họ lên, tràn ngập đấu chí.
“Rất tốt!” Mã Dược hét lớn một tiếng, đợi ánh mắt sôi trào kích động của đám giặc Khăn Vàng bình tĩnh lại mới cất cao giọng nói, “Bất quá, phải nhớ kỹ, đi đốt, đi giết, đi cướp, đi tìm nữ nhân, đi đến cuộc sống ai cũng mơ tưởng, nhưng trước hết phải giết sạch đám quan quân thối dưới chân núi kia đi. Ai cản đường, chém rụng đầu hắn, cho dù là lão hoàng đế ở Lạc Dương cũng vậy!”
Đám giặc Khăn Vàng đầu tiên là vô cùng kinh hãi, đợi khi tinh thần phục hồi lại, lập tức bùng nổ, tiếng hoan hô vang dậy khắp nơi.
Trâu Ngọc Nương bị trói như bịch gạo ném ở một bên, nghe Mã Dược hù dọa đến sợ vỡ mật, thầm nghĩ:”Hung đồ” này đúng là đại nghịch bất đạo, những lời nghịch thiên như vậy mà cũng dám nói ra, nếu như bị quan phủ biết, sợ là bị xử lăng trì đến chết mà thôi.
Mã Dược hít sâu một hơi, nói câu cuối cùng:”Giở hãy tranh thủ nghĩ ngơi, ai có binh khí thì đem lau cho sáng một chút, không còn binh khí thì bẻ cây lấy côn, hoặc mài răng cho thật sắc , đợi trời vừa sáng, theo ta đánh xuống núi. Dùng đao, dùng thương, dùng răng của chính các ngươi, giết hết đám quan quân đó, rồi đi tìm cuộc sống của chúng ta!”
“Tốt!”
Đám giặc Khăn Vàng đứng giữa núi hưởng ứng hô to, ánh mắt rực lửa, như thể cuộc sống đã vẫy gọi bọn họ rồi
-Để đảm bảo bản dịch đến với độc giả được tốt hơn mình đưa ra chương trình hỗ trợ nhóm dịch : Các độc giả trong quá trình đọc phát hiện ra lỗi sai xin pm vào nick của mình trong 4vn, mình sẽ sửa ngay khi nhận được và xin cám ơn bạn đọc gửi phát hiện lỗi sai đầu tiên đó 5 $4vn/lỗi.(Mình sẽ gửi quà tặng vào thứ bảy hoặc chủ nhật hàng tuần và thông báo người nhận quà vào mục tàng thư luận đàm)
-Độc giả góp ý vui lòng chỉ rõ lỗi sai(chính tả, lặp từ, lời văn chưa chuẩn ngữ pháp .....) thuộc dòng mấy, chương mấy, sai thế nào.
Chú ý:Chương trình này không dành cho người dịch và biên của chương có lỗi cần sửa.
- Tạm thời chương trình thí điểm trong 1 tuần từ 25/1 đến 31/1/2010.