Thành Nghi chết, thế trận bên quân Đổng Trác trở nên hỗn loạn, không có cách nào ngăn cản thế công của quân Mã Đằng.
Mã Đằng cố gắng đánh lui hai tên trường thương binh ngăn cản hắn. Sau đó hắn chém một kiếm rạch đứt tấm vải bố che xe lương. Hắn không khỏi trầm xuống khi nhìn thấy trên xe lương toàn đá. Mấy tên thân binh bên cạnh hắn gọi to: “ Tướng quân, bị mắc lừa rồi. Trong xe không phải lương thực, toàn đá”.
Giết!
Giết!
Mấy tên thân binh vừa nói xong, tiếng hò hét vang trời bất thình lình nổi lên ở phía sau. Mã Đằng thất kinh quay đầu lại hắn thấy trên bờ sông vốn yên tĩnh, lặng lẽ bỗng nhiên xuất hiện vô số ánh đuốc, rất nhiều binh lính mặc giáp sắt từ trong màn đêm xông ra. Những lưỡi đao vung lên, phản chiếu ánh đuốc, phát ra những ánh sáng chói mắt.
Quân mai phục của Đổng Trác đổ ra, tàn quân của Thành Nghi vốn đã rút chạy sâu trong bãi Hà Than cũng quay lại hung hãn phản kích lại quân Mã Đằng. Trong tức khắc quân Mã Đằng lâm vào tuyệt cảnh tứ bề thọ địch. Điều nguy hiểm nữa là các tướng sĩ của hắn thấy biến cố bất thình lình xảy ra cũng bắt đầu rối loạn.
“ Tướng quân, không hay rồi. Trúng kế rồi.” Một viên tướng thê lương hét lên: “ Chúng ta trúng kế rồi”.
Đột nhiên bị quân của Đổng Trác công kích, ba trăm thiết kỵ của Mã Đằng ở lại bờ sông để trông coi chiến mã đã bị đánh bại nhanh chóng. Chiến mã bị xua đuổi chạy lung tung trong bãi sông, móng ngựa ngay lập tức sụt xuống lớp đất bùn phù sa lỏng không nhấc chân lên được. Bốn ngàn chiến mã trên bãi sông nhanh chóng rơi vào tay quân của Đổng Trác.
Trương Hoành ngồi trên lưng ngựa, vung đao quát to: “ Mã Đằng, tử kỳ của ngươi đến rồi”.
Hầu Tuyển cũng quát to: “ Mã Đằng, mau chóng đầu hàng đi. Mỗ có thể tha mạng cho ngươi”.
Mã Đằng quát to: “ Đừng mơ”.
Mã Đằng vội xoay người nhìn đám quân Lương châu đang rối loạn. Hắn vung tay hét lớn: “ Các huynh đệ, chúng ta liều mạng cùng quan quân. Giết”.
…
Thảo nguyên Mạc Bắc. Kim Liên Xuyên. Đại trướng của Kha Bỉ Năng.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, màn trướng vén lên, một tên Bách phu trưởng chạy vội vào, quỳ xuống, nói: “ Đại vương”.
Kha Bỉ Năng đang cùng Đại tướng Ngột Lực Đột, Tiết Quy Nê nghị sự. Hắn cau mày hỏi: “ Chuyện gì?”
Tên Bách phu trưởng nói: “ Thám mã phi báo, Thứ sử U châu Công Tôn Toản đang điều động quân binh các quận Liêu Tây, Liêu Đông và Hữu Bắc Bình về Thượng Cốc”.
“ Hả? Tụ tập binh lực ở Thượng Cốc.” Thần sắc Kha Bỉ trầm xuống. Hắn trầm giọng nói: “ Phía sau quận Thượng Cốc chính là Vương đình của Bộ Độ Căn. Chẳng lẽ Công Tôn Toản sẽ động thủ với Bộ Độ Căn?”
Tiết Quy Nê nói: “ Đại vương, đây chính là cơ hội tốt”.
Ngột Lực đột nhiên nói: “ Đúng. Nếu chúng ta có thể liên kết với Công Tôn Toản, Bộ Độ Căn chắc chắn phải chết”.
“ Không đúng.” Kha Bỉ Năng vẫy tay ngăn cản Tiết Quy Nê và Ngột Lực Đột. Hắn trầm giọng nói: “ Lúc này Công Tôn Toản không đời nào chọn cách động thủ với Bộ Độ Căn. Mặc dù bây giờ là mùa xuân, tuyết vẫn chưa tan hết, thời tiết trên thảo nguyên vẫn rất lạnh, cực kỳ bất lợi đối với hành quân, tác chiến, ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc tiếp tế hậu cần của quân Hán”.
Tiết Quy Nê nói: “ Ý Đại vương là Công Tôn Toản tập hợp đại quân ở Thượng Cốc không phải để đối phó với Bộ Độ Căn ư?”
“ Ừ” Kha Bỉ Năng gật đầu nói: “ Công Tôn Toản và Mã đồ phu kết nghĩa huynh đệ. Lần trước bọn Đinh Nguyên chia làm bốn lộ đại quân chinh phạt Hà Sáo, giết hại rất nhiều tướng sĩ và dân chúng của Mã đồ phu. Hai bên đã kết mối thâm cừu đại hận. Lần này Công Tôn Toản tập trung lực lượng hùng hậu ở Thượng Cốc, rất có thể hắn muốn cùng Mã đồ phu giáp công tiêu diệt Thứ sử Tịnh châu Đinh Nguyên”.
Ngột Lực Đột nói: “ À, thì ra là vì tiêu diệt Đinh Nguyên”.
“ Thế nhưng.” Kha Bỉ đột ngột trầm giọng nói tiếp: “ Đối với người Tiên Ti chúng ta đây chính là một cơ hội”.
“ A.”
“ Ồ”
Ngột Lực Đột, Tiết Quy Nê cùng quay đầu nhìn Kha Bỉ, ánh mắt nghi hoặc. Kha Bỉ cười ha hả, hắn rút ra hai mũi lang nha tiễn, quát to: “ Ngột Lực Đột, Tiết Quy Nê?”
Hai người Ngột Lực Đột, Tiết Quy Nê cùng bước ra, hùng hồn nói: “ Có mạt tướng”.
Kha Bỉ nói: “ Hai ngươi cầm lệnh tiễn của bản vương, chia nhau đi tới Sắc Lặc Xuyên, Đạn Hãn Sơn Vương đình mời Đại vương Thác Bạt Khiết Phấn, Đại vương Bộ Độ Căn tới Đại Thanh Sơn tham gia hội kết đồng minh”.
“ Hả? Liên kết đồng minh!” Ngột Lực Đột, Tiết Quy Nê nhìn nhau nói: “ Đại vương muốn kết đồng minh với Thác Bạt Khiết Phấn và Bộ Độ Căn?”
“ Đúng, kết đồng minh.” Kha Bỉ trầm giọng nói: “ Người Tiên Ti chúng ta không thể tiếp tục hỗn chiến. Chúng ta phải liên kết lại để đối phó với địch nhân lớn nhất của người Tiên ti – Mã đồ phu”.
“ Mạt tướng tuân lệnh”.
Ngột Lực Đột, Tiết Quy Nê vòng tay trước ngực thi lễ, lĩnh mệnh rời đi. Đưa mắt nhìn hai người đi ra khỏi trướng, ánh mắt Kha bỉ đột nhiên trở nên vô cùng âm trầm. Sau hơn một năm hỗn chiến. Đại dân tộc Tiên Ti đã suy yếu. Nếu người Tiên Ti tiếp tục hỗn chiến, sẽ có ngày người Tiên Ti sẽ bị kẻ thù tiêu diệt . Hiện nay chỉ còn cách liên kết ba phái của người Tiên Ti thì người Tiên Ti mới tìm ra lối thoát.
Đương nhiên cùng Thác Bạt Khiết Phấn và Bộ Độ Căn liên kết chỉ là kế hòa hoãn tạm thời. Hùng tâm thống nhất người Tiên Ti, hùng bá Đại mạc trong người Kha Bỉ Năng không bao giờ nhạt phai. Hơn nữa Kha Bỉ Năng tin tưởng rằng chỉ cần lần này liên kết đồng minh thành công, trong thời gian sớm nhất hắn có thể trở thành Đại vương duy nhất của tộc Tiên Ti.
…
Lương châu, bãi sông Hà Than.
Một viên tướng người Khương cố sức len tới bên cạnh Mã Đằng. Hắn hoảng hốt nói: “Tướng quân, không thể xông ra được. Quân trường thương của quan quân quá đông. Các huynh đệ xông ra ngoài đều bị trường thương đâm nát người. Không thể phá vây xông ra được”.
“ Còn có rất nhiều quân cung thủ của quan quân. Các huynh đệ không có khiên che, không nơi ẩn núp” Một viên tướng người Hán hét lớn: “ Tướng quân, các huynh đệ đã thương vong hơn một nửa. Còn đánh tiếp như thế sẽ chết hết”.
“ Phải đánh. Không xông lên được cũng phải xông lên.” Mã Đằng tức giận gào lên: “ Các ngươi mở to mắt nhìn đi. Hai bên trái, phải là nước sông lạnh giá. Phía trước, đằng sau đều là tặc binh của Đổng Trác. Không đánh, không xông ra thì chúng ta làm gì bây giờ? Nói các huynh đệ. Chúng ta liều mạng với chúng. Giết …”.
“ Toa toa toa
Ba đợt mưa tên nữa từ không trung tàn nhẫn rơi xuống. Hơn một trăm tên kỵ binh Lương châu gào lên thảm thiết ngã xuống.
“ Ha, ha, ha”.
Phía sau trận của quân Đổng Trác, Trương Hoành ngửa mặt lên trời cười sằng sặc. Một lần nữa cuộc công kích của quân Lương châu đã bị đẩy lui. Quân cung thủ ở phía sau quân trường thương binh lại gây ra những tổn thất nặng nề cho quân Lương châu. Nếu cứ tiếp tục như vậy phản quân của Mã Đằng sẽ không duy trì được bao lâu nữa.
Quân lính bị giết hết thì dù mãnh tướng Tây Lương Mã Đằng có điên cuồng chém giết cũng nhanh chóng bị đánh bại.
…
“ A!”.
“ Ngươi điên rồi”.
“Lũ Khương cẩu các người. Ôi, oa”.
Hàng loạt tiếng gào thét thê thảm, kỳ lạ vang lên gần Trương Hoành. Trương Hoành vội quay đầu lại thì thấy ánh đao chớp lóe trong không trung. Hắn thấy mấy trăm binh lính đang vung đao chém giết quân nhà. Trận thế chặt chẽ bỗng trở nên rối loạn, rất nhiều quân cung thủ không đề phòng, hét lên đau đớn ngã gục.
“ Chuyện gì xảy ra?” Trương Hoành quát to: “ Con mẹ nó. Xảy ra chuyện gì vậy?”
“ Tướng quân.” Một tên tiểu giáo thở hồng hộc chạy tới nói: “ Mấy trăm tên Khương cẩu của Hắc Ưng trại đột nhiên làm phản. Chúng đang chém giết các anh em của chúng ta”.
“ Khốn kiếp!” Trương Hoành giận dữ nói: “ Truyền lệnh. Hãy giết hết lũ Khương cẩu ở Hắc Ưng trại, không để tên nào sống sót”.
“ Báo” Trương Hoành vừa dứt lời, một tên tiểu giáo chạy vội tới, hắn hoảng hốt nói: “ Tướng quân, tên Khương cẩu Tiểu Hàn Sơn cũng làm phản”.
“ Cái gì?”
Trương Hoành kinh hãi. Hắn quay đầu nhìn, qua nhiên thế trận cánh hữu đã bắt đầu rối loạn. Hơn nữa phía bên cánh quân của Hầu Tuyển ở đằng xa cũng thấy rối loạn. Tiếng hò hét thảm thiết, tiếng chửi bới, nguyền rủa xen lẫn vào nhau, ngựa hí quyện với tiếng người. Tình thế bắt đầu ra ngoài sự khống chế.
Quân Đổng Trác đột nhiên giết hại lẫn nhau, lâm vào cảnh hỗn chiến. Quân mã của Mã Đằng đang bị vây khốn ở bãi sông Hà Than đương nhiên không khoanh tay đứng nhìn, thế nhưng Mã Đằng cũng cảm thấy rất bất ngờ, nhưng với kinh nghiệm sa trường của mình, hắn hiểu rằng bây giờ là thời cơ tốt nhất để phá vây thoát ra ngoài.
Cuối cùng chỉ còn hơn một ngàn tàn quân đuổi theo sau Mã Đằng, tấn công mãnh liệt vào thế trận đang hỗn lọan của quân Đổng Trác. Quân Đổng Trác mỗi lúc một giảm. Quân trường thương vốn đông như rừng giờ cũng trở nên thưa thớt. Mã Đằng nhặt một cây trường thương trong đám loạn quân, quét ngang xung quanh người, đánh bay ba tên lính Đổng Trác đứng chắn phía trước. Tàn quân Lương châu ở phía sau vọt tới như nước triều lên, rốt cuộc cũng phá vây, chạy ra khỏi bãi Hà Than.
“ Mã Đằng tướng quân, chạy bên này”.
Trong đám loạn quân đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn. Mã Đằng ngẩng đầu nhìn. Hắn thấy trong đám loạn quân ở trung quân phía trước một tên thủ lĩnh người Khương đang thống lĩnh bốn, năm trăm tên dũng sĩ Khương tộc vất vả chống đỡ các đợt vây công của quân Đổng Trác. Mã Đằng nhìn thất rất quen thuộc, hắn trầm giọng hỏi: “ Phía trước có phải là Đại đương gia Tiểu Hàn Sơn không?”
“ Đúng tiểu nhân đây” Gã thủ lĩnh Khương tộc đó trả lời: “ Dã Cẩu Tử của Hắc Ưng trại đã chết trận rồi. Tiểu nhân cũng sắp không chống đỡ được. Tướng quân, chạy mau”.
Mã Đằng thoáng run lên. Hắn quay đầu quát lên: “ Các huynh đệ, rút lui”.
Tên thủ lĩnh Khương tộc và thủ hạ giạt ra nhường đường cho Mã Đằng và hơn một ngàn tàn quân chạy qua theo. Đợi khi tên lính cuối cùng của Mã Đằng đi thoát, mấy trăm tên dũng sĩ Khương tộc lại quay lại, cố sức ngăn chặn quân Đổng Trác truy đuổi. Tên thủ lĩnh Khương tộc vung đao chém chết một tên địch quân, hắn quay đầu nói với Mã Đằng: “ Tướng quân, tiểu nhân đoạn hậu”.
Mã Đằng không còn lòng dạ nào ham chiến, hắn dẫn hơn ngàn tàn quân rút về Bành Dương. Ngay khi Mã Đằng và tàn quân của mình biến mất trong màn đêm mù mịt. tên thủ lĩnh Khương tộc và mấy trăm tinh binh trong bộ tộc của hắn đã bị quân của Trương Hoành, Hầu Tuyển và tàn binh của Thành Nghi ba mặt giáp công. Toàn quân bị diệt, hơn một ngàn quân Khương tộc chết trận.
Tàn quân của Mã Đằng chạy được nửa đường chợt thấy phía trước đèn đuốc sáng choang, hơn hai trăm kỵ binh ào ạt xông đến. Quân mã hai bên chạm nhau trên đường quan đạo. Mã Đằng khẽ than thầm một tiếng. Hắn đang định dẫn quân tử chiến thì thấy chủ tướng quân kỵ binh bên kia quen thuộc. Hắn dựa vào ánh đuốc quan sát cẩn thận thì nhận ra đó là Bàng Đức.
“ Lệnh Minh!” Mã Đằng thất kinh la lên: “ Tại sao ngươi lại chạy đến đây?”
“ Tướng quân? Đúng là tướng quân!” Bàng Đức nhảy xuống ngựa. Hắn chạy vội đến trước ngựa Mã Đằng, quỳ rạp xuống đất, khóc nói: “ Tướng quân, mạt tướng vô năng. Thành Bành Dương đã mất”.
“ Hả? Thành Bành Dương đã mất!” Mã Đằng trầm xuống, hắn vọi hỏi: “ Thế Mã Siêu, Mã Thiết, Mã Hưu đâu?”
“ Đang ở trung quân”.
“ Ôi” Mã Đằng thở phào một tiếng.
“ Tướng quân, không hay rồi. Địch quân từ bãi Hà Than đuổi tới”.
“ Phía Bành Dương cũng có địch quân đuổi tới”.
Mã Đằng vừa dứt lời, một tên thân binh thảng thốt hô lên. Tên thân binh vừa nói xong lại có tiếng của một tên binh lính khác kêu to. Mã Đằng kinh hãi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên phía bãi sông Hà Than và hướng thành Bành Dương xuất hiện ánh đuốc đang tiến lại gần. Dựa vào số lượng đuốc, ít nhất cũng có bảy, tám ngàn kỵ binh.
Dựa vào sự phản chiến của hai tên thủ lĩnh Khương tộc ngay trong trận chiến. Mã Đằng và hơn ngàn tàn quân mặc dù phá vây chạy thoát nhưng lại mất hết chiến mã. Thiết kỵ trở thành bộ binh. Chỉ dựa vào vẻn vẹn hai trăm kỵ binh của Bàng Đức làm sao có thể ngăn cản mấy ngàn quân kỵ binh của Đổng Trác đây?
Mã Đằng đoạt lấy một chiến mã. Hắn nhảy lên chiến mã rồi nói với Bàng Đức: “ Lệnh Minh”.
Bàng Đức đứng lên, lạnh lùng nói: “ Có mạt tướng”.
“ Chỉ huy hai trăm kỵ binh đoạn hậu”.
“ Tuân lệnh”.
“ Các huynh đệ còn lại theo bản tướng quân rút lui”.
Mã Đằng vừa ra lệnh, hơn một ngàn tàn quân vội vàng hoảng sợ bỏ chạy theo hướng đông bắc. Bàng Đức hoành đao, chỉ huy hai trăm kỵ binh ở lại, đứng chắn giữa đường quan đạo cản hậu. Gió đêm lạnh giá thổi tới như muốn xe rách tấm áo bào của Bàng Đức. Ánh mắt Bàng Đức trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ đó phát ra tinh thần quyết tử đến cùng.
Bàng Đức hét lên, thanh trường đao trong tay từ từ giơ lên. Hai trăm kỵ binh ở phía sau Bàng Đức xếp thành thế trận chữ nhất. Hai trăm thanh Trảm mã đao sắc bén từ từ được rút ra khỏi vỏ. Trong màn đêm u tối. Hàng dài đuốc lửa mãnh liệt tiến đến. Tàm ngàn kỵ binh từ hai hướng nam, bắc nhanh chóng tiến tới mục tiêu.
Hai trăm kỵ binh đối dầu với năm ngàn kỵ binh, cuộc chiến này không có mọt tia hy vọng nào. Quay đầu nhìn tàn quân của Mã Đằng đang rút chạy, Bàng Đức mỉ cười đầy thê lương. Ngay sau đó thanh trường đao trong tay Bàng Đức nặng nề chỉ về phía trước. Hắn hét lên một tiếng xé toang màn đêm.
Giết!
Bàng Đức thúc mạnh hai chân vào bụng ngựa. Chiến mã của hắn nhanh chóng vọt lên dẫn đầu. Hai trăm kỵ binh Lương châu giục ngựa, dương đao chạy theo sau Bàng Đức. Chiến đao sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lùng lên bầu trời đêm, ý chí quyết tử ngùn ngụt trong lòng mỗi tên lính Lương châu.
Sinh ra giữa thời loạn thế. Nam nhân há lại tiếc sinh mạng của mình ư?
…
An Ấp, phủ quan của Đổng Trác.
Đổng Trác ngồi sau án thư. Lý Nho, Lý Túc, Phàn Trù, Từ Hoảng, Ngưu Phụ, văn quan võ tướng tề tựu đông đủ, có thể nói nhân tài đông đúc.
Lý Nho vuốt cằm nói với chư tướng: “ Thám mã vừa phi báo, Công Tôn Toản đã điều tám ngàn tinh binh từ các quận Liêu Tây, Liêu Đông. Dùng Đại tướng Nghiêm Cương, Thái thú Liêu Tây làm chủ tướng tới Thượng Cốc, tập kết đại quân. Xem ra cũng chuẩn bị xuôi nam, chinh phạt Hà Đông”.
Dương Phụng trầm giọng nói: “ Nếu vậy, địch quân đến chinh phạt chúa công đã có bảy đạo quân. Liên quân đang tụ tập xung quanh quận Hà Đông có hai ngàn quân của Cao Thuận, một vạn ba ngàn quân của Lữ Bố, trong đó có ba ngàn kỵ binh. Năm ngàn quân kỵ binh của Trương Cáp. Năm ngàn quân của Trương Tế. Ba ngàn quân của Vương Khuông. Tám ngàn quân của Phùng Phương. Nghiêm Cương có tám ngàn quân. Hàn Phức, Mã Dược tùy điều kiện có thể điều ít nhất bốn vạn quân nữa tham gia cuộc chiến Hà Đông. Quân mã của liên quân có thể lên tới tám vạn, bốn ngàn người. Có thể nói thanh thế rất to lớn”.
Đại tướng Ngưu Phụ nói: “ Quân ta có hai vạn tinh binh. Binh mã của Dương tướng quân cũng có tám ngàn quân tinh nhuệ. Hơn nữa Quách tướng quân đang dẫn bốn vạn quân ngày đêm hành quân cấp tốc tới Hà Đông, ít ngày nữa sẽ tới nơi. Mặc dù liên quân binh lực nhiều, quân ta binh ít hơn nhưng binh sĩ của ta tinh nhuệ, trải qua trăm trận, một có thể địch mười. Làm gì phải sợ hãi chúng?”
“ Liên quân chỉ là một đám quân ô hợp.” Bộ tướng Từ Hoảng phản đối nói: “ Mạt tướng chỉ cần dẫn ba ngàn binh mã bản bộ, thay chúa công đánh bại binh mã Ti Đãi ở phía nam Hoằng Nông”.
“ Từ Hoảng tướng quân an tâm.” mưu sĩ Lý Túc mỉm cười nói: “ Binh mã mặt nam không có gì đáng ngại. Phùng Phương chỉ là một tên ngu ngốc, tám ngàn quân Ti Đãi càng không đáng nhắc tới. Hắn xuất quân tới Bình Âm chỉ để phô trương thanh thế, Túc nghĩ chắc chắn hắn sẽ không dám tiến quân lên phía bắc. Về phần Thái thú Hoằng Nông Trương Tế, hắn là người quen cũ của tại hạ. Tại hạ chỉ cần đến gặp y, uốn ba tấc lưỡi là thuyết phục đượcTrương Tế về đầu quân dưới trướng của chúa công”.
“ Hả?” Đổng Trác vui vẻ hỏi: “ Tử Nghiêm ( tên chữ của Lý Túc ) thật sự sẽ thuyết phục được Trương Tế về đầu quân dưới trướng của ta?”
Lý Túc mỉm cười không đáp, nhưng Lý Nho bước ra nói: “ Tử Nghiêm huynh có sở trường biện luận, hùng tài biện luận của huynh không ai bằng. Nếu huynh có thể đi Hoằng Nông, việc chắc chắn thành”.
“ Hay!” Đổng Trác vỗ đùi, vui vẻ nói: “ Bản tướng quân cử ngươi làm Tòng sự Lương châu, ngươi hãy lập tức đi tới Hoằng Nông”.
Mặc dù triều đình chưa chính thức tấn phong nhưng Đổng Trác nghiễm nhiên sử dụng thân phận Lương châu mục, bổ nhiệm Lý Túc làm Tòng sự Lương châu trong nháy mắt.
Lý Túc khom lưng thi lễ, cao giọng nói: “ Túc xin lĩnh mệnh”.
“ Ha, ha, ha” Đổng Trác cười to nói: “ Phùng Phương không dám xuất binh. Nếu Trương Tế hàng phục. Mặt nam Hà Đông không lo nữa. Bản tướng quân sẽ đích thân thống lĩnh đại quân lên mặt bắc cự địch, nhất định phải phá tan tặc quân, tiêu diệt hoàn toàn tặc quân, làm tiêu tan mối hận trong lòng ta”.
Bộ tướng Từ Hoảng bước ra nói: “ Mạt tướng nguyện làm tiên phong”.
“ Tốt!” Đổng Trác cực kỳ tán thưởng dũng khí của Từ Hoảng. Hắn vuốt râu vui vẻ nói: “ Bản tướng quân cấp cho ngươi tám ngàn tinh binh, canh năm ngày mai khởi binh, rời Bạch Ba Cốc chiếm giữ Bình Dương, ngăn chặn quân Lữ Bố xuôi nam”.
“ Mạt tướng tuân lệnh” Từ Hoảng thản nhiên nói: “ Chỉ cần mạt tướng còn một hơi thở, dù Lữ Bố có mười vạn hùng binh, mạt tướng cũng làm cho hắn thất vọng quay về”.
…
Lương châu, lúc trời tảng sáng.
Hu ~~
Bàng Đức ngồi trên ngựa quát lên một tiếng, quay ngựa lại. Phía trước cách đó không xa kỵ binh của địch quân kết thành một mảng lớn đen ngòm, giống như một mảng mây đen đang đè nặng trong lòng Bàng Đức làm cho hắn không thở được. Trước trận tiền của quân mã hai bên, trên con đường quan đạo trống trải nằm ngổn ngang hơn một ngàn thi thể binh lính.
Toàn bộ hai trăm kỵ binh thủ hạ của Bàng Đức đã chết trận, chính Bàng Đức cũng bị thương nặng, không đứng dậy được nữa. Dù gì thì Bàng Đức cũng là con người bằng xương bằng thịt, hắn đã kiệt sức. Từ đêm hôm qua tới giờ Bàng Đức đã chém giết mấy canh giờ liền. Thanh trường đao đã bị cong lại. Hắn liền cướp Trảm mã đao của địch quân tiếp tục chém giết, đao bị cong lại cướp cái khác. Bàng Đức không nhớ bao nhiêu thanh Trảm mã đao đã bị cong, hắn càng không nhớ đã chém chét bao nhiêu binh lính của đối phương.
Một dòng máu đặc từ thái dương hắn chảy xuống, theo khóe mắt chui vào hốc mắt làm cho Bàng Đức khó chịu khẽ nhắm mắt lại, những cơn đau đầu, choáng váng xuất hiện. Lúc trước trong đợt xung phong cuối cùng một tên thủ lĩnh Khương tộc đã hung hăng đập một lang nha bổng vào thái dương của Bàng Đức, làm cho hắn choáng váng suýt ngã ngựa.
Trước trận quân Đổng Trác, Từ Vinh ghìm cương ngựa, chậm rãi tiến lên, hai mắt hắn tập trung quan sát thân hình nhuốm máu của Bàng Đức, ánh mắt hiện ra sự kính phục. Hắn lớn tiếng nói: “ Bàng Đức, bản tướng quân kính ngươi là nam tử Hán, không nỡ hủy đi. Sao ngươi không buông đao đầu hàng, cùng giúp sức chúa công ta?”
Bàng Đức nhếch miệng cười nhạt, hoành Trảm mã đao trong tay nói: “ Tướng quân không cần nhiều lời. Cứ giục ngựa qua đây, Bàng Đức chỉ có thể tử chiến ở đây thôi”.
Từ Vinh bùi ngùi thở dài: “ Được, chỉ cần ngươi quay người rời đi, không ngăn cảm đại quân của ta truy kích phản quân của Mã Đằng. Bản tướng quân sẽ để ngươi tự do rời đi, không gây khó dễ cho ngươi”.
Bàng Đức thản nhiên nói: “ Nếu muốn đi qua đây chỉ có một cách đó là bước qua xác của Bàng Đức ta”.
Bầu trời trong xanh, yên tĩnh, lặng gió như hòa cùng giọng nói bi thương, kiên quyết của Bàng Đức. Bàng Đức ngẩng cao đầu nhìn về phương xa nơi phản quân của Mã Đằng rút chạy, ánh mắt hắn hiện lên sự tiếc nuối: Tướng quân, đây là lần xông trận cuối cùng của Bàng Đức. Bàng Đức chỉ có khả năng làm được thế thôi.
Sau một khắc, Bàng Đức lại giơ Trảm mã đao lên.
Từ Vinh thở dài, khẽ vung tay lên. Bộ tướng Hồ Chẩn liền giục ngựa tiến lên, huy đao quát to: “ Cung thủ chuẩn bị”.
Cách đó không xa, Bàng Đức quát lên một tiếng, chiến mã hí lên, tung bốn vó xông tới đại quân của Từ Vinh, Đại mạc rộng lớn, bầu trời xám xịt tràn ngập cảnh thê lương. Một kỵ sĩ cô đơn, giục ngựa, giương đao, không chút sợ hãi xông tới hơn vạn địch quân chém giết.
Dù địch quân có hàng vạn người, ta vẫn xông lên.
Giết!
Ánh mắt Bàng Đức dữ tợn, Trảm mã đao trong tay càng vung cao hơn.
Bắn tên!
Hồ Chẩn gào lên một tiếng, một màn lang nha tiễn dày đặc bắn ra hướng về phía Bàng Đức đang xông tới.