Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Q.1 - Chương 14 - Giặc Khăn Vàng Bị Diệt

Trước Sau

break
Tạm thời không đề cập đến Mã Dược gặp Trâu Ngọc Nương võ nghệ cao cường tại Dục Dương, nguy hiểm đến tính mệnh, trở lại tình hình của quân Khăn Vàng tại Uyển thành, tình hình bây giờ thế nào? Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nói về đoạn Lưu Tích sau khi nghe nói Mã Dược đi theo Quản Hợi, trong cơn thịnh nộ xuất quân đột kích đại doanh Triệu Hoằng, Trương Mạn Thành xuất quân ra khỏi thành muốn giảng hòa nhưng vô tình gặp phục kích. Trong tình huống hoảng loạn, Trương Mạn Thành buộc phải rút lui vào trong doanh của Triệu Hoằng, đồng thời bắt giam Triệu Hoằng, Cung Đô và Tôn Hạ, chỉ có Hàn Trung không biết đã trốn đi từ lúc nào

Bị Hàn Trung mua chuộc, Đỗ Viễn phụng lệnh Lưu Tích đi liên lạc với Cung Đô và Tôn Hạ, nói dối rằng Cung Đô và Tôn Hạ bị Trương Mạn Thành giết chết, Trương Mạn Thành đang dự yến tiệc tại đại doanh Triệu Hoằng, Lưu Tích đã dẫn quân xông đến đó muốn giết Trương Mạn Thành báo thù cho Cung soái và Tôn soái

Tên Đỗ Viễn này có tài mồm mép, lại còn thêm mắm thêm muối như vậy khiến cho bộ hạ của của Cung Đô và Tôn Hạ tin sái cổ, hô to khẩu hiệu đưa Lưu Tích làm Nam Dương đại đốc soái, giết Trương Mạn Thành báo thù. Đỗ Viễn dẫn cả bọn trong đếm tối chạy đến cửa Tây của Uyển Thành thì vừa lúc Trương Mạn Thành dẫn quân đi ra, lúc này mới phát sinh màn phục kích Trương Mạn Thành

Lưu Tích vốn không muốn đối địch với Trương Mạn Thành, nhưng quân mai phục đã làm cờ cho đại đốc soái Lưu Tích, hắn bây giờ đã hết đường chối cãi, thôi đành xuất quân gia nhập đoàn quân vây công Trương Mạn Thành

Trương Mạn Thành phái người tới Trương Hiển cầu cứu, Trương Hiển cấp tốc dẫn 10 vạn đại quân tới giải cứu, nhưng rốt cuộc đó lại là sai lầm, giữa đường đột nhiên bị phục kích nhưng không biết đó là quân của ai (thực chất là quân của Hàn Trung), một hồi hỗn chiến, kết quả là quân tốt dưới trướng giảm đi phân nửa, chờ chạy tới đại doanh thành tây thì chắc còn lại chưa tới 2 vạn người ( dù sao thì đây cũng chỉ là một đám nông dân tập hợp lại, có thể nói là chưa hề có ý thức phối hợp tác chiến, lúc cấp bách miễn cưỡng thì cũng có thể đánh trả 1 đòn, lúc gặp chuyện bất lợi thì lo chạy thoát thân làm trận hình tan rã), lập tức lại bị cuốn vào hỗn chiến, đợi được sắc trời sáng tỏ thì mới phát lệnh thu binh

Đến nước này thì có thể nói là đội quân Khăn Vàng ở nam Dương hoàn toàn bị tan rã.

Ban đầu thực lực của Trương Mạn Thành rất mạnh, cuộc hỗn chiến ngu ngốc tại đây đã bị thiệt hại nghiêm trọng. Trương Hiển không chỉ đánh mất đại doanh thành bắc, 10 vạn đại quân dưới trướng đầu tiên là trúng mai phục, sau là cùng Lưu Tích hỗn chiến một hồi, binh lính tan tát, tử thương hơn nửa, cuối cùng số còn lại chưa tới 1 vạn người

2 ngàn tinh binh của Chu Thương hầu như đã hi sinh trong cuộc hỗn chiến, thậm chí chính Chu Thương cũng bị trọng thương, cái này cũng do Quản Hợi gây ra

Do Trượng Mạn Thành bắt Triệu Hoằng mà không có lý do, Quản Hợi lại là một tên lỗ mãng, kết quả là Quản Hợi dẫn 1000 tinh binh tại đó phản chiến, giúp đỡ Lưu Tích đánh Trương Mạn Thành. 2000 tinh binh của Chu Thương là do quân của Quản Hợi tiêu diệt, Lưu Tích chẳng qua chỉ là trợ thủ mà thôi.

Trước kia thế lực của Lưu Tích là yếu nhất, trải qua một đêm hỗn chiến, thực lực của Lưu Tích không giảm mà còn tăng lên, bởi vì Trương Mạn Thành phát nộ giết Cung Đô và Tôn Hạ cho nên phần lớn thủ hạ của 2 người đó đều đi theo Lưu Tích. Một đêm hỗn chiến, mặc dù bị thiệt hại nghiêm trọng, nhưng còn lại hơn 3000 người, hơn nữa Lưu Tích vốn có hơn ngàn người, thế là đã lớn mạnh hơn rất nhiều rồi

Tuy nhiên, người được lợi nhiều nhất chính là tên đã đầu hàng triều đình: Hàn Trung. Cũng chính tay Hàn Trung, được Nam Dương Thái thú Tần Hiệt hiến kế, tạo ra trận hỗn chiến này, là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến ngày tàn của quân Khăn Vàng, từ đó quân Khăn Vàng không tài nào ngóc đầu dậy được.

Tới khi mặt trời lại lần nữa mọc lên từ phương đông, trên tường Uyển thành đã thay cờ, thừa dịp Trương Mạn Thành và Lưu Tích hỗn chiến không ngừng, Hàn Trung tranh thủ bất ngờ đánh chiếm Uyển thành, thu thập binh mã của Trương Mạn Thành, Triều Hoằng, khuếch trương số quân của mình lên ngót 2 vạn người, một bước trở thành người có thế lực nhất trong quân Khăn Vàng ở Nam Dương

Trừ số đó ra thì còn có thế lực thứ 4, đó là Quản Hợi dẫn đầu 800 bộ hạ của Triệu Hoằng, có một thôn trang là nơi đóng quân cách đại doanh phía tây thành không xa, quan sát và chờ đợi từ xa. Mặc dù đã chém giết nguyên một đêm, nhưng đến bây giờ Quản Hợi cũng không minh bạch rằng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết giờ này Triệu Hoằng sống chết thế nào, cho nên vẫn không đành lòng rời đi

Đến buổi trưa, Hàn Trung cũng đã sắp xếp ổn thỏa thế cục trong thành, phái sứ giả chia nhau đến doanh của Trương Mạn Thành, Lưu Tích và Quan Hợi, hẹn bọn họ gặp mặt tại cửa Tây Uyển thành, nói là có chuyện trọng yếu cần thương nghị

Tại Tây Ngạc, đại doanh của quan quân Chu Tuyển

Mặt trời bắt đầu nghiêng về phía Tây, làm cho quan quân tướng sĩ nghĩ rằng sẽ bình yên vô sự như hôm qua thì Tần Hiệt lại mạng vẻ mặt vui mừng đại doanh của Chu Tuyển, cất cao giọng nói: Tướng quân, đại hỉ! đại hỉ

Chu Tuyển thần sắc nghiêm nghị từ bản đồ ngẩng đầu lên, dưới trướng Tào Tháo, Viên Thiệu chư tướng cũng đồng thời quay đầu về phía Tần Hiệt, Tần Hiệt hít vào một hơi, kìm nén kích động rồi nói: Tướng quân, Hàn Trung thực hiện đúng như kế hoạch, giặc Khăn Vàng ở Nam Dương đã phát sinh đại hỗn chiến, binh mã tổn thất nghiêm trọng, thực lực 10 phần đã bị giảm đi 9 phần, nên không gây lo lắng nữa

Tần Hiệt vừa nói xong, tất cả chư tướng trong doanh sắc mặt đại biến

Đổng Trác, Lưu Bị và Viên Thiệu có vẻ mặt không tin nổi, Tôn Kiên chau mày thầm suy nghĩ lời này có phải là sự thật không, chỉ có Tào Tháo ánh binh tĩnh, trên mặt không tỏ vẻ ngạc nhiên , dường như tất cả đều đã nằm trong suy đoán.

Chu Tuyển thần sắc vui mừng, phấn khích nói: “Lời ấy có thật không?”

Là thật Tần Hiệt nói: Hiện tại Hàn Trung đã chiếm được Uyển thành, nghịch tặc Trương Mạn Thành chỉ còn lại không quá một vạn quân, ngoài ra còn có quân Lưu Tích, Quản Hợi nhưng binh cùng lực kiệt, không đáng kể đến

“Phách”

Chu Tuyển vỗ tay một cái thật vang, ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Hiệt, phấn khích nói: Tần đại nhân bày mưu tính kế, đẩy nghịch tặc vào thế sức cùng lực kiệt, đại phá giặc Khăn Vàng ở Nam Dương , đại nhân là người lập công đâu!

Lời Chu Tuyển vừa nói ra, Viên Thiệu, Đổng Trác đồng thời biến sắc, vẻ mặt giận dữ, hiển nhiên trong mắt bọn họ, Tần Hiệt chỉ có tài mồm mép, sử dụng toàn gian kế, không đụng tới đao kiếm, chẳng giết tên địch nào, làm sao mà được công đầu? Chỉ có Tào Tháo hơi gật đầu, thầm chấp nhận lời nói của Chu Tuyển

Tần Hiệt khiêm tốn nói: Tướng quân quá lời, nếu không nhờ tướng quân dẫn đại quân đến đây tiêu diệt, hạ quan dù có ba đầu sáu tay cũng không thể ngăn được cơn lũ Khăn Vàng, nên hiển nhiên công đầu là thuộc về tướng quân

Đổng Trác và Viên Thiệu nghe vậy thấy nhẹ nhõm trong lòng, đoán trước được việc Tần Hiệt không dám nhận công đầu, mắt Tào Tháo lại lộ ra dị sắc, lướt mắt nhìn Tần Hiệt thật sâu, cũng vừa lúc Tần Hiệt hướng mắt về phía Tào Tháo, ánh mắt 2 người giao tiếp, đều từ trong mắt đối phương thấy được 1 tia tán thưởng.

Chu Tuyển cười ha ha, cất cao giọng nói: ai được công đầu cứ để triều đình và Hoàng Thượng định đoạt, bây giờ chính là thời khắc động binh đại phá giặc Khăn Vàng, chư tướng nghe lệnh!

“Có mạt tướng”

Đổng Trác, Viên Thiệu, Tào Tháo, Tôn Kiên và Lưu Bị đồng thời tiến lên trước một bước, hai tay ôm quyền đồng thành hướng Chu Tuyển lĩnh mệnh.

Chu Tuyển hít một hơi lãnh khí, trầm giọng quát: Chư tướng tức tốc điểm khởi quân mã, theo bản tướng xuất chinh, đầu tiên công phá Trượng Mạn Thành ở ngoài thành, sau đó đánh Hàn Trung, tiêu diệt hết giặc Khăn Vàng ở Nam Dương trong ngày hôm nay.

Đổng Trác và Viên Thiệu đồng thanh nhận lệnh, sát khí trong mắt hừng hực, Tôn Kiên cùng Lưu Bị thần sắc kích động, trong có vẻ rất nóng lòng, chỉ có Tào Tháo khẽ nhíu mày, tựa hồ như cách xử lý Hàn Trung lại có cái nhìn khác, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì thêm, im lặng tiếp nhận quân lệnh của Chu Tuyển.

Chu Tuyển phân công binh mã, chuẩn bị một kích cuối cùng tiêu diệt giặc Khăn Vàng. Tần Hiệt nhận lệnh của Chu Tuyển cũng vội vàng trở về Cức Dương, an bài các lộ nghĩa dũng binh hiệp trợ cùng quan quân đánh giặc Khăn Vàng. Tần Hiệt giảo hoạt đã sớm dự liệu từ lâu, sau khi giặc Khăn Vàng ở ngoài thành đánh nhau tan tác với quan quân tất sẽ rút về phía Nam, Chu Tuyển chỉ nhắm vào Uyển thành Hàn Trung, nhất định sẽ không xuất quân truy sát, vậy phần công đầu dù có không muốn nhưng cũng phải rơi lên đầu nghĩa dũng binh.

Đại sảnh huyện nha Cức Dương, trong phong vân hội, các lộ cường hào đều tề tụ một chỗ

Sau khi Uyển thành bị chiếm đóng, để cho triều đình thấy quyết tâm không lùi bước tiêu diệt giặc Khăn Vàng, Tần Hiệt thiết lập bộ máy điều hành lâm thời của quận Nam Dương đặt tại Uyển thành cách huyện Cức Dương không quá trăm dặm, đồng thời dựa vào Cức Dương Hoàng Trung, Dục Dương Trâu Tĩnh cùng Nghĩa Dương (lúc đó chưa lập thành quận, chỉ là một huyện) Ngụy Hòa (cha của Ngụy Diên), ba bộ nghĩa dũng binh tạo thành thế gọng kìm, có thể tương hỗ lẫn nhau, gắng sức chống đỡ đến khi Chu Tuyển xuất đại quân đến dẹp loạn.

Trên đại đường, Tần Hiệt đang ngồi an tĩnh, vẻ mặt rất thoải mái, ung dung, tình cảnh khốn khó khi bị mất Uyển thành mấy tháng trước đã sớm tan biến thành mây khói.

Dưới đại đường, chư tướng tụ tậpđông đủ, Ngụy Hòa , Hoàng Trung đều có thể địch vạn quân, Trâu Tĩnh văn võ song toàn, còn có Nam quận mãnh tướng Sái Mạo phụng mệnh Kinh Châu thứ sử Từ Trạc suất một nghìn quận quốc binh ( quận, quốc đều là đơn vị hành chính thấp hơn Châu 1 cấp, Quận thiết lập Thái thú, Quốc thiết lập Quốc tướng có cấp bậc ngang nhau, cái gọi là quận quốc binh chính là bộ phận quân đội trấn giữ tại địa phương tương đương với bộ đội vũ cảnh bây giờ) đến đây trợ chiến, thậm chí ngay cả em vợ của Tần Hiệt - Văn Sính năm nay 19 tuổi cũng đã có phong cách oai hùng, nóng lòng muốn ra trận.

Tần Hiệt thần sắc trang nghiêm, đứng lên cất cao giọng nói: Phụng lệnh tả trung lang Chu tướng quân

Hoàng Trung cùng mọi người đứng dậy, trang nghiêm nghe lệnh.

“Hoàng Trung nghe lệnh.”

“Có mạt tướng.”

Lênh ngươi đem 500 nghĩa dũng binh mai phục tại kênh Lão Hà, đợi giặc Khăn Vàng đi qua thì châm lửa làm hiệu, suất quân đi phía sau đánh lén.

“Ngụy Hòa nghe lệnh.”

“Có mạt tướng”

“Lệnh ngươi mang 500 nghĩa dũng binh mai phục ở Hắc Thụ lâm, lấy ánh lửa từ kênh Lão Hà làm hiệu, suất binh đánh về phía đông”

“Trâu Tĩnh nghe lệnh”

“Có mạt tướng”

“Lệnh ngươi đem 500 nghĩa dũng binh mai phục tại Phong lâm độ, lấy ánh lửa từ kênh Lão Hà làm hiệu, tấn công về phía tây”

“Sái Mạo nghe lệnh”

Có mạt tướng.

Lệnh ngươi suất 1000 tinh binh cùng 500 Nam Dương binh đợi lệnh tại Cức Dương, thấy có ánh lửa từ Hào Sơn thì lập tức bao vây Tinh Sơn

“Văn Sính nghe lệnh”

“Có mạt tướng.”

“Lệnh ngươi dẫn 50 quân sĩ phục kích trên đỉnh núi Hào Sơn, đợi tặc quân rút về Tinh Sơn liền giơ hỏa làm hiệu”

Tần Hiệt phân phó xong, trong lòng kích động, lần này nhất định phải tiêu diệt toàn bộ dư đảng Khăn Vàng, phải hoàn toàn thu lại thế lực đã mất tại Uyển thành, từ đó con đường làm quan của mình mới có thể được sau cơn mưa trời lại sáng, lấy lại sự tín nhiệm từ triều đình.

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc