Nô Nhi Khất thở dài đáp: “ Chủ nhân, đại Hung Nô lúc này tình hình rất xấu, có lẽ đại Hung Nô sẽ bị họa diệt tộc mất thôi.”
“ Đã gặp chuyện gì?” Vu Phu La thất thanh hỏi: “ Việc gì mà nghiêm trọng như vậy!?”
Nô Nhi Khất nói: “ Mùa đông năm ngoái tuyết rơi nhiều làm rất nhiều gia súc của đại Hung Nô bị chết rét, đại Hán trung lang tướng Trương hoán lại cố tình gây khó khăn trì hoãn việc cứu tế lương thảo, đại Hung Nô chắc sắp không thể nhìn thấy trời xanh nữa rồi, còn nữa …”
“ Còn cái gì nữa?”
“ Còn có lão Thiền Vu ngày nào cũng có thể qua đời, ngưng hiện tại con dân của đại Hung Nô đã quên ngài rồi, họ chỉ biết lão Thiền Vu có một vương tử là Hô Trù Tuyền thôi, không còn biết đến còn có một vương tử là Vu Phu La nữa, nếu ngài không mau trở về thiền vu đình thì đến khi lão Thiền Vu quy thiên thì em của ngài Hô Trù Tuyền sẽ thừa kế ngôi vị Thiền vu.
“ Thật đáng giận!” Vo Phu la hai tay nắm chặt, trầm giọng nói: “ Bản vương lập tức trở về Thiền Vu đình ngay.”
Nô Nhi khất vội la lên: “ Chúa công không được đâu, vạn lần không thể trở về Thiền vu đình được.”
“ Tại sao?”
“ Nếu bây giờ ngài trở về, rất có thể sẽ bị lão Thiền vu nhốt lại sau đó lại đưa trở về Tấn Dương lần nữa, ngài biết rõ là lão Thiền vu rất sợ đại Hán mà, lại còn có tả cốc lễ vương, tả đại tướng quân, hữu đại tướng quân, hữu đại đô úy, họ đều là chó săn của người Hán, bọn chúng sẽ không tha cho ngài đâu.
“ Vậy ta phải làm sao bây giờ?” Vu Phu La vội kêu lên: “ Chẳng lẽ chỉ có cách ngồi chờ chết thôi sao?”
Nô Nhi Khất khẽ nói: “ Chúng ta phải chờ thời cơ, chờ thời cơ có thể đánh một đòn trí mạng!”
Vu Phu la nói: “ Nhưng quân đội của tám bộ tộc Hung Nô chưa thuần phục bản vương, khi cơ hội đến thì phải làm thế nào đây?”
Nô Nhi Khất nói: “ Tiểu nhân nghe nói hữu cốc lễ vương, tả đại đô úy có khuynh hướng khai chiến với triều Hán, họ rất bất mãn đối với việc lão Thiền vu ra sức nhẫn nhịn người Hán, tiểu nhân có thể âm thầm tiếp xúc với bọn họ, thử dò ý bọn họ. Ngoài bọn họ ra, chủ nhân còn có một lực lượng bí mật hỗ trợ.”
“ Hả?” Vu Phu La sắc mặt chấn động, nghiêm giọng hỏi: “ Còn có lực lượng thần bí nào?”
Nô Nhi Khất nói: “ Có một đội năm ngàn kỵ binh Ô Hoàn lúc nào cũng sẵn sàng nghe lời chủ nhân điều khiển, hiện có năm trăm kỵ binh ở bên ngoài.”
“ Người Ô Hoàn à?” Vu Phu La nghi hoặc hỏi: “ Người Ô Hoàn ở xa mãi tận U châu, hơn nữa trước đây giữa họ với đại Hung Nô còn có oán cừu làm sao họ lại nguyện ý trợ giúp bản vương?”
Nô Nhi Khất nói: “ Đó là ân oán mấy trăm năm trước, hiện tại đã thay đổi rất nhiều rồi. Đại Hung Nô và người Ô Hoàn đã không còn có mối thù sinh tử nữa. Năm ngoái thiên tử đại Hán cử tân nhiệm Hộ Ô Hoàn trung lang tướng, nghe nói là một tướng quân họ Mã, khi ở Trung nguyên nổi danh tàn nhẫn, người ta gọi là Mã đồ phu. Sau khi Mã đồ phu đến U châu, liền chấn áp người Ô Hoàn bạo loạn một cách tàn khốc, ngay cả người già phụ nữ trẻ con cũng không bỏ qua, khiến bản doanh của người Ô Hoàn ở Liêu tây thây chất thành đống.”
Mã đồ phu? Vu Phu La ngạc nhiên nói: “ Khi bản vương ở Tấn Dương cũng đã từng nghe nói đến người này, nghe nói người này dùng binh xảo trá, quỷ thần khó lường, là một kẻ cực kỳ lợi hại, nguy hiểm, có thật hiện nay hắn đang là Hộ Ô Hoàn trung lang tướng không?”
“ Đúng vậy.” Nộ Nhi Khất nói: “ Tên Mã đồ phu này thật lợi hại. Mười mấy vạn người Ô Hoàn lại tự nhiên bị mấy ngàn người của hắn đánh cho tan tác, cuối cùng chỉ còn có năm ngàn người trốn vào đại mạc, đến đầu nhập Thiền vu đình, kết quả là bị đại Thiền vu đuổi đi, người Ô Hoàn giờ không biết nương tự vào đâu, nên mới nghĩ đến việc ủng hộ chủ nhân lên ngôi Thiền vu. Họ chỉ xin đại hung Nô cho họ một vùng đất trên đại mạc để người Ô Hoàn có thể yên ổn sinh sống.”
“ Chuyện này không khó khăn gì!” Vu Phu la cao giọng nói: Nếu có một ngày bản vương một lần nữa được trở lại làm vua của đại mạc sẽ đem đất Đông Hồ ban cho tộc Ô Hoàn, để cho con cháu tộc Ô Hoàn đời đời sinh sống, vĩnh viễn không thay đổi.”
“ Đạt Đán đa tạ đại Thiền vu ban cho.”
Vu Phu La vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói trầm hùng, chợt một bóng người hùng vĩ hiên ngang đi vào. Vu Phu La đưa mắt nhìn lên thì thấy người này mình cao tám thước, cực kỳ to lớn, dáng điệu oai phong, thoạt nhìn là biết là một kẻ anh hùng.
Vu Phu La nghiêm trang hỏi: “ Ngươi là Đạt Đán thủ lĩnh của người Ô Hoàn?”
Người nọ đặt tay phải lên ngực bái Vu Phu La một cái cao giọng nói: “ Đúng là tiểu nhân.”
Vu Phu La từ từ đi đến trước mặt Đạt Đán cao giọng nói: “ Đạt Đán, nếu người có thể giúp bản vương lên ngôi Thiền vu Hung Nô, bản vương sẽ phong cho ngươi là thứ vương.”
Đạt Đán vội quỳ xuống cao giọng nói: “ Đa tạ đại Thiền vu.”
...
Tấn Dương nha phủ của Hung Nô trung lang tướng.
Trương Hoán đang ngồi trước án đọc binh thư, chợt thấy từ bên ngoài một bóng người hiện xuất hiện ,là tả Tư mã đang vội vã bước và, quỳ xuống trầm giọng nói: “ Tướng quân, có chuyện rồi!”
Trương Hoán cau mày hỏi: “ Có chuyện gì?”
Tả Tư mã nói: “ Đội quân hộ tống Vu Phu La về Thiền vu đình bất ngờ gặp mã tặc phục kích, hơn trăm binh sĩ tất cả tử trận, chỉ còn mỗi tiểu giáo là thoát chết.”
“Cái gì?” Trương Hoán vỗ án đứng lên, lạnh lùng nói: “ Trong địa giới Tấn Dương xuất hiện Mã tặc lợi hại như vậy từ bao giờ, chúng sao có thể tiêu diệt hoàn toàn hơn trăm tinh binh của ta được?”
Tả Tư mã khẽ nói: “ Bọn mã tặc kia không đơn thuần là mã tặc có thể do người Khương hoặc Hung Nô cải trang.”
Trương Hoán trầm giọng hỏi: “ Tiểu giáo dẫn quân ở đâu rồi?”
Tả Tư mã buồn bã nói: “ Tiểu giáo dẫn quân đi, trong khi hỗn chiến đã bị thương nặng. Sau khi trở lại Tấn Dương chỉ kịp thuật lai sự việc xong là tắt thở.”
Người Hung Nô từ xưa rất tin vào Tát Mãn giáo, sùng bái nhật nguyệt, sùng bái phong vũ lôi điện, các Đại Thiền vu đều tự xưng là con của trời đất và được nhật nguyệt phù hộ nên thường cúng nhật nguyệt, mùng một tháng bảy hàng năm Thiền vu đều tổ chức đại lễ tế trời tại Thiền vu đình.
Trước Thiền vu đình, tiếng trống thưa thớt, một bầu không khí thê lương tràn ngập cả khu vực, vốn đáng ra phải có không khí vui vẻ để đón ngày tế trời, nhưng lúc này trên mặt mọi người đều lộ rõ vẻ lo âu.
Trên tế đài rất cao ở giữa bản doanh, mười mấy Tát Mãn vu sư tóc bạc mặt vẽ đồ hình, mặc áo lông ngỗng, cổ đeo vòng xương, tay cầm trống da trâu đang nhảy nhót, miệng hét lên những tiếng quái dị, có lẽ ngay cả bọn họ cũng không hiểu nổi chính mình đang hét cái gì.
Trước tế đài, tám đội kỵ binh của tám bộ lạc Hung Nô đang xếp hàng chỉnh tề, mỗi đội kỵ binh có một trăm dũng sĩ cường tráng, bọn họ mình mặc chiến bào mới tinh, trước ngực và sau lưng mặc giáp nhẹ, cổ tay đeo hộ thủ, chân đặt lên bàn đạp ngựa, cưỡi một con tuấn mã, uy phong lẫm liệt.
Phía sau kỵ binh của tám đại bộ lạc là dân du mục từ các bộ lạc gần xa đến xem lễ hội náo nhiệt của người Hung Nô.
Tiếng thanh la ngừng hẳn còn tiếng trống lại trở nên dồn dập hơn, một người râu dài quá gối xuất hiện chính là Tát Mãn vu sư, phía sau là đại Thiền vu Hung Nô Khương Cừ nét mặt thành kính, hơi có chút tiều tụy, theo sát Khương Cừ là hữu Thiền Vu Hô Trù Tuyền. Sau nữa là tả hữu cốc lễ vương, tả hữu đại tướng quân, tả hữu đô úy, tả hữu đại đương hộ, cùng tả hữu tu đô hầu.
Ngoại trừ tả Thiền vu Vu Phu La đang ở Tấn Dương xa xôi, còn các quý tộc nam Hung Nô đều tề tựu ở đây dự nghi thức tế trời sau đó đại Thiền Vu Khương Cừ sẽ tuyên bố một quyết định trước đông đảo mọi người!
Lão Vu sư cao tuổi dập đầu ba cái rồi cố gắng leo lên tế đài, mười mấy tên Vu sư trẻ tuổi đang nhảy nhót trên đài đều thành kính quỳ mọp xuống đài, giống như “ Chúng tinh củng nguyệt” vây quanh lão Vu sư, lão Vu sư thản nhiên giơ hai cánh tay lên, ống tay áo rộng thùng thình tuột xuống để lộ hai cẳng tay gầy gò khô đét như hai que củi.
Đại Thiền vu Khương Cừ và tất cả các quý tộc phía sau đều quỳ xuống, đám người từ xa đến xem náo nhiệt cũng thành kính quỳ xuống, chỉ có các dũng sĩ của tám bộ tộc Hung Nô vẫn hiên ngang ghì cương ngựa, hưởng đặc ân miễn quỳ lạy.
...
Ngoài Thiền vu đình, Vạn phu trưởng Ô Chất Lặc đang dẫn một đội năm ngàn thiết kỵ Hung Nô đang tuần tra liên tục trên thảo nguyên.
Đại Hung Nô đang tổ chức nghi lễ tế trời, tất cả các quý tộc đều tập trung ở Thiền vu đình, nếu lúc này các bộ tộc khác đem đại quân xâm lấn, trực tiếp tấn công Thiền vu đình, khi đó hậu quả thật khó lường! Thân là thuộc hạ của đại Thiền Vu chỉ huy hàng vạn thiết kỵ, Ô Chất Lặc tất nhiên không dám coi thường chểnh mảng.
Báo ~~ Chợt có thám mã từ hướng đông nam phóng nhanh tới, lớn tiếng hô: “ Tướng quân, hướng đông nam cách ba mươi dặm phát hiện một lượng lớn kỵ binh Ô Hoàn!”
“ Người Ô Hoàn à?” Ô Chất lặc trầm giọng hỏi: “ Chúng có bao nhiêu kỵ binh?”
Thám mã nói: “ Khoảng hơn hai ngàn kỵ binh.”
“ Hơn hai ngàn kỵ cơ à?” Ô Chất Lặc thoáng rùng mình, đột nhiên rút loan đao chỉ về phía trước lạnh lùng nói: “ Hỡi các dũng sĩ đại Hung Nô, có địch quân xâm lấn, giết ..”
Ngao ~~
Phía sau Ô Chất Lặc, các kỵ binh Hung Nô vội vàng rút loan đao khỏi vỏ, gào thét inh ỏi, phóng theo sau Ô Chất Lặc, tất cả như một cơn lốc nhằm hướng đông nam cuồn cuộn phóng đi. Hướng đông nam cách đó ba mươi dặm, Mã Dược mang tên giả là Đạt Đán đang thống lĩnh hai ngàn kỵ binh Ô Hoàn hộ tống Vu Phu La quay về Thiền vu đình.
“ Báo .. phía trước năm mươi dặm phát hiện rất đông kỵ binh Hung Nô, ước chừng năm ngàn kỵ binh.”
“ Báo .. kỵ binh Hung Nô đã phát hiện quân ta ..”
“ Báo .. kỵ binh Hung Nô đang nhằm hướng quân ta xông tới ..”
“ Báo .. kỵ binh Hung Nô chỉ cách quân ta không đến mười dặm ..”
Thám mã liên tục đem tin tức của đại quân Hung Nô về báo lại, Mã Dược thản nhiên giơ cánh tay phải phất mạnh về phía trước, phía sau hắn hai ngàn kỵ binh Ô Hoàn đang tiến tới vội vàng dừng lại, sau đó chậm rãi triển khai ra hai cánh tạo thành đội hình chiến đấu. Gần như ngay sau khi kỵ binh Ô Hoàn vừa mới lập xong đội hình thì phía chân trời xanh ngắt đã hiện lên một đường chỉ đen mờ mờ.
Đường chỉ đen phía trước từ từ chuyển động, chỉ trong chốc lát liền biến thành một đám mây đen che phủ hoàn toàn màu xanh của thảo nguyên, rồi đột nhiên đám mây đen đó lại biến thành vô số kỵ binh Hung Nô giống như thủy triều đen kịt cuốn qua thảo nguyên ầm ầm xông đến.
Thiết kỵ của Đại Hung Nô, cuối cùng đã gặp lại thiết kỵ của Đại Hung Nô rồi! Đôi mắt của Vu Phu La thoáng chốc nóng rực lên như có lửa. Chỉ không lâu nữa đám thiết kỵ Hung Nô hùng mạnh kia sẽ thuần phục chính mình, rồi chính mình cũng giống như tổ tiên, giống như các Đại Thiền Vu vĩ đại ngày trước, một lần nữa giành lại đại mạc.
Vu Phu La đưa mắt nhìn Đạt Đán, Đạt Đán thần sắc nghiêm trang gật đầu.
Giá ~
Vu Phu La khẽ quát một tiếng, hai chân thúc mạnh vào bụng ngựa phóng lên.
Trong tiếng vó ngựa phi lên, Đạt Đán thống lĩnh hơn mười kỵ binh Ô Hoàn từ trong đội hình phóng ra bảo vệ cho Vu Phu La tiến về phía trước nghênh đón cơn thủy triều Hung Nô thiết kỵ.
Trước đội hình của người Ô Hoàn, Thiên phu trưởng Nha Sư đột nhiên vui mừng kêu to lên: “ Tả Thiền vu, là Tả Thiền vu đã trở về … ha ha ha …”
Phụ Thân của Nha Sư là tùy tùng trung thành nhất của lão Thiền vu Khương Cừ, Nha Sư cùng Vu Phu La lớn lên với nhau từ nhỏ, hai người cùng nhau cưỡi ngưạ, cùng nhau kết bái, cùng nhau săn thú tình cảm sâu đậm, mặc dù thấm thoắt đã tám năm Vu Phu La lại phóng ra từ đội hình Ô Hoàn nhưng Nha Sư nhìn thoáng một cái đã nhận ra ngay.
“ Hả! Tả Thiền vu à?”
Ô Chất Lặc thoáng rùng mình đột nhiên giơ cao cánh tay phải ý bảo đám kỵ binh Hung Nô đang phóng nhanh phía sau hãy chậm lại. Đám kỵ binh Hung Nô cũng bắt đầu đi chậm lại đồng thời chậm rãi triển khai sang hai cánh lập thành đội hình đứng đối diện với đội hình Ô Hoàn. So với đội hình của người Ô Hoàn thì đội hình của người Hung Nô đông hơn nhiều lắm, hai cánh vẫn tiến về phía trước thoáng chốc đứng thành hình cánh nhạn vây quanh đội hình của người Ô Hoàn.
Người kia hãy dừng lại!
Ô Chất Lặc sắc mặt lạnh lẽo hét lớn, đám kỵ binh Hung Nô đứng phía sau lập tức giương cung lắp tên, mấy ngàn mũi tên nhọn hoắt chĩa thẳng phía trước nhằm vào Vu Phu La và hơn mười kỵ binh Ô Hoàn đi phía sau.
Nha Sư thấy vậy biến sắc, hung dữ gào lên: “ Ô Chất Lặc, ngươi điên rồi sao, dám bất kính với tả Thiền Vu thế à!?”
Hừ ~~
Vu Phu La kéo nhẹ cương tuấn mã, dừng ngựa lại trước trận của người Hung Nô, hơn mười kỵ binh Ô Hoàn ở phía sau cũng tản ra, sát khí ở đội hình của người Hung Nô tràn ngập không gian, Mã Dược có chút bất an bèn đưa mắt ra hiệu với Điển Vi, Cú Đột. Điển Vi, Cú Đột phút chốc mắt lộ hung quang gật đầu hiểu ý.
“ Ô Chất Lặc!” Vu Phu La giơ roi ngựa chỉ vào Ô Chất Lặc đang đứng cách xa mười bộ, trầm giọng nói: “ Thấy bản vương sao còn không xuống ngựa hành lễ ra mắt?”
“ Mạt tướng tham kiến Tả Thiền vu!”
Vu Phu La vừa dứt lời, Tri Nha Sư lập tức nghiêng người nhảy xuống ngựa quỳ phục xuống đất lạy, hơn mười thân binh nghe lệnh của Tri Nha Sư cũng vội vàng nhảy xuống ngựa quỳ xuống.
Nhưng Ô Chất Lặc vẫn an nhiên bất động, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua đám Nha Sư và hơn mười thân binh một cái, rồi quay sang Vu Phu La, không lạnh không nóng nói: “ Mạt tướng phụng mệnh đại Thiền Vu bảo vệ nghi lễ tế trời, đang phải thực thi quân lệnh, xin Tả Thiền vu thứ lỗi không thể hành lễ ra mắt được.”
“ Vậy à.” Vu Phu La ánh mắt lạnh lẽo nhìn Ô Chất Lặc quát: “ Vậy để cho các dũng sĩ của đại Hung Nô chĩa cung tên trong tay vào bản vương và những ân nhân cứu mạng của bản vương, đấy cũng là quân lệnh của đại Thiền vu sao?”
“ Việc này …”
Ô Chất Lặc cứng họng, đành phất tay, ra dấu cho các dũng sĩ Hung Nô đang giương cung phía sau, họ lập lức vội vàng hạ cung tên trên tay xuống.
“ Hừ ..” Vu Phu La hừ mũi một cái, quát lên: “ Bây giờ hãy mở đường, bản vương muốn dẫn các ân nhân cứu mạng đi gặp đại Thiền vu.”
Ô Chất Lặc bất đắc dĩ, quơ tay bảo đội hình các dũng sĩ Hung Nô nhường đường, chính giữa đại quân Hung Nô từ từ tách ra làm hai tạo thành một con đường hẹp , Ô Chất Lặc lúc này mới quay sang nói với Vu Phu La: “ Tả Thiền vu nếu muốn gặp đai Thiền vu mạt tướng xin dẫn đường nhưng mà hai ngàn kỵ binh Ô Hoàn phải cách xa Thiền vu đình năm mươi dặm.”
“ Làm càn!” Vu Phu La giận dữ thốt lên: “ Ngươi chỉ là một vạn kỵ trưởng nho nhỏ mà dám quyết định cho bản vương phải làm thế này thế kia sao?”
Ô Chất Lặc tất nhiên không sợ, ngang nhiên nói: “ Thứ cho mạt tướng vô lễ.”
Vu Phu La lãnh đạm nói: “ Ô Chất Lặc, ngươi không sợ chết sao!?”
Ô Chất Lặc đưa tay sờ lên chuôi loan đao, lãnh đạm nói: “ Tả Thiền vu, xin đừng ép mạt tướng phải ra tay.”
Vu Phu La nhướn mày, lạnh lùng quát lên: “ Vậy ngươi cứ coi là bản vương muốn chết đi!”
Vu Phu La vừa dứt lời, Mã Dược bực bội phất tay, Cú Đột quát lên một tiếng, giương cung lắp tên như tia chớp, một mũi tên to bằng ngón cái đã đặt lên dây cung, cùng lúc đó, Điển Vi ở sau lưng Mã Dược thúc ngựa xông lên lần lượt rút hai thanh đại thiết kích ra cầm trong tay.
“ Hả! ?”
Ô Chất Lặc sắc mặt sa sầm lại, rút nhanh loan đao ra, đang muốn hạ lệnh toàn quân tấn công, thì chợt thấy hàn quang lóe lên trước mắt, rồi thấy cổ họng chợt đau nhói, hai tay đang muốn giơ lên giờ như bị một tòa núi lớn đè lên không đủ sức giơ lên nữa, Ô Chất Lặc từ từ cúi xuống thấy một mũi tên đen nhánh đang cắm tại cổ họng của mình, đuôi mũi tên còn rung rung nhè nhẹ trong gió.
Hống nha ~~
Điển Vi thúc ngựa xông lên, hai cây đại thiết kích lạnh lùng chém vào cổ Ô Chất Lặc, máu tươi văng tung tóe, đầu lâu của Ô Chất Lặc trong khoảnh khắc tung lên không trung. Điển Vi lại lấy thiết kích đâm vào cái đầu của Ô Chất Lặc rồi giơ lên cao, máu tươi chảy từ đại thiết kích xuống đất tí tách, đôi mắt của Ô Chất Lặc vẫn còn trợn trừng kinh khiếp.
Đám kỵ binh Hung Nô người nọ nhìn người kia, biến có bất ngờ kinh người này khiến họ sợ đến đờ đẫn.
Vu Phu La đua mắt hung dữ nhìn đám tướng sĩ Hung Nô, cuối cùng nhìn vào Tri Nha Sư, lớn tiếng quát: “ Tri Nha Sư đâu!”
Có mạt tướng.
“ Bản vương phong cho ngươi làm vạn kỵ trưởng, thay Ô Chất Lặc thống lĩnh thiết vệ Thiền vu.”
“ Mạt tướng tuân lệnh.”
Tri Nha Sư lập tức đáp ứng, gương mặt non trẻ dâng lên sự kích động khó nói thành lời.
...
Doanh trại Thiền vu đình, nghi thức tế trời đã chấm dứt.
Lão Thiền vu Khương Cừ thân thể già yếu tay cầm quyền trượng bằng vàng được hữu Thiền vu Hô Trù Tuyền đỡ lên tế đài, quyền trượng của đại Hung Nô có hình một con Thiên Lang đang đứng, phía trên đầu trượng là hai cánh của Thiên Lang.
“ Hỡi các thần dân, đại Hung Nô hiện nay đang gặp một nguy cơ lớn chưa từng có từ trước đến nay, đại Hung Nô đã lập quốc được mấy trăm năm, trong mấy trăm năm qua đại Hung Nô đã trải qua bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu biến cố, nhưng chẳng phải cuối cùng chúng ta cũng đã vượt qua sao? Cho nên lúc này chúng ta cũng có thể vượt qua khó khăn như trước kia.”
“ Nhưng lúc này bản Thiền vu không còn trẻ nữa, thân thể cũng không còn khỏe mạnh nữa, vốn bản Thiền vu không còn cách nào thống lĩnh các dũng sĩ Hung Nô dong ruổi nơi xa trường nữa, giờ đã đến lúc để một Thiền vu mới thay thế ta thống trị đại Hung Nô.”
“ Đại Thiền vu anh minh ..”
Khương Cừ vừa dứt lời, tả cốc lễ vương, tả đại tướng quân, hữu đại tướng quân, hữu đại đô úy, hữu đại đương hộ, cùng hữu tu đô hầu đều quỳ xuống hô to ba lần hưởng ứng, Khương Cừ thoáng một tia vui mừng, không khỏi gật nhẹ đầu, Hô Trù Tuyền tuổi trẻ cũng khó nén được vẻ kích động.
“ Thần không đồng ý.” Hữu cốc lễ vương từ trong đám đông bước ra nói to: “ Nếu như đại Thiền vu muốn thoái vị cũng nên nhường lại cho tả Thiền vu Vu Phu La điện hạ, sao lại có thể truyền ngôi cho hữu Thiền vu Hô Trù Tuyền điện hạ được? làm vậy có phải là trái với thiết chế của tổ tiên không? rất không ổn.”
“ Đúng vậy, hữu cốc lễ vương nói phải lắm, nếu muốn nhượng vị thì cũng nên nhường cho tả Thiền vu Vu Phu La điện hạ.”
Hữu cốc lễ vương vừa dứt lời, tả đại đương hộ cũng bước theo ra khỏi hàng, biểu thị sự phản đối.
Khương Cừ cau mày lại, ho khan rồi khom lưng đứng lên, hữu cốc lễ vương cùng tả đại đương hộ không thích Hô Trù Tuyền, Khương Cừ đã dự liệu sẽ công khai phản đối. Khương Cừ tính tình hiền lành, không ưa giết chóc, nhưng ở địa vị đại Thiền vu Hung Nô, lần này không tránh khỏi việc giết chóc rồi.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, một tinh binh Hung Nô từ lều của đại Thiền vu xông ra hô lớn.
Hai người có ý kiến phản đối là hữu cốc lễ vương và tả đại đương hộ đã bị vây quanh bởi binh lính, hai thanh loan đao đã kề vào cổ họ.
Hữu cốc lễ vương biến sắc lạnh lùng nói: “ Đại Thiền vu … ngài!”
Khương Cừ ngửa mặt lên trời than dài: “ Không phải bản Thiền vu độc ác muốn giết các ngươi, mà Thiền vu mới đăng vị, tất cả những ai không phục đều giết hết, đây chính là thiết chế của tổ tiên đấy.”
“ Đem đi chém đầu!” Khương Cừ nhẹ nhàng phất tay, đưa mắt nhìn thái độ của tả đại đô úy, tả tu đô hầu hỏi: “ Hiện còn ai phản đối nữa?”
Tả đại đô úy, tả tu đô hầu đều nghiêm trang không nói gì cả.
“ Bản vương phản đối!”
Khương Cừ đang muốn nói tiếp thì đột nhiên một âm thanh như sấm nổ vang lên cách đó không xa, tất cả quý tộc Hung Nô trước tế đài, tám trăm kỵ binh của tám bộ lạc Hug Nô cũng vội vàng quay đầu lại nhìn xem ai, thì thấy trên thảo nguyên không biết từ khi nào đã xuất hiện hai ngàn kỵ sĩ Ô Hoàn, giáp sắt đen xì.
Trước đội hình của người Ô Hoàn, một con ngựa ngạo nghễ đứng nghiêm.
“ Vu Phu La!”
“ Tả Thiền vu!”
Khương Cừ cùng hữu cốc lễ vương đồng thanh kinh ngạc hô lên, trong giọng nói lộ tình cảm trái ngược nhau.
Đôi mắt Vu Phu La thoáng một tia lạnh lẽo khác thường, giục ngựa chậm rãi tiến lên trước, lớn tiếng quát to: “ Vị trí Thiền vu của Đại Hung Nô phải do vương tử thiện chiến nhất thừa kế, Hô Trù Tuyền ngươi có phải là vương tử thiện chiến kiêu dũng nhất của đại Hung Nô không? Ngươi có dám cùng bản vương tỷ thí không?’
“ Có gì mà không dám!” Gương mặt còn trẻ của Hô Trù Tuyền thoáng một tia kích động, từ tế đài vội vàng phóng xuống, nhảy lên một con tuấn mã đi đến trước mặt Vu Phu La, cao giọng nói: “ Tiểu đệ xin được cùng đại ca ganh đua võ thuật.”
Vu Phu La rút từ bao tên ra một mũi tên, đưa đến trước mặt Hô Trù Tuyền lãnh đạm nói: “ Đại Hung Nô chúng ta, dựa vào cung tên tung hoành trên thảo nguyên, ngươi – người anh em của ta, chúng ta lấy cung tên phân định thắng bại, ngươi thấy thế nào? Người thắng là đại Thiền vu, người thua chết.”
“ Xin được làm theo lời đại ca!” Hô Trù Tuyền nhận mũi tên từ trong tay Vu Phu La, rồi bẻ làm đôi lấy đoạn tên gãy chỉ vào trướng bồng có đính đầu sói của Thiền vu lớn tiếng nói: “ Lấy hình sói trên trướng làm mục tiêu, bắn mười mũi tên ai trúng nhiều hơn sẽ thắng, huynh thấy thế nào?
“ Được.”
Vu Phu La ầm ầm đáp ứng.
Trên tế đài Khương Cừ nhìn lướt qua Vu Phu La và Hô Trù Tuyền đang giương cung lắp tên chuẩn bị so tài, cuối cùng nhìn vào đám thiết kỵ Ô Hoàn, trong lòng không khỏi lo sợ. Vu Phu La đột nhiên dẫn hơn hai ngàn thiết kỵ Ô Hoàn xuất hiện tại Thiền Vu đình, hắn muốn làm gì? Năm ngàn kỵ binh của Ô Chất Lặc đang làm gì? Tại sao không ngăn cản bọn người Ô Hoàn này?
Trong đội hình người Ô Hoàn, Mã Dược thản nhiên đưa mắt nhìn Khương Cừ, rồi quay sang Điển Vi ở bên cạnh nói: “ Điển Vi, đưa cung đây.”
Tuân lệnh.
Điển Vi khẽ nói một tiếng, lấy cung và một mũi tên đưa cho Mã Dược, Mã Dược nhận lấy cung tên, đặt tên vào dây cung chuẩn bị giương cung. Thấy Mã Dược giương cung muốn bắn, phía sau Mã Dược hai ngàn kỵ binh Ô Hoàn vội tra đao vào vỏ giương cung lắp tên chuẩn bị.
Toa toa toa ~~
Hô Trù Tuyền bắn liền ba mũi tên đều trúng vào hình sói.
Vu Phu La lạnh lùng cười một tiếng, rút từ ống tên ra ba mũi tên lắp vào dây cung, chỉ nghe “ Ông” một tiếng. Ba mũi tên đồng thời bắn ra, trúng ngay giữa hình sói, Hô Trù Tuyền không khỏi ngẩn ngơ, hữu cốc lễ vương, tả đại đương hộ cũng ngạc nhiên hô lớn, đám đông người Hung Nô và dân du mục vây quanh xem thì hoan hô ầm trời.
Vu Phu La quay lại nhìn Hô Trù Tuyền, dùng âm thanh lạnh lẽo nói: “ Hô Trù Tuyền còn muốn đấu tiếp không?”
Hổ Trù Tuyền tự biết tài bắn cung của mình không được như Vu Phu La nên im lặng không nói.
“ Không so đo nữa.” Khương Cừ đứng trên tế đài đột nhiên lạnh lùng nói: “ Bản Thiền vu còn chưa chết, chưa đến lượt các người quyết định ai được kế thừa chức đại Thiền vu! Bản Thiền vu đã quyết định đem ngôi Thiền vu trao lại cho Hô Trù Tuyền, như vậy từ nay Hô Trù Tuyền chính là đại Thiền vu của Hung Nô.”
“ Hừ! Ta thấy lão già rồi nên hồ đồ.”
Vu Phu La nói lớn, đôi mắt thoáng một tia sát cơ lạnh lẽo. Ngồi trên lưng ngựa đột nhiên xoay người giương cung lắp tên chĩa thẳng vào đại Thiền vu Khương Cừ!
“ Đại ca làm gì thế?” Hô Trù Tuyền thất kinh, vội giương cung lắp tên nhằm cổ họng Vu Phu La lạnh lùng nói: “ Để … cung tên xuống, không được bất kính với đại Thiền vu.”
Vu Phu La lạnh lùng liếc Hô Trù Tuyền một cái, mũi tên cũng không dịch chuyển chút nào.
Đôi mắt Khương Cừ thoáng nét ngạc nhiên, kinh hãi, chỉ thấy trước đội hình Ô Hoàn, một kỵ binh Ô Hoàn chậm rãi giương cung tên, nhằm thẳng vào hắn, tất cả các kỵ binh Ô Hoàn đều giương cung tên lên, hai ngàn mũi tên cũng lấp lóe ánh sáng nhằm thẳng vào hắn.
Trong đội hình người Ô Hoàn chỉ có Cú Đột nheo mắt, mũi tên nhọn hoắt đặt trên dây cung, mặt lạnh băng, cây cung trong tay nhằm thẳng Hô Trù Tuyền, khóe mắt Cú Đột luôn lưu ý nhất cử nhất động của Vu Phu La.
“ Hạ … cung tên xuống!”
Hô Trù Tuyền lớn tiếng hét lớn
Vu Phu La đôi mắt chợt lóe hàn quang, tay phải buông ra, mũi tên nằm trên dây cung phóng ra như tia chớp, ngay lúc đó Mã Dược cũng buông tay phải, hai ngàn kỵ binh Ô Hoàn cũng buông dây cung.
Toa toa toa ~~
Tên bay như châu chấu loạn xạ khắp bốn phía, đứng trên tế đài Khương cừ ngay lập tức bị bắn thành con nhím.
Không ~~
Hô Trù Tuyền gào lên một tiếng, đang muốn buông dây cung bắn chết Vu Phu La, chợt thấy trước mắt chợt lóe hàn quang, sau đó thấy tay nhẹ bỗng, dây cung đang căng không ngờ bị đứt tung, Hô Trù Tuyền còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một mũi tên khác từ sau cổ Hô Trù Tuyền xuyên vào, từ phía trước cổ họng của Hô Trù Tuyền hai giọt máu bắn ra, rồi đầu mũi tên cũng lộ ra trước cổ hắn.
Ánh mắt Hô Trù Tuyền phút chốc trở nên ngây dại, thân thể cường tráng trên mình ngựa lảo đảo, rồi nặng nề ngã xuống ngựa, nằm im bất động.
Giá!
Vu Phu La thúc ngựa vượt qua thi thể Hô Trù Tuyền chạy thẳng đến tế đài.
Các qúy tộc Hung Nô cùng dân du mục thấy vậy mặc dù khiếp sợ nhưng cũng không thấy vẻ cuống quýt, thậm chí không ít người trên mặt hiện vẻ hưng phấn đầy biến thái!
Đại Hung Nô từ xưa đến nay là một dân tộc mà ai muốn giành ngôi báu đều phải trải qua giết chóc máu tanh. Bằng mọi cách giành được quyền lực, dù thế nào cũng không bị chê trách.
Vu Phu La bước nhanh lên tế đài, đoạt lấy quyền trượng bằng vàng tượng trưng cho quyền lực của hoàng tộc Hung Nô trong tay Khương Cừ giơ lên cao!
Hữu cốc lễ vương, tả đại đô úy, là hai người đầu tiên quỳ xuống, đồng thanh hô to: “ Đại Thiền vu ..”
“ Đại Thiền vu ..”
“ Đại Thiền vu ..”
Tiếp theo là tả đại đương hộ, tả tu đô hầu cũng quỳ xuống, cuối cùng là tả cốc lễ vương dùng dằng một chút rồi cũng quỳ xuống, những dân chúng Hung Nô đứng quanh cũng thành kính quỳ xuống, Vu Phu La đứng trên tế đài nhìn lại, trừ hai ngàn tướng sĩ Ô Hoàn đằng đằng sát khí, cùng với đội kỵ binh của tám đại bộ tộc Hung Nô ra không ai còn đứng cả.
“ Bắt đầu từ hôm nay, ta … Vu Phu La sẽ làm đại Thiền vu của đại Hung Nô!”
“ Bản Thiền vu xin thề với trời, sẽ dẫn dắt con dân của đại Hung Nô trở lại đại mạc, tái hiện hùng phong của tổ tiên khi xưa trở thành chúa tể của vạn dặm đại mạc ..”
“ Ban đầu tám đại bộ tộc Hung Nô sẽ được thống nhát thành hai bộ tộc tả hữu.”
“ Tùy tùng trung thành của bản vương là Nô Nhi Khất phong làm hữu anh vương, thống lĩnh hữu bộ tộc, người bạn trung thành của ta là Tri Nha Sư phong là tả anh vương thống lĩnh tả bộ tộc.
“ Còn thủ lĩnh tôn quý Đạt Đán của bộ tộc Ô Hoàn là ân nhân cứu mạng của bản vương, phong làm thứ vương của Hung Nô, địa vị chỉ dưới bản vương, có thể điều khiển cả hai bộ lạc tả hữu.”
...
Tháng bảy năm Trung bình thứ ba ( năm 186 sau công nguyên ) , tại Tấn Dương xa xôi vì con tin – tả Thiền vu Vu Phu La được Đại Hán Hộ Ô Hoàn trung lang tướng trợ giúp trốn thoát về Tây Hà Thiền vu đình, nhân cơ hội lúc Hung Nô tế trời, các quý tộc Hung Nô tụ tập tại Thiền vu đình, phát động binh biến giết chết cha và em trai để lên ngôi đại Thiền vu.
Sau khi lên ngôi, Vu Phu La nóng lòng muốn cứu Hung Nô thoát khỏi khó khăn liền đem tám bộ lạc Hung Nô thống nhất thành hai bộ lạc tả hữu, hơn nữa lại tập trung toàn bộ trai tráng tổng cộng là năm vạn kỵ binh, sắm sửa vũ khí, chuẩn bị làm giống như tổ tiên hắn năm xưa, xuôi xuống phía nam cướp bóc vùng biên giới đại Hán.
...
Đêm tối như mực, thành Tấn Dương im lặng như tờ, hai cây đuốc bằng gỗ dương cháy sáng trên thành lâu, ánh sáng mờ mờ chiếu ra bốn phía quanh thành lâu, một nhóm hai tên lính cùng đứng nghiêm trên thành lâu, giương mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào bóng đêm vô tận ngoài thành, như muốn tìm trong bóng tối một điều gì bất thường.
Xa hơn nữa là hơn mười tên binh sĩ quân Hán đang đội ngũ chỉnh tề đi đi lại lại trên tường thành tuần tra.
Trong bóng tối bên ngoài thành, đột nhiên xuất hiện mấy đốm lửa quỉ mị, đứng trên thành lâu hai tên lính quân Hán lập tức cảnh giác lớn tiếng quát: “ Ai đấy? Ai đang đốt lửa đó?”
Không ai đáp lời, trong bóng tối đột nhiên vang lên một tiếng xé gió một tiếng, một mũi tên lửa rít gió lao lên mặt thành, “ Đốc” một tiếng ghim thẳng vào cột gỗ của thành lâu, dưới ánh lửa, hai tên lính quân Hán phát hiện trên thân tên có một mẩu thư.
“ Thư, đúng là một phong thư!’ một tên lính rút mũi tên ra rồi gỡ bức thư khỏi mũi tên. Vội vàng đọc vài lần, mặt biến sắc nói: “ Mau đưa tin cho Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán biết Thiền Vu đình Hung Nô phát sinh chính biến, lão Thiền Vu Khương Cừ bị giết, tả Thiền vu Vu Phu La kế vị, lúc này đang tập trung quân mã, lập tức sẽ xuôi nam cướp bóc biên giới.”
“ Còn chần chừ gì nữa.” Một tên lính khác quát: “ Mau đem thư này cho Trương Hoán tướng quân đi.”
...
Tấn Dương, trong phủ nha của Hung Nô trung lang tướng.
Đại Hán Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán đang triệu tập thuộc hạ, tả hữu Tư mã đến bàn bạc.
Tả Tư mã nói: “ Tướng quân, chúng ta đã lục soát toàn bộ từng tấc đất từ Dương Giác hạp cốc đến Hắc Sơn trại cũng không phát hiện thi thể Vu Phu La thậm chí ngay cả một mẩu xương cũng không tìm thấy.”
Trương Hoán cau mày nói: “ Có thể bị dã thú ăn hoặc tha đi mất chăng?’
“ Chắc là không đâu.” Tả Tư mã nói: “ Bọn mã tặc kia dù hung ác nhưng cũng không làm nhục thi thể các tướng sĩ, thi thể hơn một trăm tướng sĩ bỏ mình đều đặt ở quân doanh hoang phế ở Hắc Sơn trại! Nếu mã tặc đối xử tử tế với thi thể các tướng sĩ bỏ mình như vậy thì không có lý do gì lại vứt một mình thi thể Vu Phu La ở nơi hoang dã cả.”
“ Ừ, phân tích rất có lý.” Trương Hoán gật đầu nói: “ Nói như vậy chỉ còn lại một khả năng có thể xảy ra là đám mã tặc đó mang theo thi thể của Vu Phu La, nhưng bọn chúng tại sao lại đem thi thể của Vu Phu La đi? Thi thể của Vu Phu La thì có ích lợi gì cho bọn chúng?”
Hữu Tư mã đột nhiên nói: “ Tướng quân, có lẽ vẫn còn một khả năng khác.”
“ Khả năng nào nữa?”
“ Vu Phu La được bọn mã tặc kia cứu đi.”
“ Ồ?” Trương Hoán nghiêm giọng hỏi: “ Vu Phu La được cứu đi à?”
“ Không sai.” Hữu Tư mã gật đầu nói: “ Mạt tướng nghĩ đi nghĩ lại, thấy Vu Phu La đột nhiên dùng độc tự sát thật là kỳ quặc, có lẽ đó là một âm mưu được vạch ra từ trước, Vu Phu La giả vờ dùng thuốc độc, và đám mã tặc kia căn bản chính là người Hung Nô cải trang, tất cả mọi việc đều nhằm mục đích cứu Vu Phu La về Thiền vu đình.”
Tả Tư mã phụ họa theo: “ Hữu Tư mã nói không phải là không có lý, mạt tướng nghe nói lão Thiền vu Khương cừ gần đây sức khỏe suy yếu, lúc nào cũng có thể quy thiên việc đón Vu Phu La về tiếp nhận vị trí Thiền vu là cũng có khả năng.”
“ Không thể nào.” Trương Hoán lắc đầu nói: “ Việc đó không thể xảy ra! Theo ta Khương Cừ không có can đảm làm việc này! Nếu Khương Cừ muốn Vu Phu La trở về kế thừa vị trí Thiền vu, hắn cũng chỉ có thể đàm phán với bản tướng quân, nếu âm thầm làm vậy, chẳng lẽ hắn không ngại bản tướng thống lĩnh đại quân đạp bằng Thiền vu đình của hắn sao?”
“ Báo ..” Trương Hoán vừa dứt lời, một tên binh lính vội vã chạy vào phòng nghị sự, hắn quỳ rạp xuống đất hai tay cầm phong thư đưa lên qua đỉnh đầu nói: “ Hung nô kịch biến!
Tấn Dương, trong đại sảnh của Hung Nô trung lang tướng.
Trương Hoán, tả Tư mã, hữu Tư mã ngồi đọc thư bằng vải lụa, trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn thỉnh thoảng phát ra âm thanh lách tách.
Tả Tư mã nói: “ Tướng quân, dù bức thư này không rõ lai lịch. Mạt tướng cho rằng chuyện này rất lạ. Việc Vu Phu La uống thuốc độc vẫn là một nghi vấn. Hơn nữa cuộc chiến ở Dương Giác hạp cốc càng khả nghi. Tuy nhiên quân ta phải sớm chuẩn bị, tránh bị đại quân Hung Nô tràn qua biên giới.
Hữu Tư mã nói: “ Tướng quân, có thể truyền lệnh cho các bộ tộc Đồ các hồ, Nguyệt thị hồ, Tần hồ nhanh chóng tập hợp tinh binh, đợi khi quân Hung Nô tiến xuống phía nam sẽ hợp lực tấn công chúng. Chúng ta phải ra tay trước, một trận đánh tan quân Hung Nô. Nếu để quân Hung Nô tiến được xuống phía nam, Đại Hán sẽ lâm vào cảnh loạn lạc”.
Trương Hoán lặng im không nói, những gì Tả tư mã nói xét về khía cạnh binh pháp thì hoàn toàn đúng, ra tay trước khống chế địch nhân là biện pháp tốt nhất. Nhưng là một Hung Nô trung lang tướng của Đại Hán nên Trương Hoán biết không dễ để ra tay trước khắc chế địch quân.
Điều đại quân không khó. Đồ các hồ, Nguyệt thị hồ, Tần hồ sợ hãi thiên uy của Đại Hán. Chỉ cần Trương Hoán ra lệnh bọn họ không dám cưỡng lệnh, nhưng khi đã điều động đại quân thì sao? Khi chưa điều động đại quân, lương thảo phải tích trữ trước. Nếu muốn duy trì mấy vạn đại quân chống lại quân Hung Nô cần phải có rất nhiều lương thảo.
Tả Tư Mã nghe lệnh.
Sau khi suy nghĩ Trương Hoán đã ra quyết định.
Có mạt tướng .
Tả Tư Mã ngẩng đầu, ưỡn ngực đón nhận ánh mắt của Trương Hoán.
“ Phái thám mã, du kỵ điều tra nghiêm ngặt Tây Hà, Sóc Phương, Ngũ Nguyên, Vân Trung, Định Tương các quận. Các bộ lạc Hung Nô có bất kỳ hành động dị thường nào phải cấp báo ngay”.
Tuân lệnh.
Hữu Tư Mã nghe lệnh.
Có mạt tướng.
“ Cấp tốc truyền lệnh cho Đại vương Đồ Đáp của Đồ các hồ, Nãi Chân Nhĩ Đóa nữ vương của Nguyệt thị hồ, Tần hồ đại tướng quân Quách Thái triệu tập tinh binh của bộ tộc, chuẩn bị xuất chinh. Về phần lương thảo, bọn họ sẽ không phải chuẩn bị. Mùa đông năm ngoái tuyết rơi nhiều, cuộc sống của họ cũng rất khó khăn. Bản tướng quân sẽ cấp lương thảo cho họ”.
Tuân lệnh.
Bộ tộc Đồ các hồ là hậu duệ của Hưu đồ vương và Hồn tà vương. Vào thời Hán Vũ Đế, Hưu đồ vương, Hồn tà vương đã quy thuận đại Hán. Di cư vào Lương châu, khu vực Hà Sáo, trở thành phiên dậu của Đại Hán chống lại sự xâm lăng của người Hung Nô của nhà Đại Hán. Đến thời Đông Hán thì Hung Nô chia làm hai. Nam Hung Nô Thiền vu Hô Hàn Tà xuôi xuống phía nam, gia nhập Đại Hán. Hậu duệ của Hưu Đồ vương, Hồn tà vương phát triển cường thịnh, trở thành bộ tộc, sử sách gọi là Đồ các hồ.
Nguyệt thị hồ. Nguyệt thị vốn là một bộ lạc cường thịnh lạp nước ở hành lang Hà Tây. Sau khi bị Thiền vu Hung Nô Mạo Đốn đánh bại. Một chi tộc chạy lên phía tây bắc, lập quốc ở Thiên Sơn, sử gọi là Đại nguyệt thị. Một chi tộc chạy vào Lương châu, địa khu Hà Sáo, sống hỗn cư với người Đồ các hồ và người Hán, sử gọi là Tiểu Nguyệt thị, hay còn gọi là Nguyệt thị hồ.
Tần hồ cư trú ở vùng Hà Sáo, Lương châu từ lâu đời. Bộ tộc Khương hồ này đã hoàn toàn bị Hán hóa.
Tây Hà, Hung Nô Thiền vu đình.
Vu Phu La triệu tập Tự thứ vương Đạt Đán, Tả anh vương Tri Nha Sư, Hữu anh vương Nô Nhi Khất, tả cốc lễ vương, hữu cốc lễ vương cùng các quý tộc Hung Nô thương nghị việc khởi binh nam chinh.
Vu Phu La nói: “ Nam chinh lần này liên quan đến sự tồn vong của Đại Hung Nô, các bộ tộc phải dốc toàn lực. Bản Thiền vu sẽ thống lĩnh ba vạn quân thiết kỵ, tiến dọc xông Hoàng Hà xuống phía nam, vượt qua Trường thành, tấn công các bộ tộc Tần hồ, Tiên linh khương, Thiêu đương khương, Lặc tả khương. Nếu chiến sự thuận lợi sẽ tiếp tục tiến xuống phía nam tới tấn công tam phụ ( tả phụ, hữu phụ, kinh phụ)
Vu Phu la nhìn Mã Dược. Hắn khẽ nói: “ Tự thứ Vương”.
Mã Dược vội vàng đứng dậy nói: “ Có vi thần”.
Vu phu La hạ lệnh: “ Thống lĩnh năm ngàn thiết kỵ Ô Hoàn rời khỏi tây Sóc Phương tấn công Đồ các hồ, Nguyệt thị hồ”.
“ Tuân lệnh”.
Tả anh vương.
“ Có thần”.
“ Thống lĩnh năm ngàn thiết kỵ đi tiên phong, cùng Tự vương tây chinh”.
“ Tuân lệnh”.
Hữu anh vương.
“ Có thần”.
“ Thống lĩnh hai vạn quân ở lại Đan vu đình, bảo vệ người già, trẻ em và nữ nhân cùng gia súc của chúng ta”.
“ Tuân lệnh”.
Vu Phu La đứng dậy, ánh mắt sắc như dao nhìn lướt qua mặt của Tả, Hữu cốc lễ vương, Tả, Hữu đại tướng và đám quý tộc Hung Nô” Các vương còn lại, đại tướng, Đại đô úy, Đại đương hộ và Tu đô hầu tất cả theo bản Thiền vu nam chinh”.
“ Tuân lệnh”.
Quý tộc bộ lạc Hung Nô ầm ầm hưởng ứng.
“ Ha, ha, ha” Tiếng nói của Vu Phu La vừa dứt. Một tiếng cười ngạo nghễ vang khắp đại trướng, sau đó một người bước ra từ phía sau Tự thứ vương Đạt Đán, cất giọng lãnh đạm nói: “ Đại Thiền vu không tự lượng sức, dụng binh tây chinh. Có phải muốn bị diệt vong không?”
Mọi người nghe thế, tất cả đều biến sắc. Tả anh vương Tri Nha Sư tức giận rút đao toan chém người đó thành hai đoạn nhưng bị Vu Phu La ngăn lại.
“ Ngươi là ai?” Vu phu La giận dữ hỏi: “ Sao ngươi lại dám ăn nói càn rỡ trước mặt bản Thiền vu?”
Tự thứ vương Đạt Đán bước ra khỏi hàng nói: “ Xin Đại Thiền vu bớt giận. Người này là một môn khách của hạ thần, họ Từ tên Cổ, rất có mưu lược. Hắn tuy là người Hán nhưng lại có mối thù sâu nặng với Đại Hán, mối thù khắc cốt ghi tâm. Hộ Ô Hoàn trung lang tướng Mã Dược của Đại Hán đã giết phụ thân, cướp thê thiếp của hắn”.
Vu Phu La tức giận. hắn cau mày hỏi: “ Đúng không?”
Tự thứ vương Đạt Đán nói: “ Đại Thiền vu, nếu không có Từ Cổ giúp sức, thần và năm ngàn tộc nhân sẽ không thể nào chạy thoát ra Liêu Tây, e rằng tất cả đã chết dưới lưỡi đao của Mã đồ phu. Hơn nữa Đại Thiền vu giả chết chạy khỏi Tấn Dương, tất cả đều là mưu kế của Từ Cổ, thần không dám tranh công, thần vốn định tiến cử Từ Cổ với Đại Thiền vu nhưng người này trời sinh bản tính phóng khoáng, ăn nói xằng bậy, mạo phạm uy danh của Đại đan vu, thật đáng muôn chết”.