Gió bắc gào thét, tuyết rơi đầy trời suốt mười dặm đường quang cảnh buồn bã.
Sát sát sát ~~
Trong tiếng bước chân nặng nề dồn dập, hai đội binh lính nghiêm trang đi dọc theo mười dặm đường nối đuôi nhau chỉnh tề hùng dũng tiến lên. Trong tiếng va chạm lách cách lạnh lùng, thiết giáp lóe ra ánh ngăm đen. Những sợi tua rua của quả ngù đỏ trên đầu mũ giáp tướng sĩ dưới ánh nắng chiếu rọi xuống trông đỏ như máu ~~
Dừng lại ~~
Đội trưởng dẫn quân thản nhiên giơ cao tay phải, đám binh lính đang đi hùng dũng phía sau từ từ chậm bước tản ra hai cánh ~~
Lập trận ~~
Tháp!
Đội trưởng vừa ra lệnh một tiếng, hai đội binh lính cầm trường mâu trong tay dộng thẳng cán xuống đất. Trong tiếng vang thật lớn trung đã lập thành trận hình nghiêm chỉnh. Tất cả ưỡn ngực hóp bụng, đón gió đứng nghiêm ngạo nghễ. Ánh mắt cảnh giác nhìn thẳng về phía trước, sát khí lạnh lẽo lan tràn khắp nơi ~~
Trong sự đợi chờ đến nín thở, tiếng vó ngựa dồn dập đã phá vỡ sự yên tĩnh dọc đường. Trước ánh mắt nhìn kĩ của đám dân chúng vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, mấy trăm kỵ sĩ dũng mãnh phi đến thẳng trước phủ Thái Thú mới nhảy xuống ngựa. Có đám chư tướng Giả Hủ, Quách Đồ với Bùi Nguyên Thiệu, Điển Vi hộ vệ hạ, Mã Dược ngang nhiên đi thẳng vào đại sảnh phủ Thái Thú quăng người ngồi xuống vị trí chủ trì trầm giọng nói: Mang Lưu Ngu vào!
Điển Vi đang đứng nghiêm sau người Mã Dược tiến lên trước một bước. Trong đôi mắt hung dữ thoáng qua một sát khí lạnh lẽo, đột nhiên ngẩng cái đầu to lớn mà gào lên: Mang ~ Lưu Ngu vào~~
Tướng quân có lệnh ~~ mang Lưu Ngu vào~~
Lệnh của Mã Dược lan truyền đi, chỉ chốc lát thời gian đã có tiếng bước chân dồn dập vang bên ngoài phong. Bóng người hiện ra, Lưu Ngu với hình dáng cao gầy vẻ mặt đầy lo ngại, đã bị áp vào trong đại sảnh. Ánh mắt các chư tướng của Mã Dược thoáng chốc đều tập trung vào trên người Lưu Ngu. Lưu Ngu lãnh đạm liếc Mã Dược, hơi hơi nghiêng mình, trên mặt có vẻ rất khinh thường vẻ.
Tướng bại trận làm sao không quỳ?
Bùi Nguyên Thiệu tiến lên trước một bước tuốt kiếm ra đầy uy hiếp.
Hừ!
Lưu Ngu bực bội hừ một tiếng tỏ ra không hề sợ hãi.
Thất phu muốn chết!
Nguyên Thiệu!
Bùi Nguyên Thiệu đột nhiên giận dữ, muốn một kiếm đâm chết Lưu Ngu lại bị Mã Dược quát một tiếng ngăn cản. Bùi Nguyên Thiệu bất đắc dĩ đành tra kiếm vào vỏ lòng đầy giận dữ mà lui trở về.
Mã Dược quát lui Bùi Nguyên Thiệu, lúc này mới chuyển hướng về Lưu Ngu, lạnh nhạt nói: Lưu Ngu đại nhân, nếu như bản tướng không có nhớ lầm thì đây là lần đầu chúng ta gặp lại?
Lưu Ngu lãnh đạm nói: Không sai
Vẻ mặt Mã Dược trong khoảnh khắc lạnh hẳn đi, đột nhiên đứng dậy lớn tiếng quát lên: Ta và ngươi ngày xưa không oán, ngày gần đây không có cừu, vì sao sau lưng ám toán bản tướng? Nếu đều là thần tử Đại Hán, lẽ ra phải đồng tâm hiệp lực cùng chống lại man di Tiên Ti. Cớ sao không phân biệt được đúng sai lại giúp Tiên Ti mà hại tánh mạng của bản tướng? Đại nhân thân là Thứ Sử U Châu, là trọng thần triều đình nhung không nghĩ tới báo đáp triều đình. Ngược lại âm thầm tương trợ kẻ địch, không biết là có ý gì?
Hừ ~ Lưu Ngu khinh thường phủi phủi y bào, nghiêm mặt nói: “ Hán thần, thực ra là hán tặc. Dã tâm lang sói, ngày sau tất là cái họa tâm phúc của Đại Hán! Nghịch thần tặc tử như thế, người người đều muốn giết trừ! Đâu cần lý do, hà cớ gì phải dấu giếm? Thật sự là buồn cười ! Hôm nay nếu đã rơi vào tay ngươi, muốn giết cứ giết, hà tất phải hỏi.
Muốn chết!
Muốn chết!
Muốn chết!
Điển Vi, Hứa Chử, Bùi Nguyên Thiệu đồng thời rút kiếm, trợn mắt chĩa vào. Mã Dược thản nhiên giơ cao cánh tay phải, ba người mới giận dữ thu kiếm lui về phía sau, không dám đâm tới.
Mã Dược lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Ngu, trong mắt đột nhiên thoáng qua một vẻ làm cho người ta sợ hãi lạnh lùng nói: Người đâu!
Hai tên thân binh hai tay ôm quyền, dõng dạc đáp: Có tiểu nhân!
Đưa Lưu Ngu về Trữ Huyền, ba ngày sau ~~ đem tế sống ~~
Tuân mệnh!
Hai tên thân binh lớn tiếng vâng dạ liền túm lấy Lưu Ngu dẫn đi. Lưu Ngu chấn động, sắc mặt trong khoảnh khắc trắng bệch, kịch liệt cựa quậy hai lần la lớn: Mã Dược thất phu! Đồ phu! Gian tặc! Cẩu tặc ~~ dám giết thượng quan, dám làm việc ngỗ nghịch như thế ắt bị kẻ sĩ thiên hạ thóa mạ, không được chết tử tế được ~~ Tất để tiếng xấu vạn năm ~~
Mã Dược vẫn ngồi yên vung tay lên trầm giọng nói: Mang Diêm Nhu vào!
Mang Diêm Nhu vào~~
Mang Diêm Nhu vào~~
Chỉ trong chốc lát thời gian, Diêm Nhu bị dẫn tới. So với vẻ cao ngạo của Lưu Ngu thì Diêm Nhu lại có vẻ thong dong trấn định.
Diêm Nhu!
Mã Dược hét lớn một tiếng, ánh mắt như bốc lửa nhìn thẳng vào mắt Diêm Nhu. Diêm Nhu không sợ hãi sợ cũng không né tránh, thản nhiên đón nhận ánh mắt sắc bén của Mã Dược, dáng vẻ đầy thong dong ~~
Túc hạ là người Hán cũng là thần tử Hán triều, làm sao lại giúp Tiên Ti mà hại bản tướng?
Diêm Nhu cười nhạt, thong dong ứng đối: Không định giúp Tiên Ti, thực sự chỉ muốn giúp Lưu Thứ Sử mà giết tướng quân, chỉ vậy mà thôi.
Bản tướng vốn vô tội, hà cớ gì mà mưu hại?
Tướng quân tuy vô tội, nhưng có dã tâm! Lưu Thứ Sử là vì Đại Hán, vì dân chúng thiên hạ mà gánh vác việc tiêu diệt tướng quân. Tại hạ vì làm trong quân Lưu Thứ Sử , nguyện đem hết sức hèn mà đóng góp.
Mã Dược cao giọng nói: Việc quá khứ bản tướng có thể quên đi, ngươi có nguyện vì bản tướng mà ra sức?
Diêm Nhu nhe nhàng cự tuyệt: Kẻ bại trận chỉ mong sớm được chết.
Mã Dược lãnh đạm nói: “ Ngươi thà chết cũng không nguyện dốc sức cho bản tướng?
Diêm Nhu lạnh nhạt nói: Mong rằng tướng quân thành toàn.
Giọng của Diêm Nhu tuy thờ ơ, nhưng ý lại thực kiên quyết khiến cho Giả Hủ đứng xem một bên không khỏi lắc đầu. Nếu ta không thể dùng được ~~ tất phải đem giết!
Ánh mắt Mã Dược lóe lên nhìn Diêm Nhu thật lâu không nói. Một hồi lâu sau bắt đầu gằn giọng thốt từng câu: Nếu đã như thế ~~ bản tướng sẽ thành ~~ toàn ~~ cho ngươi! Người đâu tới đây ~~ dẫn đi ~~ chém đầu thị chúng!
Đa tạ Tướng quân thành toàn.
Diêm Nhu ôm quyền vái chào, xoay người thẳng lưng bước đi. Phía sau Diêm Nhu, ánh mắt Mã Dược đầy thất vọng. Diêm Nhu ~~ thật tiếc.
...
An Nhạc, đại doanh Công Tôn Toản.
Công Tôn Việt đi nhanh vào trướng, lớn tiếng nói: Huynh trưởng, bại ~ bại! ! !
Công Tôn Toản cau mày nói không vui: Nhị đệ, cái gì bại?
Công Tôn Việt hít vào một hơi, đáp: Lưu Ngu bại, đánh một trận thảo nguyên Bá Thượng Lưu Ngu đại bại. Đại quân ba vạn người hoàn toàn tan rã. Hiện tại cả thảo nguyên khắp chốn đều là tàn binh bại tốt của Lưu Ngu. Quân Mã Dược thừa thắng truy kích. Đại tướng thuộc ha Bùi Nguyên Thiệu, Liêu Hóa mỗi người chỉ huy một đạo đại quân đã dẫn quân tới bao vây Xương Bình ~~
Cái gì! ? Công Tôn Toản nghe vậy thất kinh, đột nhiên đứng dậy khản giọng nói, Lưu Ngu đã thật sự bại, Mã Dược không ngờ thật sự thắng! ?
Kết cục này thực là không thể tin được, khiến cho kẻ khác giật mình! Quan Tĩnh cũng nói với vẻ khó tin: Cần biết Lưu Ngu có đại quân hơn ba vạn kỵ bộ binh. Mà Mã Dược chỉ có bốn năm ngàn kỵ bộ binh. Cho dù quân Mã Dược có kiêu dũng thiện chiến đi chăng nữa cũng khó lòng đem đại quân ba vạn người của Lưu Ngu đánh một trận mà diệt. Mã Dược này ~~ rốt cuộc như thế nào mà làm được?
Mạt tướng từng chỉ huy thám mã đích thân đến Bá Thượng điều tra. Lưu Ngu thua trận đích thực không thể nghi ngờ. Công Tôn Việt nghiêm trang nói: Còn nói về nguyên nhân bại trận thì trước mắt vẫn chưa được biết. Nhưng mà theo đám quân sĩ Lưu quân tiết lộ, sở dĩ Mã Dược có thể đại phá quân Lưu Ngu, dường như có sử dụng cái gì đó có quan hệ tới chiến xa ~~
Chiến xa? Quan Tĩnh nghe vậy càng tỏ ra nghi hoặc, Điều này sao có thể!
Lưu Ngu bại trận mặc dù làm kẻ khác khiếp sợ, nhưng Công Tôn Toản cũng quan tâm việc khác vội hỏi Công Tôn Việt: Còn Lưu Ngu sống chết thế nào?
Công Tôn Việt nói: Hiện vẫn chưa được biết. Nhưng mà theo đám tàn binh chạy được về Kế Huyền tiết lộ, dường như Lưu Ngu chưa về đến Kế Huyền.
Quan Tĩnh liền biến sắc mặt nói với Công Tôn Toản: Đại nhân, nói như thế thì Lưu Ngu e là dữ nhiều lành ít.
Nói như vậy thì U Châu nhanh chóng trở thành họ Mã ~~ Công Tôn Toản than thầm rồi nói với Quan Tĩnh: Sĩ Khởi, ngươi đích thân đi đêm nay đến đại doanh Mã Dược. Thứ nhất chúc mừng hắn, thứ hai cho biết ý bản quan. Bản quan đã chuẩn bị dâng tấu lên thiên tử xin cho Mã Dược làm U Châu mục.
Quan Tĩnh chớp mắt nói đầy cung kính: Hạ quan tuân mệnh.
Tự Dương.
Giả Hủ nhàn nhã đi vào hậu đường cúi người hành lễ với Mã Dược rồi cung kính nói: Hủ ~~ tham kiến chúa công.
Mã Dược lạnh nhạt nói: Văn Hòa cũng không cần đa lễ.
Giả Hủ nói: Chúa công, vừa rồi có Quan Tĩnh muốn gặp chúa công nhờ hạ quan quay về nói trước.
A, Quan Tĩnh nói những gì?
Đơn giản là đến chúc mừng chúa công, cũng là vì chuyển đạt ý định của Công Tôn Toản nói là chuẩn bị thượng tấu lên thiên tử xin cho chúa công làm U Châu mục. Theo như hạ quan xét thì rõ ràng là muốn thử dò xét chúa công.
Chắc Công Tôn Toản lo lắng bản tướng định cướp U Châu của hắn, hừ hừ ~~ Mã Dược nói: U Châu đất cằn cỗi dân nghèo. Dân cư rất thưa thớt lại ở xa kinh kỳ, không phải chỗ được việc chỗ. Hơn nữa ~~ lấy Diêm Nhu mà xét thì chí sĩ các quân U Châu đều xem bản tướng như họa hồng thủy, thú dữ nên e nhiều mâu thuẫn. Nếu mạnh mẽ tấn công thì khó tránh khỏi hao binh tổn tướng.
Giả Hủ nói: Nếu xét tổng thể công thủ của U Châu thì e là khó giữ được lâu, nếu xét theo có lợi không hại thì người khôn ngoan sẽ không đảm nhiệm.
Mã Dược nói: Hay là cứ tính toán thuận theo nhân tình dâng biểu xin cho Công Tôn Toản làm U Châu mục?
Chúa công anh minh. Giả Hủ nói, Đúng là ~~ chim sẻ sao biết chí chim hồng hộc. Công Tôn Toản, Quan Tĩnh coi U Châu như châu báu. Còn chúa công lại chỉ coi như cỏ rác.
Nếu đã quyết định cho họ thì nên làm để hấp dẫn một chút, thiện chí một chút! Nhân cơ hội này cũng không nhất thiết phải nói đến trao đổi ích lợi. Hơn nữa Công Tôn Toản không thể so với chúng ta được, có vắt cũng không ra bao nhiêu nước. Mã Dược nói: Cứ như vậy, tương lai Trung Nguyên đại loạn, lúc quần hùng nổi dậy thì cũng có thể cần có đồng minh, Văn Hòa nghĩ như thế nào?
Giả Hủ nghiêm nghị nói: Chúa công anh minh.
Hiện giờ Lưu Ngu đã bại, bình định các quận Ô Hoàn chỉ trong nay mai. Mã nhảy chợt vỗ án dựng lên, trầm giọng nói, Hiện tại ~~ đến lúc chuẩn bị tây chinh lấy Hà Sáo rồi
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Có bóng người hiện ra, thân hình gầy gò của Quách Đồ đi vào.
Chúa công, Đồ ~~ đã về.”
Công Tắc. Mã Dược đứng dậy chào hỏi: Chiến quả như thế nào?
Quách Đồ thở hổn hển, mắt lộ ra vẻ hưng phấn cao giọng nói: Thượng Cốc thái thú Khiên Chiêu bị Cú Đột bắn chết. thái thú Đại Quận Tề Chu chết trong đám loạn quân. Liêu Đông Chúc quốc Tham Chí Vương bị tướng quân Hứa Chử chém chết trước trận tiền. Hô Xích thua chạy về Đại Quận. Tiên Vu Ngân bị tướng quân Liêu Hóa bắt sống, ngoài ra Tiên Vu Phụ, Vĩ Đôn chỉ huy hai ngàn tàn binh lui về cố thủ Kế Huyền. Văn Sú, Nhan Lương chỉ huy ba ngàn tàn binh lui về cố thủ Nghiễm Dương, phù.”
Giả Hủ vỗ đùi nói: Tốt! Đánh một trận thảo nguyên Bá Thượng, có thể nói thắng lợi toàn diện.
Quách Đồ lại nói: Bởi vì chiến sự vẫn chưa kết thúc, nên tạm thời vẫn không cách nào thống kê thương vong hai bên. Nhưng mà trước mắt đã thu được gần vạn người phu dịch. Bùi Nguyên Thiệu tướng quân đã công chiếm Quân Đô, tướng quân Liêu Hóa tập kích lấy Xương Bình, Hữu Bắc Bình Thái Thú Công Tôn Toản cũng đã dời quân đến Lộ Huyền hình thành thế hợp vây ba mặt với Kế Huyền, nhưng mà ~~
Mã Dược hỏi: Nhưng mà như thế nào? Công Tắc sao nói nửa chừng.
Quách Đồ nói: Nhưng mà quân ta cũng chỉ có thể đến chỗ này thì phải dừng, không thể tiếp tục tiến công Kế Huyền.
Mã Dược giật mình hỏi: Vì sao?
Quách Đồ nói: Hiện nay quân ta tuy thắng, nhưng có ba nỗi lo. Thứ nhất là lo tranh đấu trong triều, thứ hai là lo lòng quân không yên, thứ ba là lo lương thảo không đủ. Trong đó đặc biệt tranh đấu trong triều là quan trọng nhất. Lần này ~~ chúa công lấy danh nghĩa báo thù nên không thể coi nhẹ lòng người. Lưu Ngu liên kết với Tiên Ti tấn công chúa công bị thua trận, lại chỉ huy đại quân cướp phá Trữ Huyền, đó là hành vi đại nghịch bất đạo. Cho dù chúa công đem đi giết, cũng cần thiết nói với mọi người là trừ gian tặc cho nước!
Nói rất hay. Giả Hủ nói tiếp: Nếu như chúa công chỉ huy quân công chiếm Kế Huyền, tình hình sẽ rất khác. Đến lúc đó trong triều đám Viên Phùng, Viên Ngỗi, Hoàng Uyển có thể cắn ngược lại một miếng, vu cho chúa công mưu đồ tạo phản chỉ huy quân công phá Kế Huyền. Lưu Ngu chỉ huy quân liều chết chống cự bị chúa công giết chết. Do đó Lưu Ngu lại thành trung thần liệt sĩ vì nước quên mình.
Mã Dược nói: À ~~
Quách Đồ lại nói: Vả lại quân Ô Hoàn ở Liêu Tây quy hàng không lâu, lòng quân chưa ổn định. Vừa rồi mới có thám mã hồi báo, trong đám kỵ binh Liêu Tây Ô Hoàn có nhiều kỵ binh đã cướp lược bóc bách tính U Châu. Một khi tình thế bị mất khống chế, rất có thể lại xuất hiện cục diện giống như Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên thì hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi!
Mã Dược nói đầy thâm ý: Đúng vậy, Liêu Tây Ô Hoàn cũng như dao hai lưỡi. Nếu dùng tốt thì có thể giết địch, dùng không tốt cũng có thể làm mình bị thương! Hiện tại chiến sự đã chấm dứt, bây giờ nên đem con dao hai lưỡi này cất vào trong vỏ rồi.
Quách Đồ nói: Điều làm Quách Đồ lo lắng chính là tình hình lương thảo đã khá cấp bách. Lương thực vận chuyển theo quân mang từ kinh kỳ đến kho lương Trữ Huyền. Trải qua mấy lần ác chiến đã tiêu hao gần hết, số bò dê cướp đoạt được của các bộ lạc mặc dù không ít, nhưng cũng là như chén nước rửa xe. Hạ quan đã tính toán qua, nếu như muốn chịu đựng qua mùa đông này, ít nhất còn thiếu một nửa lương thảo ~~
Đúng vậy, hiện tại cũng không phải như lúc ban đầu nữa. Giả Hủ bùi ngùi nói: Ban đầu quân thuộc hạ của chúa công chưa đến năm ngàn người. Cộng cả mấy ngàn thợ thủ công già trẻ vợ con thì chưa đến mười ngàn. Còn hiện tại? Bây giờ Hiện tại mỗi bộ lạc Ô Hoàn đi theo ta có không dưới hai vạn. Hơn nữa , còn có già trẻ, vợ con cùng với nô lệ Tiên Ti thì phải đông đúc đến hơn tám vạn người. Mỗi ngày lương thực tiêu hao quá lớn, những thứ chúa công tích trữ từ trước căn bản là không đủ để duy trì.
Mã Dược nghe vậy sợ hãi. Lúc này mới nhớ ra kể từ khi thu phục được Thượng Cốc, Liêu Tây hai quận Ô Hoàn thì dân số dưới sự cai trị của hắn đã nhiều hơn tám vạn người. Chợt nghĩ nếu trông nom chuyện ăn, mặc, đi lại và sinh tử cho nhiều người như vậy thì Mã Dược vẫn thật sự có chút chưa kịp thích ứng.
Ừ, lương thảo đích thực là cả vấn đề. Mã Dược nheo chặt mắt liếc nhìn qua hai người Quách Đồ, Giả Hủ mà hỏi: Các ngươi có thể có kế sách về lương thực?
Quách Đồ nói: Đồ ~~ không có cách gì”.
Trong mắt Giả Hủ đột nhiên thoáng qua vẻ ác độc nói với Mã Dược: Chúa công, Hủ có một kế sách.
Mã Dược nói: Nói mau.”
Giả Hủ nói: Muốn giải quyết mối nguy lương thảo, đơn giản có hai biện pháp. Thứ nhất : lập chợ lương thảo, thứ hai: tiết giảm chi dùng.
Quách Đồ cau mày nói: Tiền lương U Châu phần lớn nằm tại tồn cho Kế Huyền. Giờ không thể công chiếm Kế Huyền nên cũng không có cách nào thu được tiền lương của Kế Huyền. Nếu như trưng thu của dân chúng U Châu lại gây ảnh hưởng không tốt tới lòng dân hướng về triều đình. Hơn nữa U Châu đất xấu dân nghèo, chỉ sợ cũng không được bao nhiêu tiền lương. Đúng ra, nếu như thời tiết tốt thì còn có thể cướp bóc của người Tiên Ti. Nhưng hiện tại tuyết dày đóng băng, trời băng tuyết rất bất lợi cho hành động của đại quân. Lúc này bắc tiến e là khó có thể làm được.
Cho nên ~~ lập chợ lương thảo đã không còn kịp rồi. Giả Hủ nghiêm nghị nói: Vậy cũng chỉ có thể lấy từ tiết giảm chi dùng thôi
Tiết giảm chi dùng? Quách Đồ không giải thích được đành hỏi: Làm sao mà tiết giảm?
Giả Hủ cười thảm rồi lãnh đạm nói: Không có cái đó ~~ giảm khẩu phần!
Không sai, giảm khẩu phần! Chúa công cai trị quá nhiều người nên tốn kém lương thực. Nhất là Liêu Tây Ô Hoàn vừa mới quy hàng. Tuy chỉ có quản quân số một vạn năm ngàn người, nhưng già trẻ vợ con lại có hơn bốn vạn người, quá nhiều! Thật sự là quá nhiều. Nếu như không có số già trẻ vợ con kia thì quân ta ít nhất có thể tiết kiệm được một nửa số ăn hàng ngày, vừa đủ để có thể chịu đựng qua mùa đông này.
Quách Đồ nghe được lạnh buốt sống lưng, mặt càng lúc xám đi. Giả Hủ thật không thẹn với danh xưng độc sĩ. Thậm chí mưu kế ác độc như thế mà cũng nghĩ ra! Trong khoảnh khắc, Quách Đồ vừa rùng mình một cái quay đầu lại nhìn Mã Dược trước mặt cũng thất thần trong chớp mắt. Mã đồ phu lại đi cùng đường với độc sĩ, Trời ạ ~~