Trong yên lặng khiến người ta phải nín thở, đột nhiên vang lên tiếng quát lanh lảnh lạnh lùng của Mã Dược.
Cao Thuận hiên ngang bước ra khỏi hàng, hai tay ôm quyền cất cao giọng nói: Có mạt tướng!
Ánh mắt Mã Dược tựa như lang sói nhìn thẳng vào mặt Cao Thuận, trầm giọng nói: Đại quân xuất chinh, cần Đại tướng đắc lực trấn thủ doanh trại, Trữ Huyền là gốc rễ của quân ta. Liên quan đến sinh mạng tồn vong của ba quân tướng sĩ, không được để mất, ngươi có dám lĩnh mệnh không?
Cao Thuận hiên ngang nói: Có gì mà không dám!
Tốt! Mã Dược trầm giọng nói: Lệnh cho ngươi chỉ huy tám trăm quân ở lại bảo vệ đại doanh.
Tuân lệnh!
Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương, Liêu Hóa, Hứa Chử!
Bốn người Bùi Nguyên Thiệu đồng thời giục ngựa lên trước, ngồi trên lưng ngựa ôm quyền lạnh lùng nói: Có mạt tướng.
Mã Dược nói: Các ngươi chỉ huy quân bản bộ, theo bản tướng xuất chinh!
Tuân lệnh!
Công Tắc Mã Dược quay đầu, ánh mắt nhìn vào Quách Đồ, giọng nói hơi hòa hoãn đi: Lần này ngươi cũng cùng xuất chinh, theo làm tham mưu quân sự
Quách Đồ ở trên lưng ngựa chắp tay, vui vẻ nói: Hạ quan tuân lệnh.
Mã Dược hít một hơi thật sâu rồi hung hăng giục ngựa quay đầu, rút mã đao ra giơ lên cao quá đầu, lập tức chỉ về phương bắc hăng hái quát lớn một tiếng: Ba quân tướng sĩ nghe lệnh tiến lên
Cáp ~
Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương, Liêu Hóa, Hứa Chử bốn tướng đồng thanh hét lớn, giục ngựa lên trước. Phía sau bốn tướng, ba ngàn kỵ binh mỗi người dắt hai thớt chiến mã hùng dũng tiến lên. Chỉ trong chốc lát thời gian, liền tạo thành một dòng sắt thép chảy trên vùng đất hoang nhằm hướng bắc cuồn cuộn đi. Đưa mắt nhìn đại quân bắc tiến, vạn mã rong ruổi thật hùng tráng và phóng túng, trên mặt Quách Đồ không khỏi ửng đỏ. Một làn gió thoảng qua tai làm hắn kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Mã Dược đã giục ngựa cất vó, nhằm hướng bắc phi tới.
Giá ~
Quách Đồ hung hăng vụt một roi ngựa cũng nhằm phương bắc phóng nhanh.
...
Ngoài thành Lạc Dương, một kỵ sĩ phi như bay từ phía bắc phóng tới. Dịch tốt trên ngựa mình đầy bụi đất, con ngựa cưỡi mồ hôi chảy như mưa. Trong chốc lát, dịch tốt đã chạy tới gần trước lâu thành lớn tiếng hô to, tiếng thét mãnh liệt đã làm kinh động lính gác trên lâu thành lẫn đám thương buôn vừa mới ra khỏi cổng thành nên chúng vội vàng dừng chân ngắm nhìn.
Đại thắng… Thượng Cốc đại thắng …
Chém đầu hai vạn … bắt sống tám trăm …
Đại vương Tiên Ti Khôi Đầu … chết ngay tại trận …
Trong mắt đám quân canh cổng cùng với thương buôn không khỏi có vẻ chấn động khi tiếng vó ngựa dồn dập lướt qua bên cạnh. Tên dịch tốt kia đã sớm như một trận gió hô hoán tiến vào thành Lạc Dương ~ Cho đến khi tiếng vó ngựa dồn dập trên đường càng lúc càng xa, đám thương buôn và lính canh ở cổng hành mới bắt đầu tỉnh lại từ nỗi khiếp sợ bắt đầu len lén thì thầm.
Chỉ chốc lát sau, ở ngoài cửa cung. Ngự lâm vệ thần sắc nghiêm nghị, nhận tin thư từ trong tay dịch tốt, hai tay giơ lên cao quá đầu nhằm hướng điện Đức Dương nhanh chóng chạy đến, vừa chạy vừa la: Đại thắng … Thượng Cốc đại thắng …
Trước điện Đức Dương, Kim ngô vệ vừa nhận thư tín từ tay Ngự Lâm Vệ liến quay người đi đến Ngọc Giai, lanh lảnh hô to: Đại thắng … Thượng Cốc đại thắng …
Bên ngoài Kim điện, thị lang Hoàng môn nhận thư tín từ tay Kim Ngô Vệ, chạy một mạch vào đại điện, hô lớn trước văn võ toàn triều: Bệ hạ … Thượng Cốc đại thắng …
Hán Linh đế đang cùng văn võ toàn triều nghị sự nghe vậy vẻ mặt chấn động, nói: Mau mau trình lên đây!
Trung thường thị Trương Nhượng vội vàng xuống điện đi ra cửa tiếp nhận thư tín từ tay Hoàng Môn thị lang, lại vội vàng chạy tới trước ngự án của Hán Linh đế. Hán Linh đế vội vã mở thư, nhanh chóng xem qua, trong khoảnh khắc mắt lộ ra vẻ vui mừng, vỗ án lớn tiếng nói: Tốt! Rất tốt! Thật tốt quá …
Trước ánh mắt chờ mong của văn võ bá quan toàn triều, Hán Linh đế hô liền ba tiếng hảo rồi mới cất cao giọng nói: Báo tin thắng trận Thượng Cốc, Phục Ba tướng quân Mã Dược một trận Âm Phong Hạp cốc đánh bại quân Tiên Ti, chém đầu hơn hai vạn, bắt sống tám trăm, Đại vương Tiên Ti Khôi Đầu chết tại trận. Ha ha ha… từ đây trẫm không cần phải lo biên giới phía bắc Đại Hán nữa …
Trên đại điện thoáng chốc vang lên những tràng thở phào, từ khi Thiên Thạch Hòe chết, thế lực Tiên Ti có yếu đi nhưng vẫn uy hiếp nghiêm trọng an toàn của Đại Hán. Chẳng ngờ Mã Dược vừa tới U Châu, một trận đánh bại quân Tiên Ti, chém đầu hai vạn, thậm chí giết chết Đại vương Tiên Ti Khôi Đầu! Võ công hiển hách như thế, có thể nói từ thời Vũ đế trở lại là chưa từng có!
Thậm chí ngay cả Thái sư Viên Phùng, Thái phó Viên Ngỗi, dù có kiêng kỵ cũng trong lòng cảm thán Mã Dược dụng binh như thần, người đương thời không ai có thể làm nổi!
Hán Linh đế long nhan hớn hở, đứng trước điện tuyên bối: Trương Nhượng, truyền ý chỉ của trẫm, gia phong Mã Dược làm Lộc Đình Hầu, thái ấp tăng tám trăm hộ.
Trương Nhượng cúi khom người sát đất, quì rạp đáp: Lão nô ~~ tuân chỉ ~~
...
Lạc Dương, dịch quán.
Giả Hủ đang trong thư phòng mài mực viết thư, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nặng nề thì kinh ngạc ngẩng đầu. Chỉ thấy Điển Vi tựa hung thần ác sát xông vào, nhưng đôi mắt hung dữ lại toát ra vẻ mừng rỡ không thể giấu nổi vỗ một cái lên án làm Giả Hủ cả kinh giật bắn người. Đang lúc Giả Hủ kinh ngạc không thôi thì Điển Vi ha ha cười to nói: Tiên sinh, Thượng Cốc đại thắng! Chủ công ở Âm Phong Hạp cốc đại thắng, đánh bại Tiên Ti, chém đầu hơn hai vạn. Hiện tại đã truyền ra khắp thành Lạc Dương, người nào cũng khen chúa công võ công cái thế, có thể nói là tài năng bậc lương đống của Đại Hán, hắc hắc hắc …
Hả? Giả Hủ nghe vậy vẻ mặt nghiêm nghị: Chủ công đã thắng người Tiên Ti rồi à?
Điển Vi cười to nói: Thắng, hơn nữa là đại thắng, ha ha …
Giả Hủ nghĩ ngợi một lúc, chậm rãi nói: Điển Vi Tướng quân, nhanh chóng chuẩn bị hành trang quay về Trữ Huyền.
Vừa nghe nói quay về Trữ Huyền, Điển Vi vui vẻ nói: Tuân lệnh, lão Điển liền đi chuẩn bị.
...
Bên ngoài biên ải, thảo nguyên ngàn dặm, đại sa mạc vạn dặm. Một đội kỵ binh khổng lồ tựa như thủy triều tràn qua, ngàn kỵ đua tranh, vạn mã cắm đầu chạy làm bụi mù nổi lên cuồn cuộn ảm đạm cả bầu trời. Một vầng mặt trời sắp lặn đỏ rực uể oải đơn độc lửng lơ phía chân trời, tỏa ra những tia nắng như máu làm nhuộm đỏ cây cối vàng ruộm trên vùng thảo nguyên hoang dã.
Tháng mười đã qua, mùa đông giá rét đã tới, trên thảo nguyên Mạc Bắc ( Nội Mông ngày nay) đã bắt đầu điêu tàn.
Giá ~~
Chu Thương hét lớn một tiếng, từ phía trước phi ngựa quay lại, đến gần bên người Mã Dược mới hung hăng giật cương ngựa làm bốn chân chiến mã trượt dài đi mấy bước.
Khó khăn lắm mới ngừng lại được, mặc kệ mồ hôi nhỏ từ trên mặt như mưa, Chu Thương hộc hai tiếng, khó nhọc nói: Chủ công, phía trước phát hiện một tiểu bộ lạc người Tiên Ti, có nên tiện đường công kích không?
Trong tiếng vó ngựa dồn dập, Quách Đồ giục ngựa từ sau trận đuổi tới, cao giọng hỏi: Chúa công, đại quân đã đi được khá xa, đi hướng nam là Hữu Bắc Bình rồi
Trong đôi mắt đen nhánh của Mã Dược thoáng qua vẻ suy tư kín đáo. Hắn đứng thẳng người nhìn về thảo nguyên rộng vô biên đằng đông, nói một câu lạnh lùng, âm thanh mặc dù trầm thấp, nhưng rõ ràng vẫn lọt vào tai Quách Đồ và Chu Thương: Truyền lệnh, đại quân không dừng lại, dốc hết tốc lực tiến về phía trước.
Tuân lệnh!
Chu Thương hét lớn một tiếng rồi lĩnh mệnh đi.
...
Kế Huyền, trong phòng nghị sự của Thứ sử U Châu.
Một bức bản đồ quân sự U Châu mở ra trên bàn. Lưu Ngu và các chư tướng Tiên Vu Phụ, Tiên Vu Ngân, Vĩ Đôn, Hô Xích, Lưu Bị đồng loạt đứng xung quanh bàn.
Diêm Nhu chỉ tay vào bản đồ nói: Đại nhân, chư vị tướng quân, vừa mới được tin cấp báo, Thứ sử Ký Châu Hàn Phức đại nhân sai danh tướng Hà Gian -Trương Cáp chỉ huy năm ngàn tinh binh tiến lên bắc, bây giờ đã qua Phạm Dương. Đi gấp thì nội trong ba ngày kéo quân đến Kế Huyền. Thái Thú Bột Hải Viên Thiệu cho Văn Sú, Nhan Lương lĩnh hai ngàn tinh binh đã tiến đến Phương Thành, cũng còn mấy ngày đường mới tới Kế Huyền!
Thái Thú Liêu Đông Công Tôn Độ lấy Tham Chí Vương làm tướng dẫn sáu ngàn tinh binh theo đường thủy tiến quân, tính theo lộ trình thì trong ba ngày có thể đến Tuyền Châu ( quận phía nam Ngư Dương), trong vòng bảy ngày có thể tới Kế Huyền. Thái Thú Đại Quận đại nhân Tề Chu chỉ huy năm ngàn tinh binh trong quận đông tiến. Thái Thú Thượng Cốc đại nhân Khiên Chiêu cử năm ngàn tinh binh xuôi nam. Từ ba mặt đông, tây, bắc hình thành thế giáp công.
Hơn nữa ở Kế Huyền có ba ngàn tinh binh, năm ngàn thiết kỵ. Như vậy, quân ta ở chung quanh Kế Huyền tập trung hơn đại quân hơn ba vạn kỵ bộ binh, binh lực gấp mười lần Mã Dược. Nếu Mã đồ phu đến, tất phải chết dưới chân thành Kế Huyện!
Nghe thấy năm đường viện quân kéo tới, tâm thần Lưu Ngu đại ổn định. Tán thưởng nhìn Diêm Nhu, nói: Tử Hòa mưu trí thiên hạ khó bì, có được quân sư, thật là trời giúp cho Bản quan vậy
Diêm Nhu cười nhạt, khiêm tốn nói: Đại nhân quá khen.
Trong mắt Lưu Bị đột nhiên thoáng qua vẻ nghiêm trang, nhìn Lưu Ngu nói: Đại nhân. Mã đồ phu dẫn hết đại quân kỳ tập Kế Huyền, hang ổ tất nhiên trống không, Bị xin chỉ huy một đạo tinh binh bât ngờ tấn công Trữ Huyền.
Hả
Lưu Ngu thần sắc chấn động, lấy ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Diêm Nhu, Diêm Nhu không khỏi gật đầu.
Bóng đêm như mực, gió bắc thét gào.
Trên đại sa mạc hoang vu sáng lên một đống lửa cháy bập bùng, ánh lửa đỏ hồng trên nền đất đen hoang vắng có thể nhìn thấy đặc biệt dễ. Từ cách xa vài dặm bên ngoài đều có thể rõ ràng thấy được, hơn mười tên binh lính Ô Hoàn quây quanh hai tên binh sĩ quân Hán ngồi hơ tay bên cạnh đống lửa. Hơn mười thớt ngựa cưỡi làm thành một vòng vây quanh ở xung quanh đống lửa để ngăn cản làn gió lạnh ghê người kia.
Cáp ~ ngáp ~ một tên binh lính Ô Hoàn hắt hơi thật to. Ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên kêu to: Mau nhìn kìa, tuyết rơi!
Mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn trời, dưới ánh lửa đỏ bừng quả nhiên nhìn thấy vô số bông tuyết như lông ngỗng đang từ trên trời tới tấp rơi xuống. Có vài bông rơi vào trên chóp mũi, thoáng chốc hóa thành nước đá lạnh buốt da thịt.
A. một tên binh lính quân Hán vội đưa tay lên miệng, ra sức hà hơi rồi cất tiếng mắng mỏ: Cái xứ quỷ quái này thật là lạnh. Chân tay Lão Tử đều sắp rụng hết cả rồi.
Một tên binh lính Ô Hoàn cười nói: Tướng quân ( cho dù là tên lính quèn quân Hán thì binh lính Ô Hoàn vì tôn kính cũng phần lớn tôn xưng là tướng quân ). Ở vùng Mạc Bắc này, ngày mà được coi là lạnh thì thật sự lạnh cóng, hắc ~ đến lúc đi tiểu thì mọi thứ đều biến thành cọc băng. Nếu vẫn chưa rụng thì đến khi gặp mẹ ** dù xinh đẹp mấy cũng chỉ có thể nuốt nước miếng, hắc hắc.
Ha ha ha ~~
Hai tên binh lính quân Hán và hơn mười tên kỵ binh Ô Hoàn đồng thời càn rỡ cười lớn. Bọn binh lính bất kể là người Hán hay người Ô Hoàn, phần lớn đều là người thô lỗ một chữ bẻ đôi không biết. Là người thô lỗ đương nhiên thích một ít chuyện tiếu lâm thô tục, nhất là đề tài liên quan tới đàn bà thì càng không khỏi hưng phấn.
Cách đát đát ~~
Đang lúc nói giỡn, trên vùng đất hoang vắng đột nhiên vang lên một hồi vó ngựa dồn dập, chạy thẳng tới chỗ họ.
Có kỵ binh địch! Binh sĩ quân Hán mặt liền biến sắc, theo thói quen cầm đao đứng dậy, trầm giọng nói, Lên ngựa, chuẩn bị nghênh địch.
Hai tên binh lính quân Hán nhanh chóng phản ứng, hơn mười tên binh lính Ô Hoàn cũng không dám chậm trễ, vội vàng nhảy lên mình ngựa rút mã đao kêu leng keng. Có tên thì giương cung lắp tên, chĩa mũi tên sắc bén nhắm ngay phía trước dưới bầu trời đêm u ám tối mịt.
Tiếng vó ngựa dồn dập nhanh chóng đến gần, một âm thanh rổn rảng vang lên từ trong bóng tối: Phía trước là huynh đệ người bộ lạc nào? Là bộ lạc Kim Điêu hay bộ lạc Hắc Hạt Tử vậy?
Tên lính người Hán cầm đầu sắc mặt lạnh lẽo, hỏi binh lính Ô Hoàn bên cạnh: Người này đang nói cái gì?
Tên lính Ô Hoàn vội vàng phiên dịch lại , binh lính quân Hán nghĩ ngợi một lát rồi trầm giọng nói: Nói cho hắn biết chúng ta là người của bộ lạc Kim Điêu tới nơi này săn thú. Mời hắn lại đây uống bát sữa ngựa nóng cho ấm người.
Tên lính Ô Hoàn không dám chậm trễ, vội vàng đem lời binh sĩ quân Hán phân phó lớn tiếng phiên dịch lại. Rất nhanh, một kỵ sĩ từ trong bóng tối đi ra, chậm rãi tới gần. Binh sĩ Ô Hoàn và binh lính quân Hán nhìn chăm chú, chỉ thấy người nọ trên đầu đội mũ len, ngang lưng đeo loan đao, rõ ràng là người Ô Hoàn.
Lên! Tên lính quân Hán vung tay lên, hạ lệnh: Bắt hắn lại!
Hơn mười kỵ binh Ô Hoàn nhanh chóng bật người lên, trong khoảnh khắc đã vây quanh kỵ sĩ Ô Hoàn nọ.
...
Bờ sông Liêu Thủy.
Mã Dược lẳng lặng ngồi tựa dưới một gốc cây thấp ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời đêm u ám xa xăm, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một nỗi lo âu sâu kín. Khi trời về đêm nhiệt độ xuống thấp, đây không phải là điềm tốt. Mạc Bắc là nơi vô cùng lạnh, một khi trời nổi trận tuyết lớn thì ắt ảnh hưởng vô cùng nghiêm
trọng tới hành động của đại quân.
Bởi vì đem khinh kỵ binh đi xa, đại quân cũng không mang theo nhiều lương thảo, hơn nữa cũng không mang y phục chống lạnh. Một khi chiến sự không thuận lợi, cả đạo quân đều có thể bỏ mạng trên chốn thảo nguyên mênh mông mờ mịt tuyết trắng! Bao nhiêu lần sát phạt thảm khốc đều đã trải qua, Mã Dược cũng không muốn để ba ngàn quân tinh nhuệ của hắn ngã xuống vùng đất hoang vu băng giá này.
Chúa công ~~
Tiếng gọi của Quách Đồ làm Mã Dược bừng tỉnh từ nỗi suy tư. Quay đầu lại chỉ thấy Quách Đồ vẻ mặt vui mừng đang đi dọc theo bờ sông Liêu Thủy vội vàng bước tới.
Chúa công, xích hầu đội ( trinh sát) của quân ta bắt được một tên gian tế Ô Hoàn. Sau khi tra hỏi, hắc hắc, dĩ nhiên là thám mã do Khâu Lực Cư phái đi.
Hả?
Mã Dược nghe vậy mắt sáng lên vội đứng thẳng dậy.
Quách Đồ vội đi tới trước mặt Mã Dược, thở dốc mấy hơi mới nói tiếp được: Hô hô ~~ chủ công, theo thám mã khai báo, đại quân của Khâu Lực Cư sau khi tập kích bản doanh của bộ lạc Ô Duyên ở Hữu Bắc Bình, cướp được một lượng lớn ngựa dê, cho nên hành động bị chậm lại. Hôm nay vừa mới qua khỏi Bình Cương, thậm chí lại còn rớt lại phía sau quân ta!
Thật không? Mã Dược vẻ mặt vui vẻ bèn nói: Nói như vậy thì Khâu Lực Cư còn chưa trở về thành?
Quách Đồ nói: Dĩ nhiên!
Thật là ông trời giúp ta! Mã Dược hung hăng kích động nói: Công Tắc, mau cho gọi bốn tướng Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương, Liêu Hóa, Hứa Chử đến đây nghị sự.
Tuân lệnh.
Quách Đồ lĩnh mệnh đi, chưa đầy chốc lát thời gian, bốn tướng Bùi Nguyên Thiệu trước sau đều tới.
...
Phía tây Liễu Thành.
Sông Liêu Thủy ở chỗ này mở rộng ra, lòng sông rộng rãi, nước chảy chầm chậm, nơi người qua lại nhiều, được gọi là bến Thiển Thủy.
Trời đã xế chiều, gió bắc lồng lộn làm nổi lên cuồn cuộn tuyết trắng đầy trời. Một trận bão tuyết đêm qua đã trang điểm thảo nguyên hoang vu vạn dặm thành một thế giới của Băng Tuyết.
Hí luật luật ~~
Trong tiếng ngựa hí kéo dài, một thám mã từ trên thảo nguyên tuyết trắng xuất hiện như ma quỉ. Ánh mắt cảnh giác dòm ngó dải đất tuyết phủ trắng xóa một hồi lâu, xác định không có bất cứ dị thường nào, mới giục ngựa quay lại nhanh chóng rời đi. Chỉ trong chốc lát thời gian, trên tháo nguyên mênh mông trắng xóa liền xuất hiện một đường đen nhàn nhạt. Theo thời gian trôi qua, vệt đen đó chầm chậm di chuyển về phía trước cuối cùng nở ra thành một dòng lũ mãnh liệt. Đúng là một đạo kỵ binh khổng lồ, đang dắt theo vô số ngựa dê, phụ nữ trẻ em chậm rãi đi về phía trước.
Cáp ~
Khâu Lực Cư quát to một tiếng, hai chân hung hăng thúc vào bụng ngựa, con ngựa cưỡi bị đau hí dài một tiếng tung bốn vó phi lên phía trước. Gió bắc ù ù tạt vào mặt, nhưng không cách nào làm giảm bớt sự vội vàng, nôn nóng của Khâu Lực Cư. Phía trước không xa nơi này là bến Thiển Thủy, từ bến Thiển Thủy vượt qua sông Liêu Thủy đi thêm tám mươi dặm là tới Liễu Thành.
Vừa nghĩ tới Liễu thành, trong đầu Khâu Lực Cư không thể không hiện lên thân thể nóng bỏng mềm mại đến mê người. Luồng khí nóng rực không khỏi hừng hực bốc lên từ dưới khố Khâu Lực Cư làm cho hắn hận không mọc được cánh bay ngay về Liễu Thành. Đặt người nọ ở dưới hung hăng dày vò, tùy ý phát tiết tinh lực hắn để dành đã lâu.
Ô ~ ô ~ ô ~~
Khâu Lực Cư đang suy nghĩ chuyện tốt đẹp thì từ phía trước đột nhiên vang lên ba tiếng tù và mơ hồ.
Hả! ?
Trong lòng Khâu Lực Cư hốt nhiên chấn động. Vội vàng ngẩng đầu nhìn phía trước, kinh ngạc thấy trên thảo nguyên tuyết trắng vô tận đằng trước đột nhiên xuất hiện một đám kỵ binh tựa ma quỉ. Một đám kỵ binh mà Khâu Lực Cư mới gặp không lâu. Nhân số không nhiều lắm, chỉ có khoảng ba trăm kỵ binh. Tất cả kỵ binh, cả người và ngựa đều bọc kín trong áo giáp đồng xanh xấu xí, thậm chí ngay cả khuôn mặt tất cả kỵ binh đều bị một mặt nạ kiểu mặt quỉ hung ác kinh khủng che kín.
Ba trăm kỵ binh tạo thành một vệt đen sì sì, từ trên nền tuyết trắng hung hăng chạy đến. Không khỏi có một khí tức lạnh lẽo tỏa ra tràn ngập trong không gian vô tận.
Đáng chết, bọn ma quỷ này mọc ra từ đâu vậy? Khâu Lực Cư hung hăng mắng một câu, lớn tiếng hét: Bày trận ~~ chuẩn bị nghênh địch.
...
Hô lỗ lỗ ~~
Con ngựa Đại Uyển Lương Câu mà Hứa Chử đang cưỡi hí vang một tiếng ra sức lúc lắc cái đầu to lớn. Bộ chiến giáp vì cử động kịch liệt của chiến mã mà phát ra liên tiếp chuỗi âm thanh lanh canh theo gió đưa xa mãi không thôi làm tản ra vài phần sát khí .
Trong sự đợi chờ khiến kẻ khác nghẹt thở, cây đại thiết chùy trong tay Hứa Chử đã chậm rãi giơ lên, hàng đinh sắc bén như nanh sói trên quả thiết chùy dưới ánh nắng chiếu rọi xuống lộ ra vẻ hung dữ vô song.
Thương ~ thương ~ thương ~~
Trong tiếng kim khí va nhau liên tục không thôi, hơn ba trăm thanh Trảm Mã đao nặng nề mau chóng rút ra khỏi vỏ vung thẳng lên cao. Lưỡi đao lạnh lùng phản chiếu ánh nắng toát ra một vẻ lạnh lẽo khó coi. Sát khí dày đặc từ trong trận quân Hán bốc lên như sóng vỗ bờ nhằm hướng kỵ trận Ô Hoàn trên bến Thiển Thủy cuốn tới.
Trong trận Ô Hoàn, mi mắt Khâu Lực Cư thoáng chốc cau lại. Dùng sức nắm thật chặt thanh mã xoa trong tay, trong lòng Khâu Lực Cư đột nhiên không khỏi thoáng qua nỗi sợ hãi. Sát khí nồng nặc như thế, mùi máu tươi nồng đậm như thế, Mã đồ tể! Nhất định là quân đội của Mã đồ tể! Khâu Lực Cư ngoái nhìn bốn phía. Nhưng thấy trên thảo nguyên mịt mờ tuyết trắng, gió bắc ù ù tuy nhiên không hề có bống dáng của Mã đồ tể. Nhưng nỗi sợ hãi vẩn vơ trong lòng chỉ có tăng chứ không hề giảm.
Bên cạnh Khâu Lực Cư, hầu như tất cả tướng sĩ Ô Hoàn đều hai mặt nhìn nhau, thần sắc sợ hãi. Đám kỵ binh quân Hán hơn ba trăm người kia làm bọn hắn nhớ lại trận ác chiến vô cùng thảm khốc mấy ngày trước. Viên tướng Hán này như hung thần ác sát lại giống như từ cơn ác mộng nọ hiện lên trước mắt tướng sĩ Ô Hoàn.
Cáp!
Hứa Chử hét lớn một tiếng. Đại thiết chùy trong tay hung hăng vung về phía trước, con Đại Uyển Lương Câu dưới thân thoáng chốc tung cả bốn vó. Vó sắt nặng nề đạp lên nền đất thảo nguyên giá lạnh, tiếng vó dữ dội làm vỡ vụn vẻ yên tĩnh trên chiến trường.
Cáp ~
Cáp ~
Cáp ~
Tiếng quát như sấm vang rền một hồi, hơn ba trăm trọng giáp thiết kỵ theo sát phía sau Hứa Chử, như cơn thác lũ tràn tới bến Thiển Thủy nhằm phía kỵ trận của người Ô Hoàn xông tới.
Cung thủ ~~ chuẩn bị.
Khâu Lực Cư hít một hơi thật sâu, cầm thanh mã xoa trong tay giơ lên cao quá đầu, mấy trăm tên kỵ binh Ô Hoàn phía trước nhanh chóng đút đao vào vỏ rồi giương cung lắp tên, một mũi tên sắc bén đã nhắm ngay phía trước. Ở đằng trước, ba trăm kỵ binh quân Hán như nước lũ tràn tới làm bụi tuyết tung bay đầy trời.
Xác đát đát ~~
Vó ngựa của hơn ba trăm chiến mã nện xuống nền đất giá lạnh gây nên tràng âm thanh liên tục tựa như tiếng trống tử vong hung hăng nện vào lòng mỗi một tên tướng sĩ Ô Hoàn ~~ Trong phút chốc, ba trăm kỵ binh quân Hán đã tràn đến bến Thiển Thủy rộng rãi cách kỵ trận Ô Hoàn chưa đến một tầm tên.
Hô xích ~~
Hàng phốc ~~
Tướng sĩ Ô Hoàn thậm chí có thể nghe được rõ ràng tiếng thở dốc nặng nề của đám ngựa mà quân Hán đang cưỡi. Lại còn hơi thở nóng rực từ lỗ mũi nở to của đám ngựa quân Hán cưỡi tạo thành những cuộn sương trắng càng làm lòng người kinh hãi. Khiến cho đám quân Hán tỏa ra một vẻ hung dữ giống như đàn sói đói lạnh lùng làm cho người ta khiếp đảm.
Bắn tên! ! !
Khâu Lực Cư ra lệnh một tiếng, mã xoa trong tay hung hăng huơ ra phía trước.
Toa toa toa ~~
Trong tiếng dây cung dao động liên miên không dứt, mấy trăm mũi tên sắc bén tựa nanh sói phóng ra như những tia chớp mãnh liệt nhằm đến đám kỵ binh quân Hán. Trong khoảnh khắc, trong kỵ trận quân Hán vang lên một tràng âm thanh kim khí va nhau. Mấy trăm mũi tên sắc bén hệt nanh sói nếu không phải bị văng ra thì bị đánh rơi xuống, cuộc công kích của kỵ binh quân Hán không hề bị ngăn cản chút nào.
Trong trận Ô Hoàn lập tức náo loạn, đám kỵ binh đứng trước theo bản năng bắt đầu giục ngựa lui về phía sau.
Không được lui về phía sau! Thanh mã xoa trong tay Khâu Lực Cư như con rắn độc đâm ra làm một tên kỵ binh Ô Hoàn ngã ngựa, hắn lớn tiếng quát to: Tự ý lui về phía sau, chết! Bắn tên, tiếp tục bắn tên, bắn chết hết bọn người Hán đáng chết này, bắn tên.
Khi quân Ô Hoàn bắn đến loạt tên thứ ba thì kỵ binh quân Hán như giông tố rốt cuộc đã tiến tới không gì ngăn cản được đâm vào trong trận Ô Hoàn. Giống như là một thanh cự chùy nện xuống mặt nước tĩnh lặng trong khoảnh khắc làm nước bay tung tóe, trong trận Ô Hoàn nhất thời là cảnh người rơi ngựa ngã, tiếng chiến mã hí cùng tiếng người la hét trộn lẫn vào nhau.
Cản ta thì chết.
Hứa Chử hét lớn một tiếng, đôi mắt lạnh lùng tỏa ra sát khí hung dữ vô tận, sức mạnh như bạt sơn cử đỉnh trong khoảnh khắc tụ lại trên hai cánh tay, thiết chùy nặng trên trăm cân múa một vòng, vẽ trên không trung một quĩ tích mơ hồ nhằm phía một tên kỵ binh Ô Hoàn cuồng bạo đập tới.
Đem ~~ bá!
Một viên tướng kỵ binh Ô Hoàn xông tới, mã xoa trong tay khó khăn chống đỡ thiết chùy hung tợn của Hứa Chử. Nhưng mã xoa bị hất văng lại còn nhanh hơn, chư kịp phản ứng thì thiết chùy của Hứa Chử đã xé gió lao tới nghiền nát hết thảy vật cản nện xuống giữa đỉnh đầu hắn. Trong tiếng vỡ vụn giòn tan, cả đầu tên kỵ binh Ô Hoàn vỡ vụn ra, hóa thành đám thịt vụn máu me tung bay đầy trời.
Bành bành ~~
Quả thiết chùy sắc bén của Hứa Chử vẫn chưa hết đà lại hung hăng đập vào ngực hai tên Ô Hoàn.
Hai tên kỵ binh Ô Hoàn trong khoảnh khắc trợn ngược hai mắt, bộ ngực hõm vào, cả người bị đập bay khỏi lưng ngựa quay cuồng liên tiếp đụng phải mấy tên đồng bạn. Kỵ trận dày đặc của người Ô Hoàn trong khoảnh khắc bị tách ra một khe.
Oanh ~~
Lại một tiếng kêu điếc tai nhức óc, con Đại Uyển Lương Câu dưới người Hứa Chử cùng một con ngựa của kỵ binh Ô Hoàn đụng vào nhau, con ngựa cưỡi của kỵ binh Ô Hoàn nhất thời bị đụng phải bay ngang ra ngoài. Còn con Đại Uyển Lương Câu mà Hứa Chử cưỡi giống như một con thú bọc sắt, nhờ vào sức nặng kinh khủng ngoài ngàn cân tung hoành trong trận Ô Hoàn, đánh bay mọi thứ.
Thiết chùy Hứa Chử tới đâu, kỵ binh Ô Hoàn như sóng vỡ ra tới đó không có người nào có thể ngăn cản. Chỉ chốc lát ba trăm trọng giáp thiết kỵ có Hứa Chử dẫn đầu hình thành trận tam giác sắc bén, giống như lưỡi đao sắc nhọn đâm sâu vào trong kỵ trận Ô Hoàn rồi xé tan ra. Trong khoảnh khắc, khoảng cách tới thân binh của Khâu Lực Cư đã chỉ còn mấy chục bước.
Tê ~~ Thấy thanh thế thiết kỵ quân Hán như thế, Khâu Lực Cư không khỏi sởn tóc gáy, một mặt vội vàng giật ngựa quay lui, một mặt liều mạng rống to: Lên hết cho Lão Tử, ngăn bọn họ lại ~ ngăn bọn họ lại ~ không cho lũ ma quỷ đó lại đây ~ Nếu ai dám lui về phía sau một bước, Lão Tử giết cả nhà hắn ~~
Mấy trăm kỵ sĩ thân binh Ô Hoàn không dám kháng lệnh, vội hô nhau tiến lên đón đánh ~~
Cút ngay ~~
Hứa Chử hét lớn một tiếng, thiết chùy lởm chởm hung hăng giáng xuống nặng nề nện vào bụng một con ngựa cưỡi của kỵ binh Ô Hoàn. Trong huyết nhục tung bay, con ngựa Ô Hoàn mang cả người cưỡi bị đánh bay lên không trung.
Thấy Hứa Chử thần uy như thế, đám kỵ binh Ô Hoàn còn lại sợ vỡ mật vội vàng giục ngựa né tránh.
Chịu chết đi ~~
Mắt thấy Khâu Lực Cư giục ngựa lui về phía sau có thể sẽ lủi vào sau trận Ô Hoàn, Hứa Chử hét lớn một tiếng, đem thiết chùy cầm trong tay ra sức ném đi. Thiết chùy nặng nề xé gió vẽ trên không trung một đường cong làm cho người ta sợ hãi kèm theo tiếng rít chói tai nhằm phía sau lưng Khâu Lực Cư hung hăng đánh tới.
Phốc ~~
Huyết nhục tung tóe, thiết chùy từ lưng Khâu Lực Cư hung hăng xuyên vào rồi trổ ra trước ngực hắn. Hàng đinh sắc bén dính đầy nội tạng đẫm máu, có những giọt máu đỏ nhỏ giọt từ những chiếc đinh nhọn. Thân hình Khâu Lực Cư giật mạnh một cái rồi chậm rãi cúi đầu xuống, kinh hoàng nhìn thấy một quả thiết chùy to lớn với những đinh dài hung dữ đã xuyên thấu nhô ra trước ngực mình.
Một quả tim bẹp rúm không giữ được đã bị cắm trên hai mũi đinh, động mạch vẫn chưa đứt, mỗi khi mạch đập thì lại có một ít máu tươi tràn ra.
Ách a ~~
Khâu Lực Cư thê lương ngửa mặt lên trời thét dài rồi đột nhiên chợt ngừng lại. Sau một khắc, hai tay vô lực của Khâu Lực Cư buông ra, thanh mã xoa nắm chặt trong tay từ từ rơi xuống đất, phát ra một tiếng keng. Thân hình hùng tráng do quả thiết chùy nặng nề làm lắc lư ở trên lưng ngựa rồi cắm đầu rơi xuống.
Hí luật luật ~~
Mất đi chủ nhân, con ngựa cưỡi ngẩng đầu hí lên một tiếng, kinh hoàng nhằm phía trước phóng đi. Chỉ trong chốc lát thời gian liền biến mất trên thảo nguyên mịt mờ tuyết trắng.
Ngao ~~
Hứa Chử giục ngựa về phía trước, đưa tay nhấc thanh lang nha thiết dài nhấc cả thi thể Khâu Lực Cư vẫn còn cắm quả thiết chùy lên, ngửa mặt lên trời thét dài. Tiếng gào điên cuồng tràn ngập thú tính trong khoảnh khắc vang dội cả chiến trường, làm thủng tai tất cả chiến sĩ Ô Hoàn. Tất cả chiến sĩ Ô Hoàn kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy một chiến tướng tựa hung thần đứng nghiêm trong trận, trong tay giơ cao lang nha bổng dính đầy vết máu. Còn trên lang nha bổng là thi thể của Khâu Lực Cư đại nhân.
Nỗi sợ hãi giá lạnh trong lòng mỗi một tướng sĩ Ô Hoàn tướng sĩ bùng lên dữ dội. Cảnh ác mộng mấy ngày trước chưa tan đi, không nghĩ hôm nay lại thấy cơn ác mộng đáng sợ hơn! Tên gia hỏa người Hán kia ~~ quả thực không phải là người. Quả thực là kẻ ma quỷ! Chỉ có đứa ngốc, ngu ngốc mới nguyện ý làm địch nhân của bọn họ.
Ô ~~
Ô ~~
Ô ~~
Tiếng tù và liên tục không thôi từ bốn phương tám hướng vang lên, đám tướng sĩ Ô Hoàn đều sợ vỡ mật hoảng sợ nhìn chung quanh. Chỉ thấy trên thảo nguyên mịt mờ một mảnh tuyết trắng, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một đội kỵ binh quân Hán đen sì sì. Đám kỵ binh quân Hán to lớn kia có chừng mấy ngàn người, đang từ bốn phương tám hướng chậm rãi áp sát tới.
Hô lỗ lỗ ~~
Lại một tiếng chiến mã hí vang dội lại khiến người ta phải nín thở, từ giữa kỵ trận quân Hán ở phía bắc đột nhiên mở ra, một kỵ binh như ma quỉ từ sau trận chậm rãi chạy ra, ánh mắt tướng sĩ Ô Hoàn không thể không dồn vào trên người tên kỵ sĩ đó. Bộ thiết giáp toàn thân ngăm đen thoáng chốc làm đóng băng mọi trái tim tất cả tướng sĩ Ô Hoàn. Vẫn còn có một đầu sói to lớn, hung ác. Cái miệng rộng mở ra để lộ hai hàng dày sin sít, lời nguyền tương truyền của mụ phù thủy Tát Mãn nữ vu sư thoáng chốc vang lên bên tai tướng sĩ Ô Hoàn.