Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 96: Tôi Sẽ Không Vì Tiền Mà Kết Hôn

Trước Sau

break
Editor: tamthuonglac

"Phu nhân, ngài cho tôi vật chất bảo đảm sống sót, điểm này những năm qua tôi vẫn luôn không dám quên."

Tần Viễn nói xong nhẹ nhàng linh hoạt, Tô Ngưng Tuyết lại bỗng nhiên đứng dậy, mắt lạnh nhìn xuống hắn, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh rét.

"Có chuyện gì cậu hướng về phía tôi cùng Cận Chiêu Đông, tôi cảnh cáo cậu, chớ tới gần Tử Kỳ!"

Tần Viễn nhìn Tô Ngưng Tuyết một bộ dạng trâu già bảo vệ nghé con, đổi ngược lại là một vẻ mặt trêu tức.

"Tôi cũng không muốn cùng cô ấy dính dấp không rõ, đáng tiếc trên đời này có một từ ngữ gọi là duyên phận, có khả năng đang di chuyển thì đụng phải, phu nhân, cái này không có ở trong tầm kiểm soát của tôi."

"Như vậy thì cậu hãy cố gắng cách xa tầm mắt của con bé xa nhất, chỉ cần cậu muốn làm thì không thể nào không làm được."

"Phu nhân vẫn là thích dùng loại khẩu khí này ra lệnh cho người khác." Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com

Trên mặt Tần Viễn mang nụ cười nhàn nhạt, đối với Tô Ngưng Tuyết nhìn bằng con mắt căm thù thì làm như không thấy, vẫn nói: "Tôi nghe nói Cận Tử Kỳ mất trí nhớ?"

Lòng Tô Ngưng Tuyết bắt đầu cảnh giác, "Cậu muốn làm gì?!"

"Phu nhân cảm thấy tôi có thể làm gì? Mười năm không gặp, nói thế nào cũng phải cùng tình nhân cũ ôn chuyện xưa đúng không?"

"Tần Viễn, không cần phải được voi đòi tiên!"

Tiếng của Tô Ngưng Tuyết từ từ cất cao, không cách nào che giấu sự tức giận.

Tần Viễn lại thật giống như đã sớm chờ đợi giờ khắc này, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, cười lạnh một tiếng nói: "Được voi đòi tiên? Tôi chỉ đem những gì tôi đã từng trải qua từng chút từng chút một trả lại cho các người, cũng coi là được voi đòi tiên sao?"

"Cậu cho rằng gặp phải bất hạnh chỉ có cậu sao? Mười năm trước bởi vì cậu đã phá hủy Tử Kỳ một lần, mười năm sau, cậu cảm thấy, tôi còn sẽ để cho cậu lại tổn thương con bé một lần nữa sao?"

"Tổn thương? Tôi còn có thể gây tổn thương làm hại đến đại tiểu thư của Cận gia sao?"

Tần Viễn chậm rãi từ trên ghế sofa đứng dậy, nhìn sang Tô Ngưng Tuyết rõ ràng thấp hơn so với hắn, đáy mắt lại mang dáng vẻ ưu buồn thoáng tự giễu cười lạnh: "Người đàn ông có thể để cho cô ấy nói ra năm chữ ‘anh không xứng với tôi’ cũng có thể tổn thương cô ấy sao?"

Tần Viễn lạnh lùng mà đối diện với ánh mắt bộc phát tức giận của Tô Ngưng Tuyết, ngay sau đó xoay người rời đi.

"Xem ra chén này cháo là không có cơ hội ăn, nếu như phu nhân không ngại, có thể truyền đạt cho con gái của bà, tôi ngược lại là hy vọng có thể cùng cô ấy đi ra ngoài ăn thật ngon một bữa Mãn Hán toàn tịch."

Hai tay Tô Ngưng Tuyết nắm áo choàng mười ngón tay siết chặt, lúc Tần Viễn sắp đi ra khỏi biệt thự, mới xoay người lạnh lùng cảnh cáo: "Tôi mặc kệ cậu muốn làm gì, nhưng nếu như làm thương tổn Tử Kỳ, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!"

Tô Ngưng Tuyết hơi dừng lại, sau khi hít thở sâu, đáy mắt thoáng qua là vẻ nghiêm nghị ngoan tuyệt: "Tôi cho cậu biết, làm một người mẹ có thể làm ra mọi thứ tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của cậu."

Bóng lưng Tần Viễn khẽ dừng, hắn quay thân lại, hai tay đút vào trong túi quần, ánh mặt trời bị hắn giẫm nát dưới chân, gương mặt hắn đều ẩn vào trong bóng tối.

"Tôi tuyệt đối tin tưởng theo như lời phu nhân nói, bởi vì chính tôi, cũng là như thế."

Ánh mắt Tô Ngưng Tuyết ngẩn ra, không khỏi đi lên phía trước nửa bước, vẫn như cũ không thấy rõ mặt của hắn.

Nhưng mà, trong phòng khách yên tĩnh lại thoáng nghe được tiếng cười nhàn nhạt của hắn.

"Tôi cũng nói cho phu nhân bà biết, một người đã từng bị người ta đùa bỡn tình cảm, tự tôn bị giẫm ở dưới chân, bị người khác hung hăng chà đạp, người đó có thể làm ra hết thảy mọi thứ, cũng tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của bà."

Mặt mày Tô Ngưng Tuyết vẫn lạnh nhạt: "Mười năm trước cậu không xứng với con bé, mười năm sau, trong mắt của tôi, cậu vẫn không xứng với con gái của tôi, mặc dù con bé trở nên hai bàn tay trắng, Tần Viễn, cậu cũng không xứng đứng ở bên cạnh nó!"

"Phu nhân vậy hãy chờ đi. Rốt cuộc là tôi không xứng với con gái bà, hay là con gái bà không xứng đáng với tôi!"

Nói xong, Tần Viễn cũng không dừng lại thêm, ngoài cửa rất nhanh đã vang lên âm thanh xe có rèm che lái ra.

Tô Ngưng Tuyết kinh ngạc đứng ở tại chỗ, mười ngón tay lạnh buốt, bà từ từ đi trở về ghế sofa ngồi xuống, trên khuôn mặt thanh lịch quý khí lại có chút ít hoảng hốt nhàn nhạt.

. . . . . .

Cận Tử Kỳ mua trứng muối trở lại, nhưng tại ga ra không nhìn thấy xe của Tần Viễn.

Trở lại trong biệt thự, Tô Ngưng Tuyết chỉ nói Tần Viễn có chuyện quan trọng đi trước, cho nên không đợi cô trở lại.

Cận Tử Kỳ nhìn sang sắc mặt Tô Ngưng Tuyết cũng không quá tốt, nửa tin nửa ngờ, nhưng không hỏi tới.

Cô cùng Tần Viễn từ một mức độ trên mà nói, đúng là không quen thân, cho nên không cần thiết quan tâm vượt quá giới hạn.

Mặc dù, từ đáy lòng cô vẫn rất cảm kích hắn hôm qua và hôm nay trợ giúp.

Đem trứng muối giao cho dì Hồng, Cận Tử Kỳ lên lầu rửa mặt, thuận tiện lại gọi điện thoại cho Tống Kỳ Diễn.

Như cũ vẫn là trạng thái tắt máy, đã vượt qua thời gian xuống máy bay...

Cận Tử Kỳ không khỏi lo lắng.

Gọi điện thoại đi công ty hàng không hỏi thăm, mới biết Tống Kỳ Diễn thế nhưng vào thời điểm chuyển máy bay ở Melbourne, liền trực tiếp mua vé máy bay khứ hồi mang theo đứa nhỏ quay lại Trung Quốc rồi!

Cận Tử Kỳ vuốt vuốt huyệt thái dương, không phải nói đến Australia đợi cô sao?

Có lúc thật sự không cách nào dùng suy nghĩ của người thường mà dự đoán nội tâm hoạt động của Tống Kỳ Diễn.

Trong lòng đối với Tống Kỳ Diễn và Mỗ Mỗ tồn tại áy náy, bởi vì quan hệ tới công việc mà tạm thời lựa chọn rời khỏi cha con họ.

Theo như thời gian tính toán, bảy tám giờ tối Tống Kỳ Diễn sẽ đến sân bay.

Cận Tử Kỳ dặn dò dì Hồng chuẩn bị bữa ăn tối cho hai cha con, bản thân mình mới đổi quần áo rồi vội vã ra cửa.

Tiêu Tiêu thân nhân của người diễn viên bị thương kia đã đến thành phố này, dường như tâm tình cũng rất không ổn định.

Cận Tử Kỳ tối hôm qua đã gọi điện thoại cho Tô Hành Phong, nhanh nhất cũng phải chiều anh ta mới đến.

Như vậy trước đó, cái công ty này chỉ có thể từ cô tạm thay mặt người phụ trách đi xử lý.

. . . . . .

Tần Viễn sau khi rời đi khỏi Cận gia lại không quay về khách sạn, hắn lại đi đến trước bờ sông đợi thật lâu.

Hắn đi đến khu rừng nhỏ bên cạnh, đứng lại bên cạnh một gốc cây đại thụ nhìn qua niên đại đã lâu.

Ngón tay xoa nhẹ lên vỏ cây xù xì, trên lòng ngón tay lơ đãng sờ đến vài vết dao trên thân cây.

Những năm này, lại vẫn ở đây.

Có lẽ cái này giống như vết thương trong lòng hắn vĩnh viễn không cách nào bình phục, khắc cốt ghi tâm.

Giữa ngọn gió sông giá lạnh, hắn đứng lặng im, nhìn qua tay mình đặt ở trên thân cây.

Hồi lâu sau, mới thu hồi bàn tay xoay người rời đi, vài phiến lá rụng quấn vòng quanh thân cây rơi xuống lả tả.

Mà chỗ vừa rồi hắn sờ qua, rõ ràng là mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Tần Viễn Cận Tử Kỳ đã đến chỗ này chơi.

. . . . . .

Tần Viễn trở lại khách sạn, gõ gõ cửa phòng, hồi lâu không có ai trả lời.

Hắn có chút bất đắc dĩ cười cười.

Đem thẻ mở cửa tra lên ổ khoá phòng cảm ứng, mới vừa đẩy cửa vào, một trận không khí tối đen liền xông đến mặt.

Ngay sau đó một bóng đen nhanh nhẹn mà thuần thục mà nhào tới trên người hắn, hai chân kẹp lấy bên eo của hắn.

Tần Viễn bởi vì bị một vật to lớn xông đến mà lui về sau một bước, thiếu chút nữa đụng vào cánh cửa phía sau.

Một bàn tay trống mở công tắc đèn bên cạnh, đập vào mắt chính là một người dùng ga phủ giường cuộn thành tròn thành con nhộng to lớn.

Một đôi tay nhỏ bé của người phụ nữ vòng lên bờ vai của hắn, một chút tóc dài lộ ra ở bên ngoài chăn.

Hai tay Tần Viễn theo bản năng nâng con nhộng to lớn treo ở trên người mình.

Ánh mắt nhìn quanh gian phòng lộn xộn một vòng.

Các loại sách Anh Pháp ném đầy đất, báo chí tập san cũng phủ kín cả cái giường.

Tần Viễn cười lắc đầu, ôm con nhộng to lớn trong ngực đi tới ghế sofa coi như sạch sẽ.

Rắc rắc một tiếng, dưới chân một cây ký tên bút lên tiếng đứt đoạn nằm ở trên thảm trải sàn.

Tựa hồ đối với tình hình như vậy đã sớm tập mãi thành thói quen, lông mày thanh tú của hắn nhíu lại, liền đem con nhộng to lớn bỏ vào trên ghế sofa.

Sau đó cúi người, mất sức của chín trâu hai hổ mới kéo ra cái chăn che kín một chút xíu.

Rốt cục ngón tay nhẹ nhàng bắn một cái lên cái trán trắng nõn trơn bóng lộ ra trong không khí.

"Đồ lười, mặt trời phơi cái mông!" Trong lời nói mang theo vui vẻ, động tác thân mật.

Hai mắt Phương Tình Vân híp lại, tỉnh giống như không tỉnh dựa sát lồng ngực của Tần Viễn, rúc vào đầu vai của hắn, giống như thú cưng trong chuồng gặp chủ nhân dùng mũi ngửi ngửi thân thể của hắn, bất mãn hừ một tiếng.

"Tối hôm qua cũng không trở lại, còn hút thuốc, Tần Viễn lá gan của anh thật lớn!"

Tần Viễn bật cười cúi đầu nhìn sang Phương Tình Vân mơ mơ màng màng ngủ, nhéo nhéo gương mặt cô bởi vì hít thở không thông mà đỏ hồng hồng: "Bà xã, tối hôm qua lại thức suốt đêm?"

"Không cần phải ầm ĩ, để cho em nằm thêm ba phút..."

Phương Tinh Vân lầm bầm kéo chăn mền lên người, giống như một con sâu lông không an phận giãy dụa.

Chẳng qua là cô vừa định rụt đầu lại, Tần Viễn đã một phen tách bỏ chăn trên người cô, đem cô vòng vào trong ngực của mình, in lên trên môi cô một nụ hôn: "Đứng lên đi, cũng sắp mười giờ, theo anh ăn chút điểm tâm!"

Phương Tình Vân rầm rì vài tiếng, mới giãn tay chân nhức mỏi ra từ từ đứng lên, mái tóc rối tung, đôi mắt bởi vì giấc ngủ không đủ mà lèm nhèm nhìn Tần Viễn chằm chằm.

"Chẳng lẽ không có cùng tiểu tình nhân của anh ăn sao?" Nói xong lại duỗi ngón tay ra đâm đâm lồng ngực của hắn.

Tần Viễn lại một phen níu ngón tay của cô lại, tách cô ra khỏi lồng ngực, trong lồng ngực hơi phát ra chấn động, dây thanh cũng tràn đầy vui vẻ: "Tiểu tình nhân? Anh ngược lại muốn có, em có muốn giới thiệu cho anh vài người hay không?"

"Ghét!" Phương Tình Vân đẩy hắn ra, tức giận mà chân không nhảy xuống ghế sofa, "Anh nếu là dám tìm tiểu tình nhân, em liền đem anh thiến hóa học, sau đó sẽ cùng tiểu tình nhân của anh đồng quy vu tận!"

"Như thế nào mà tư tưởng ác như vậy?" Tần Viễn bất đắc dĩ thở dài, nhưng lại từ trên ghế sofa đứng dậy, tìm được đôi dép không biết bị đá tới chỗ nào, ngồi xổm xuống bên chân Phương Tình Vân hai tay chống nạnh mà mang dép vào cho cô.

"Em nói em săn sóc cho anh tốt như vậy, như thế nào cũng không biết để ý bản thân mình thật tốt một chút?"

Phương Tình Vân cúi đầu nhìn người đàn ông đang mang dép cho mình, khóe miệng nâng lên nụ cười hạnh phúc, bỗng dưng nhào qua, xô ngã Tần Viễn không có chút nào đề phòng té nhào lên trên thảm, làm bộ như muốn cắn hắn, làm nũng giống như một con mèo con nuôi trong nhà.

"Chẳng lẽ không biết đàn ông đều thích vợ dịu dàng nhàn thục sao? Hơn nữa, em mới vừa điều tới đây, thứ nhất là tổng biên tập, khó tránh khỏi có người không phục, chỉ có thể chuyên cần mới có thể bổ sung kém cỏi a!"

"Bằng thủ đoạn sét đánh của tổng biên tập, còn không thể chế phục được những đầu trâu mặt ngựa kia sao?"

Hai tay Phương Tình Vân đặt ở trên cổ Tần Viễn, mười ngón tay chậm rãi buộc chặt, khi hắn cúi đầu hôn mạnh lên mặt một cái, mới hài lòng mà ha ha cười hai tiếng.

"Nhanh lên rửa mặt đổi bộ quần áo, anh dẫn em đi ra ngoài ăn cơm."

Tần Viễn đỡ Phương Tình Vân dậy đem cô đẩy vào toilet, chính mình đi đến rương hành lý giúp cô chọn một bộ quần áo.

Cận Tử Kỳ vào buổi trưa có hẹn với thân nhân người diễn viên bị thương ăn cơm, không ngờ đối phương có chuyện không thể tới.

Nhìn một bàn món ăn ngon cao lương mỹ vị, Cận Tử Kỳ cân nhắc có nên tìm hai ba người tới cùng ăn hay không.

Đang vào lúc do dự, thoáng hiện một bóng dáng xanh nhạt xuất hiện ở bình phong bên cạnh.

"Tiểu thư, xin hỏi chỉ có một mình cô sao?"

Cận Tử Kỳ theo tiếng quay đầu lại, liền nhìn thấy một người con gái mặc váy ngắn bên ngoài khoác áo vét lửng.

Nói là cô gái có chút không thích đáng, càng nên nói giữa khí chất sâu liễm của cô ấy lại lộ ra sức sống.

"Tiểu thư, tôi và tiên sinh của tôi không tìm được chỗ ngồi, có thể hợp cùng bàn với cô không?"

Cận Tử Kỳ nhìn qua cô gái tướng mạo xuất chúng, trong lúc nói năng đều mang hơi thở nhà dòng dõi Nho học nồng đậm, nụ cười thanh tao lịch sự ôn nhu, vừa nhìn cũng biết là loại phụ nữ rất biết làm vui lòng người khác.

Cận Tử Kỳ quét mắt nhìn món ăn đầy bàn, nhìn qua người con gái này cũng rất dễ chung đụng, liền gật đầu đáp ứng: "Các người lại đây ngồi đi, dù sao tôi hẹn người ta tạm thời không tới được ."

"Có thật không? Thật cám ơn cô rồi!" Cô gái dường như thật sự rất vui vẻ, cô đi ra ngoài bình phong không bao lâu thì kéo một người đàn ông trở lại, từ góc độ của Cận Tử Kỳ nhìn ra chỉ thấy một cái cánh tay.

Chuẩn xác hơn phải miêu tả là một cánh tay của một người đàn ông mặc áo hưu nhàn màu trắng.

"A Viễn, đến đây đi, vị tiểu thư này nguyện ý theo chúng ta giúp bạn diễn diễn xuất." Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com

Trên mặt Cận Tử Kỳ chợt lóe lên kinh ngạc, khi cô nhìn thấy được mặt của người đàn ông cô gái dắt đi vào.

Lại là Tần Viễn.

Tần Viễn và vị hôn thê của hắn, đứng trước mặt cô giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, ngồi đối diện với chỗ ngồi của Cận Tử Kỳ.

Cô gái lại cười tủm tỉm kéo Tần Viễn đi vào, đối với Cận Tử Kỳ ngượng ngùng mà cười một tiếng, bàn tay vẫn khoác lên cánh tay Tần Viễn thật chặt: "Tiên sinh của tôi có chút sợ người lạ, tiểu thư cô chớ để ý."

Cận Tử Kỳ sửng sốt, ngay sau đó cũng theo phép lịch sự mà gật đầu mỉm cười: "Không sao, các người ngồi đi."

"Cận tiểu thư, không nghĩ tới ở nơi này có thể gặp được cô." Cũng là Tần Viễn đột nhiên mở miệng gọi cô một tiếng.

Phương Tình Vân tò mò nhìn Cận Tử Kỳ một chút, lại chỉ chỉ Tần Viễn: "Các người biết nhau sao?"

Tần Viễn cười cười, rất thẳng thắn gật đầu: "Ừ, khi tham gia tiệc sinh nhật của cháu gái Viên lão từng có gặp mặt một lần."

Cận Tử Kỳ nghe Tần Viễn giải thích, mặc dù có chút hoang mang, nhưng vẫn phối hợp gật đầu.

Có lẽ Tần Viễn sợ vị hôn thê hắn có chỗ hiểu lầm mới cố ý nói như vậy.

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Cận Tử Kỳ vui vẻ phối hợp, chỉ hy vọng ăn xong bữa cơm này thì đường ai nấy đi.

Một bữa cơm ăn được coi như yên bình. Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com

Trong lúc hai bên tự giới thiệu mình đơn giản, thỉnh thoảng nói chuyện một chút để bầu không khí linh hoạt.

Cận Tử Kỳ nhìn sang hai người đối diện thân mật khăng khít, không thể kiềm chế mà nghĩ tới Tống Kỳ Diễn.

Khóe miệng cũng vì vậy mà hơi cong lên, có chút dấu vết hạnh phúc nhưng cũng có chút bất đắc dĩ.

"Cận tiểu thư đã kết hôn rồi sao?" Phương Tình Vân đột nhiên kinh ngạc hỏi.

Bàn tay Cận Tử Kỳ đang cầm đũa dừng lại, theo ánh mắt của cô ấy liền nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.

Không ngờ cô ấy lại tình hữu độc chung với chiếc nhẫn cưới Hồng Bảo Thạch.

Ngón tay Cận Tử Kỳ vuốt ve viên Hồng Bảo Thạch hình trứng gà, lắc đầu một cái, trong ánh mắt mang theo sự e lệ cùng gương mặt thanh nhã của cô có chút không hợp nhau: "Trước tiên lĩnh chứng, còn chưa kịp cử hành hôn lễ."

Sau đó, bên tai truyền đến tiếng thủy tinh va chạm đồ sứ trong trẻo.

Sau đó nữa, thì nghe được tiếng Phương Tình Vân ân cần mà đầy trách cứ.

Cô ấy cầm một xấp khăn giấy nhanh chóng xoay người lau chùi cái bàn trước mặt Tần Viễn, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt oán trách: "Như thế nào qua nhiều năm như vậy vẫn là muốn đem nước tương và dấm làm lẫn vào?"

Tần Viễn chẳng qua là mặc cho cô bận rộn, ánh mắt nhìn sang cô nhu hòa: "Vậy tại sao qua nhiều năm như vậy em vẫn để cho anh làm ra một động tác đánh đổ dấm?"

"Anh chỉ nói nhiều!" Phương Tình Vân trợn mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, ngay sau đó ý thức được nơi này còn có người thứ ba, trên mặt lộ ra sắc đỏ thẹn thùng, đối với Cận Tử Kỳ lúng túng giải thích: "Anh ấy không thích dấm, lại luôn cầm nhầm."

Cận Tử Kỳ tỏ vẻ hiểu mà cười cười, cũng không tính can thiệp vào bên trong vấn đề của vợ chồng bọn họ.

Cũng không lâu lắm, đột nhiên một bóng đen phủ lên trên người Cận Tử Kỳ, sau đó là giọng nói uể oải lười nhác của một người đàn ông.

"Không ngại tôi ngồi xuống chứ?" Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com

Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, liền thấy được Doãn Lịch, bình thường thời gian này không phải anh đều ở trên giường ngủ đông sao?

Không thấy Cận Tử Kỳ kinh ngạc, Doãn Lịch rất phối hợp mà đẩy đẩy cô qua bên cạnh, tự mình ngồi xuống.

Trong khi Phương Tình Vân khó hiểu và Tần Viễn cau mày lại nhìn chăm chăm, Doãn Lịch mỉm cười tự giới thiệu mình: "Doãn Lịch, trúc mã của Cận Tử Kỳ," Sau đó lại mập mờ nhìn Tần Viễn một chút: "Vị tiểu thư xinh đẹp này là Tần tổng phu nhân sao?"

Phương Tình Vân dường như có chút không thích ứng với hành động không mời tự vào của Doãn Lịch, nghe được anh hỏi thăm, vẫn là thoáng hiện lên một chút ý cười: "Chỉ có thể nói là vị hôn thê, chúng tôi vẫn chưa cử hành hôn lễ."

"A. . . . . ." Mặt Doãn Lịch lộ vẻ hiểu rõ, "Thì ra là như vậy, bất quá vị hôn thê xinh đẹp như thế này, Tần tổng cần phải quấn chặt cho thật tốt rồi, nếu là một khi không chú ý bị người ta hoành đao đoạt ái thì làm sao bây giờ!"

Phương Tình Vân dường như không quá thích sự ngả ngớn không nghiêm túc của Doãn Lịch, nhưng khóe miệng vẫn duy trì chút ý cười loáng thoáng.

Nhưng thần sắc của Tần Viễn lại hơi lãnh đạm, cầm lấy chén trà lên nhấp một miếng, giọng điệu tùy ý: "Việv này không nhọc Doãn Tam thiếu hao tâm tổn trí, chúng tôi lập tức liền kết hôn."

"Vậy thật sự là đáng mừng!"

Doãn Lịch không để lại dấu vết liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ ở bên cạnh vẫn yên lặng dùng cơm một cái, sau đó chuyển hướng sang Phương Tình Vân cười đến vô cùng sáng lạn: "Kỳ Kỳ nhà tôi cũng muốn kết hôn, Phương tiểu thư cùng Tần tiên sinh sẽ lưu lại dự lễ sao?"

Cận Tử Kỳ tuy trên mặt bất động thanh sắc, nhưng ở dưới bàn lại nhịn không được đá anh một cước, thật đúng là có thể gây sức ép.

Doãn Lịch lại hồn nhiên không chịu ngừng, ha hả cười, còn bưng lên ly nước nhân viên phục vụ mang tới một hơi uống hết.

"Có thể cùng Tần Viễn của thương nghiệp Cự Tử và thiên kim của nhà giáo nổi tiếng cùng nhau ăn cơm là vinh hạnh của tôi nha!"

Cận Tử Kỳ ở bên cạnh mắt liếc nhìn Doãn Lịch một cái, hôm nay không phải anh ta lại chạm mạch chứ?

Phương Tình Vân cùng Tần Viễn cũng cười mà không nói, dường như không muốn tiếp tục quan tâm tới Doãn Lịch.

Doãn Lịch lại trực tiếp bỏ quên Cận Tử Kỳ ở bên cạnh ra ám hiệu, hơi thò người ra cùng Phương Tình Vân nói chuyện với nhau: "Kỳ Kỳ chúng tôi kết hôn cũng không cần tiền mừng, danh môn khuê tú giống như Phương tiểu thư như vậy thì đàn một bản Cao sơn lưu thuỷ* đi!"

*Cao sơn lưu thuỷ: cổ nhạc kinh điển Trung Quốc

(nghĩa đen): núi cao và vực nước sâu.

(nghĩa bóng): cảnh đẹp, có hồn, hữu tình.

Đầu lông mày Phương Tình Vân khẽ động, cười đến có chút miễn cưỡng, "Tôi sẽ không đánh đàn tranh."

"Vậy thì thật là đáng tiếc, bất quá Phương tiểu thư và Tần tiên sinh có thể tới chính là nể tình rồi."

Phương Tình Vân kéo kéo khóe miệng, ánh mắt mang theo đánh giá nhìn Doãn Lịch nói năng ngọt xớt trong chốc lát, ngược lại nhìn Cận Tử Kỳ hỏi: "Cận tiểu thư, vị này chẳng lẽ sẽ là chồng của cô?"

Bên cạnh bàn tay Tần Viễn cầm chén trà hơi khựng lại, nhưng không nói chen vào, vẫn cúi đầu uống trà.

Cận Tử Kỳ nhìn thấy trong mắt Phương Tình Vân nghi ngờ, lắc lắc đầu, thật sự thì cũng không muốn tán gẫu cái đề tài này thêm nữa. Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com

Cô xưa nay đối với người xa lạ không quen lôi kéo, hiện tại càng thêm hối hận hành động hợp bàn lại.

Nhưng Doãn Lịch hắng giọng một cái, cố ý dùng luồng âm thanh cao tám điệu nói tiếp: "Sao có thể nha, chúng tôi là bạn tốt, Kỳ Kỳ là con gái của cô tôi."

Khóe miệng Cận Tử Kỳ hơi co giật, hôm nay Doãn Lịch có phải bị Tống Kỳ Diễn nhập vào thân rồi hay không?

Cô lúc nào thì con gái của cô anh ta?

Đối với hai người kia tính là người xa lạ không quen biết tại sao muốn nói dối như vậy?

Đáy mắt Phương Tình Vân thoáng hiện lên tỉnh ngộ, ánh mắt chuyển qua lại giữa Cận Tử Kỳ nãy giờ không nói gì cùng Doãn Lịch miệng nói liên tục không ngừng, "Tôi lại cảm thấy các người rất xứng, một người như lửa một người như băng."

Doãn Lịch nhướng nhướng đuôi mày, mím môi rồi nở nụ cười, "Tôi ngược lại cũng muốn a, nhưng cô ấy không chịu tôi còn có biện pháp gì."

Phương Tình Vân ngó ra ngoài cửa sổ thấy một chiếc xe Porsche thể thao dừng ở ven đường, trước khi họ đến vẫn không có, Doãn Lịch sau khi ngồi xuống thì đã đậu ở chỗ đó, xem chừng chính là của anh ta.

Phương Tình Vân liếc mắt nhìn Tần Viễn bên cạnh vô cùng an tĩnh, lại thu hồi ánh mắt, nhìn Cận Tử Kỳ hỏi: "Tôi thấy Doãn tiên sinh gia cảnh rất tốt đây, các người vừa là trúc mã, tại sao không thử một chút xem?"

Cận Tử Kỳ cầm lấy khăn ăn lau chùi miệng, giống như suy tư vài giây mới trả lời: "Tôi sẽ không vì tiền mà kết hôn."

Tần Viễn bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ ở đối diện, sắc con ngươi tĩnh mịch đọc không hiểu, sau đó lại nghe đến Phương Tình Vân ở bên cạnh mở miệng: "Nói như vậy, vị hôn phu bây giờ của Cận tiểu thư điều kiện kinh tế không bằng Doãn tiên sinh rồi?"

Phương Tình Vân nói những lời này có thể cũng không có ý tứ khinh miệt, khả năng chỉ là nói đùa.

Cận Tử Kỳ không cho là đúng cười cười, tiếp tục một mạch tự mình ăn cơm.

Mà Doãn Lịch cũng không định lúc này bỏ qua, bỉu bỉu khóe môi, cảm khái mà trả lời: "Có ai sẽ vì tiền kết hôn nha? Vậy thì quá mức thô bỉ, kết hôn đương nhiên là bởi vì tình yêu a, hơn nữa Kỳ Kỳ nhà tôi giá thị trường tốt như vậy, làm sao có thể tìm một người chồng tầm thường thuận theo tự nhiên không có chí tiến thủ chứ?" Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com

"Ông chồng của cô ấy, nếu tuỳ tiện từ trong túi tiền lấy ra một tờ chi phiếu cũng có thể mua lại nhà của tôi!"

Phương Tình Vân bị Doãn Lịch lên tiếng phản bác mà á khẩu không trả lời được, hoặc giả cũng không nghĩ tới Doãn Lịch sắc bén như thế chứ?

Một bữa cơm từ lúc ban đầu gió êm sóng lặng ăn được cuối cùng vân sinh thuỷ khởi.

Cận Tử Kỳ cảm thấy đau đầu, quả nhiên không có việc gì cùng người ta hợp bàn không phải là quyết định sáng suốt, đơn giản tự tìm phiền toái.

Nhưng mà, Cận Tử Kỳ tò mò nhất vẫn là, Doãn Lịch tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

Tựa như hiện tại, Doãn Lịch đi đến toilet, không tới một phút Tần Viễn lại giải thích đi ra ngoài nghe điện thoại.

Để lại cô và Phương Tình Vân hai bên nhìn nhau mặt đối mặt.

Ở trước cửa phòng toilet nam, Doãn Lịch tâm tình sung sướng hát vài ca từ, lại nhìn thấy Tần Viễn đứng ngăn ở cửa.

Khoé mắt khẽ nhảy lên, Doãn Lịch lại muốn đi lướt qua người hắn.

"Doãn Tam thiếu dường như đối với quá khứ của chúng tôi rất có bất mãn."

Thân hình Doãn Lịch dừng lại, cũng nghiêng đầu nhìn Tần Viễn đang nhìn mình, cười lạnh nói: "Nói gì vậy? Tôi chỉ dám đối với Kỳ Kỳ nhà tôi có bất mãn, ngài thì mắc mớ gì tới tôi?"

Lời nói này không cần thiết khách khí thì có quá mức không khách khí, khách khứa đi ngang qua đều cảm giác được mùi giương cung bạt kiếm.

Nhưng Doãn Lịch còn không định lúc này yên tĩnh, đi vài bước lại quay về.

"Tần tiên sinh, quên hỏi anh, mới vừa rồi, chúng tôi của anh là chỉ ai?"

Tần Viễn mắt lạnh nhìn Doãn Lịch không có hảo ý, giọng nói đã không ôn nhuận nhĩ nhã bằng ngày thường.

"Tôi, cô ấy."

"Cô ấy nào?"

Tần Viễn híp mắt lại, hàn quang hiện ra, nhìn qua Doãn Lịch khiêu khích mà cười lạnh: "Cô ấy chính là cô ấy, cô ấy của tôi, với anh lại có quan hệ gì?"

Doãn Lịch xem thường gật đầu, hướng hắn cười cười: "Tôi vốn đang lo lắng Tần tiên sinh không phân biệt rõ cô ấy là người nào, bây giờ nhìn lại, ngược lại tôi quá lo lắng, vậy thì chúc các người hạnh phúc nha!"

"Tôi cũng tò mò, người giống như Doãn Tam Thiếu vì thanh mai mà lên núi đao xuống biển lửa, lại không cầu trúc mã báo đáp, ở trên đời này có phải đã tuyệt chủng hay không?"

Doãn Lịch ngẩn ra, mắt đang nhìn thẳng vào hắn lại dời đi chỗ khác, hai tay đút vào trong túi quần muốn đi.

"Nếu như anh chịu dũng cảm đi phía trước một bước, có lẽ, Cận Tử Kỳ hiện tại không phải là của Tống Kỳ Diễn."

"Vậy hiện tại tôi có thể cho rằng, Tần tiên sinh đang khích bác châm ngòi ly gián không?"

Doãn Lịch ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt lạnh nhạt tựa như muốn đem Tần Viễn ở đối diện đông thành khối băng.

Tần Viễn suy nghĩ một chút, lại đột ngột nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía hai bóng dáng ở xa xa sau tấm bình phong kia: "Lời tôi nói sự thật chính là tâm tư của Doãn tam thiếu không như gương sáng."

break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc