"Anh đã có thể vì một mình em mà mạo hiểm, thì tại sao em không thể tùy hứng một lần? Cũng không phải chỉ có phụ nữ mới cần đàn ông bảo vệ, làm phụ nữ, em cũng có thể bảo vệ người đàn ông của mình!"
Lúc nói lời này, thần thái Cận Tử Kỳ sáng láng, giống như là một nữ chiến sĩ dũng cảm.
Hắn cũng nghi ngờ, cô sau khi đi rồi lại một thân một mình quay lại, bất quá cũng là vì một nguyên nhân --- ----
Không đành lòng nhìn thấy đối phương chịu khổ.
Cho dù là chịu một chút đau khổ, hắn (cô) cũng không đành lòng để cho cô (hắn) chịu đựng.
"Tiểu Kỳ ..."
Tống Kỳ Diễn nhìn cô, cười nhẹ, "Anh muốn làm người đàn ông đứng ở trước mặt em."
Cận Tử Kỳ ngước nhìn vết thương bên khóe miệng của hắn đã kết vảy, và tổn thương trên đầu, trên vai, nghĩ đến hắn lúc nào cũng dũng cảm quên bản thân mà che chở mình ở trong ngực, trong lòng dâng lên một cổ cảm xúc khó có thể hình dung, giống như buồn giống như vui, giống như chua xót giống như đắng chát.
Cộng thêm trước đó vẫn luôn chờ đợi lo lắng, sợi dây cung trong lòng kéo căng quá đỗi, lúc này đã hoàn toàn buông lỏng xuống.
Cận Tử Kỳ xoa xoa hai mắt ngấn nước nhìn hắn đầy kinh ngạc.
Tống Kỳ Diễn than nhẹ một tiếng, sau một lúc lâu thì đặt bàn tay nóng ấm lên gương mặt cô.
Trên khuôn mặt hơi có vẻ nhợt nhạt xanh xao của hắn, thần sắc dịu dàng, ôm cô vào trong lòng, hắn hôn một cái lên trán cô, rồi lấy trán mình chống lên trán cô, nói khẽ ở bên tai cô: "Đừng lo lắng, không phải bây giờ đã không sao rồi sao?"
Khóe môi Cận Tử Kỳ khẽ mím, hiếm khi nũng nịu mà nhốt chặt cổ của hắn, hàng lông mi cong cong khẽ chớp, có chút nước còn dính vào khóe mắt, "Khi đó, em thật sự rất sợ hãi, em sợ anh gặp chuyện không may ..."
"Không phải bây giờ anh đã rất khỏe mà ở trong này sao?" Tống Kỳ Diễn vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô.
Cận Tử Kỳ bất mãn nói nhỏ: "Tốt rồi ở chỗ nào? Cũng sắp thành nửa người tàn phế rồi !"
Hắn dùng tay trái nâng cằm của cô lên, trán chống lên trán của cô, nhìn vào trong hai tròng mắt trơn bóng của cô.
"Chẳng lẽ anh tàn phế, em liền không cần anh?"
Cận Tử Kỳ vùi mặt vào ngực của hắn, lại dè dặt cẩn thận để không đụng vào miệng vết thương của hắn.
"Ai mà biết được chứ?" Cô lẩm bẩm qua quýt một câu.
Mặt mày Tống Kỳ Diễn chứa đầy ý cười, " Em không biết? Chẳng lẽ em muốn cục cưng không có ba?"
Cận Tử Kỳ ngước mắt trừng hắn một cái, đôi má trắng như ngà có chút ửng đỏ: "Tìm một người làm cha con của anh là được rồi."
Hắn cúi thấp đầu, mũi cọ sát qua chóp mũi của cô, môi gần như muốn dán lên môi cô.
"Làm cha con của anh? Để anh xem có ai dám ở trước mặt anh dám làm cha dượng của con anh."
Cận Tử Kỳ tựa ở bên vai trái của hắn, than nhẹ một tiếng: "Vậy anh hãy mau khỏe, nếu không ..."
"Nếu không thì thế nào? Hả?"
"Nếu không, em -- "
Cận Tử Kỳ còn chưa nói xong, hắn lại đột nhiên cúi đầu, nhắm ngay môi của cô hôn xuống.
Hắn dịu dàng chống đỡ điều khiển đôi môi của cô, thong thả ung dung mà tham tiến vào, lúc ban đầu Cận Tử Kỳ có chút né tránh, hô hấp cũng dần thay đổi có chút thở gấp, nhưng từ từ, chủ động nghênh hợp với hắn, hôn đến hai má nóng hổi đỏ hồng.
--- ------ ------ ------
Cửa phòng bệnh khép hờ, Tần