Editor: Tâm Thường Lạc
"Ầm ầm!"
"Ầm ầm!"
Nương theo sau một tiếng lại một tiếng trầm đục, dưới lá cây khô, từng đoàn từng đoàn cầu lửa phóng lên trời.
Khói trắng đầy trời làm con người ta sặc nghẹn mở mắt không ra, ở đằng kia dưới ngọn lửa bay lượn giống như Thiên nữ rải hoa rào rạt, nhiều tên cướp vốn ùa lên đều bị nổ bay, ngã trên mặt đất thật mạnh.
Phó cục Chu vốn đã tính trước mà đứng đó cười đến độ thoải mái, cảm thấy không để ý, liền bị khói đặc tràn vào miệng một ngụm lớn, "Khụ...khụ ..." Gã che miệng che mũi, mắt cũng chua xót phải chảy ra nước mắt.
"Chân của tôi! Chân của tôi! Lửa! Lửa! Chân của tôi cháy rồi!"
Có tren cướp bị nổ trúng ôm lấy bàn chân mình bị cháy mà kêu rên lên.
Phó cục Chu phản ứng kịp, muốn tiến lên, nhưng lại nghe "Ầm" một tiếng, lảo đảo mà ngừng bước chân, nghẹn họng trân trối hô to: "Đây thật sự là mìn, làm sao có thể? ! Làm sao có thể!"
Có tên cướp bị lửa thiêu phải lăn lộn trên mặt đất, ở đâu còn nhớ được phải bắt người nữa.
Chu phó cục chưa kịp lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, khàn giọng rống lên: "Dập lửa! Nhanh lên giúp hắn dập lửa!"
Trong rừng cây lập tức hỗn loạn thành một đống, bốn năm tên cướp ôm lấy chân té ngã xuống đất, tên khác vội cởi áo khoác, liều mình giúp đồng bọn của mình dập lửa lan từ bàn chân tràn đến bắp chân.
Thế nhưng chút lửa đó thật giống như theo chân bọn chúng mà đối nghịch, càng cháy càng mạnh lớn mạnh, những tên cướp bị cháy kia đau đến mức không ngừng lăn lộn trên mặt đất, phát ra từng tiếng kêu rên đầy thống khổ.
Phó cục Chu nhìn những ngọn lửa kia màu sắc quỷ dị, gã đột nhiên phát ra một tiếng rống điên cuồng: "Con mẹ nó! Đây là nhiên liệu đốt magie, con bà nó tinh trùng lên não ở xăng lại cho thêm bột magie!"
Bọn cướp vốn đang coi như bình tĩnh lạnh lùng, lần này đầu trận tuyến lại thật sự rối loạn, tay cầm áo khoác, vẻ mặt bắt đầu bối rối mà nhìn quanh mọi nơi, ta ở ngoài sáng địch ở trong tối, còn chưa biết có thể lần lượt bị bắn thủng sọ não hay không nữa!
Phó cục Chu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn những tên cướp kia đang khiếp đảm: "Sợ cái gì! Ông đây còn ở chỗ này mà! Còn không mau đè những người đang bị thương kia lại, những người khác nhanh lấy đất trên mặt đất phủ lên trên đùi của hắn! Nhanh! Nhanh! Nhanh! Chậm thêm nữa chân của bọn họ sẽ bị phế đi!"
"Ầm!"
Ở phía sau cách đó không xa, lại là một tiếng nổ vang!
Mơ hồ truyền đến tiếng rên đầy thống khổ!
Đó là bọn cướp đi bắt được Tần Viễn mang tới!
Sắc mặt của phó cục Chu lúc trắng lúc xanh, sau đó lập tức nhìn thấy có đàn em lảo đảo chạy tới.
"Lại xảy ra chuyện gì nữa?!" Đầu óc phó cục Chu lúc này như muốn nổ tung.
"Chúng ta có người dẫm lên mìn rồi! Là một quả mìn định hướng có sức công phá lớn, hai người anh em của chúng ta bị nổ trúng bị thương ở đùi!"
Tên cướp đó cũng lấy đồ che đầu xuống, đầu tuôn đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, "Chu cục, phải làm sao đây?”
"Cậu hỏi tôi phải làm sao đây, làm sao tôi biết, tôi mà biết, còn có thể đứng ở chỗ này sao?"
Phó cục Chu vuốt vuốt tóc của mình, gã mà hiểu biết những thứ cơ quan mai phục này, lúc trước sẽ không chuyển nghề, trực tiếp ở trong bộ đội làm chuyên gia nghiên cứu đạn hạt nhân, đâu phải đi cùng và hoà lẫn với đám oắt lông bông này!
Phía đằng sau lại vang lên tiếng kêu lo lắng: "Nhanh cầm lấy ... Mau quấn vải nào, bà mẹ nó là gấu à, trong mìn còn cho xen lẫn thủy tinh, động mạch ở đùi ông đây cũng bị tan nát rồi!"
Trong lúc nhất thời, khắp nơi đều là tiếng rên rỉ đau đớn, khắp nơi đều là âm thanh gào rú tức giận.
"Đoàng đoàng đoàng đoàng ..."
Phó cục Chu cầm súng ngắn bắn quét một hồi khắp chung quanh rừng cây.
Mặt mày gã đỏ bừng, điên cuồng mà quát um lên: "Tên khốn mày đi ra đi, con mẹ nó mày đi ra đây, không phải mày muốn đặt mìn à, mày đi ra, nhìn ông nội mày một phát súng giết chết mày hay không!"
Lúc quả mìn tự chế đầu tiên phát nổ, Cận Tử Kỳ đã được Tống Kỳ Diễn che chở trốn ra sau một cây đại thụ rồi ngồi xổm xuống, lúc này mới tránh khỏi bị tai họa có thể, nhưng vẫn bị khói tiêu hun không nhẹ.
"Khụ...khụ ..."
Cận Tử Kỳ nắm vạt áo của Tống Kỳ Diễn thật chặt: "Kỳ Diễn, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vành mắt của Tống Kỳ Diễn bị hun đến đỏ bừng, nhìn bên đó đám cướp là một mảnh thê lương, sắc mặt nặng nề lắc đầu: "Anh cũng không biết, nhưng có thể xác định là có người đang thay chúng ta đối phó đám người phó cục Chu này!"
"Đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, có lẽ bọn họ đã đắc tội tới người không thể