Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 40: Muốn Tim Của Tôi, Lấy Dao Đến Moi

Trước Sau

break
Editor: tamthuonglac

Cận Tử Kỳ bước vào biệt thự Cận gia, đã ngửi thấy được mùi sữa mật ong ngọt lịm.

Vốn buồn bực trong lòng cũng từ từ bình thản xuống.

Trong phòng khách,Tô Ngưng Tuyết thoải mái ngồi ở trên ghế sofa, mái tóc dài trước sau như một luôn cột lên ở sau gáy giờ phút này buông rũ xuống trông như dòng suối, da thịt trắng như tuyết, khiến cho bà nhìn qua không hề kiên cường mạnh mẽ như lúc ban ngày, tăng thêm dáng vẻ dịu dàng bình dị của người phụ nữ.

Khi Cận Tử Kỳ đi tới, Tô Ngưng Tuyết đang vừa bưng một ly sữa mật ong từ từ uống, vừa cúi đầu ngắm nhìn Cận Mỗ Mỗ chơi đồ chơi điều khiển từ xa trên mặt thảm lông cừu, ánh mắt dịu dàng thương yêu.

Lúc Cận Tử Kỳ ngồi xuống bên cạnh Tô Ngưng Tuyết đồng thời gọi Tô Ngưng Tuyết một tiếng: "Mẹ."

Tô Ngưng Tuyết nhàn nhạt đáp lại, cũng không bày tỏ nhiều lời, bốn năm nay Cận Tử Kỳ đã hiểu rõ tính tình của Tô Ngưng Tuyết, dĩ nhiên sẽ không đối với sự lạnh nhạt như vậy sinh ra hiểu lầm.

Ngược lại Cận Mỗ Mỗ nhìn lên thấy được Cận Tử Kỳ, lập tức ném món đồ chơi trong tay, như quả bóng nhỏ tròn trĩnh vui sướng nhào vào vòng tay đang rộng mở của Cận Tử Kỳ: "Kỳ Kỳ đã trở về nha, có nhớ Mỗ Mỗ hay không?"

Cận Tử Kỳ cúi người ôm lấy Cận Mỗ Mỗ, cái mông nhỏ nặng trình trịch đè lên trên đùi cô, Cận Tử Kỳ hôn lên gương mặt trắng mịn của Cận Mỗ Mỗ một cái: "Dĩ nhiên nhớ nha, ngoại trừ nhớ Mỗ Mỗ ra vẫn là nhớ đến Mỗ Mỗ."

Cận Mỗ Mỗ nghe được mặt mày hớn hở, tiếng cười khanh khách trong trẻo quanh quẩn ở lầu một.

Chỉ là không khí hài hòa này rất nhanh đã bị đánh vỡ, Cận Chiêu Đông đột nhiên xuất hiện ở chỗ rẽ thang lầu, hướng Cận Tử Kỳ nói: "Tiểu Kỳ, đến thư phòng cha một chút."

Cận Chiêu Đông còn chưa dứt lời, Tô Ngưng Tuyết vốn đang uống sữa nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn trà, sau đó không nhanh không chậm mà nói: "Mới từ ở dạ tiệc trở về, con nó cũng mệt mỏi, nếu như là chuyện công để đến ngày mai nói đi."

Tô Ngưng Tuyết nói xong liền đứng dậy, đón nhận ánh mắt của Cận Chiêu Đông: "Sắc trời không còn sớm, ông cũng đừng bận đến quá muộn."

Cận Chiêu Đông há hốc mồm, nhưng dưới ánh mắt dịu dàng ân cần của Tô Ngưng Tuyết rốt cuộc vẫn là lựa chọn trầm mặc, đối với lời dặn dò của Tô Ngưng Tuyết gật gật đầu, một lần nữa xoay người lên lầu khép lại cửa thư phòng.

Cận Tử Kỳ có thể đoán được nguyên nhân Cận Chiêu Đông tìm cô nói chuyện, đơn giản là đêm nay Kiều Niệm Chiêu vì cô mà ở trong dạ tiệc phải xấu mặt, cha của cô hi vọng cô tìm cho ra một cái lý do đủ để an ủi Kiều Niệm Chiêu.

"Kỳ Kỳ, dì kia thật là không có tốt, Mỗ Mỗ đều không khóc nhè, dì ấy còn khóc, mắc cỡ chết người!"

Cận Mỗ Mỗ nằm ở trong ngực Cận Tử Kỳ, đôi mắt to tròn giảo hoạt chuyển động, Cận Tử Kỳ vuốt ve cái đầu dưa của nó, bên kia Tô Ngưng Tuyết đã chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi: "Ta đi ngủ, các con cũng lên đi."

"Dạ." Cận Tử Kỳ gật đầu, đưa mắt nhìn Tô Ngưng Tuyết rời đi.

Tô Ngưng Tuyết trước kia sau bữa cơm chiều sẽ lên lầu, hôm nay phá lệ liên tục đợi ở dưới lầu, có lẽ là vì chờ cô trở về, thay cô ngăn cản Cận Chiêu Đông khoe khoang cái gọi là giáo dục tư tưởng.

Ngẩng đầu nhìn Tô Ngưng Tuyết đi vào phòng ngủ, đối với việc Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông phân chia phòng ngủ nhiều năm qua, Cận Tử Kỳ đã không lấy gì làm lạ, không tính là ân ái, nhưng hơn hẳn cuộc sống bình thường thì trên công việc luôn có sự ăn ý.

Ngoại trừ những điều ăn ý này, hôn nhân của Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông chỉ có thể dùng từ "Kính trọng nhau như băng" để hình dung.

Thậm chí có đôi khi Cận Tử Kỳ lại tự hỏi, trong cuộc hôn nhân của cha mẹ cô, có từng yêu nhau sâu nặng hay không?

Về phần Kiều Niệm Chiêu, Cận Tử Kỳ nhìn đến cửa phòng đóng chặt bên cạnh phòng ngủ ở lầu hai, thật sự chỉ là con gái nuôi thôi sao?

----------------------------------------------

Sáng sớm, ánh mặt trời thật đẹp, trong vườn hoa thậm chí vẫn còn sương sớm tinh mơ.

Cận Tử Kỳ đi lên sân thượng, trông thấy Cận Mỗ Mỗ thức dậy sớm đang cùng Tô Ngưng Tuyết bận rộn ở trong vườn hoa, quây quanh cơ thể nhỏ bé là chiếc tạp dề nhỏ màu hồng phấn, đôi tay nhỏ mũm mĩm cầm một cây kéo nhỏ chế tạo đặc biệt giống như khuôn mẫu cắt cành lá.

Cận Tử Kỳ chăm chú ngắm nhìn hình ảnh con mình lao động nghiêm túc, khóe miệng bắt đầu nở nụ cười hạnh phúc thỏa mãn, tựa hồ một đêm khó ngủ khiến thân thể khó chịu trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói.

Cô xoay người trở về phòng, tùy ý mặc lên một cái áo khoác rồi đi xuống lầu, đang ở cửa thì gặp phải Kiều Niệm Chiêu sáng sớm mới vừa chạy bộ xong.

Cận Tử Kỳ nghĩ không có chuyện nên lướt qua Kiều Niệm Chiêu, Kiều Niệm Chiêu lại gọi cô: "Chị, em có lời nói muốn nói với chị."

Chân bước xuống lầu dừng lại, Cận Tử Kỳ xoay người, đã nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu đứng ở nơi đó cắn cánh môi, vành mắt có chút sưng đỏ, bộ dạng như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp tủi thân tức giận mà không dám nói gì.

"Em biết rõ chị còn oán hận em và A Phong, nhưng bất kể như thế nào, em cũng sẽ không nhường anh ấy lại."

Cận Tử Kỳ nhìn vẻ mặt si tình của Kiều Niệm Chiêu, hàng lông mày đen cau lại, khóe môi chứa ý cười, giống như cười giễu nhưng không phải là giễu cợt:

"Đem anh ta ra đây làm cái gì? Cho dù cô sẵn lòng, tôi cũng không nhận nổi."

"Một khi đã như vậy, tại sao chị vẫn luôn luôn làm ra những chuyện khiến người ta hiểu lầm?" Kiều Niệm Chiêu nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, ánh mắt lên án: "Chẳng lẽ chúng tôi ở cùng một chỗ như vậy thì không thể tha thứ sao?"

"Các người có đáng giá được tha thứ hay không nếu như bản thân mình tâm sáng như gương, khi cô cướp đi Tô Hành Phong từ bên cạnh tôi, nên nghĩ đến sau này cũng sẽ có một người phụ nữ khác từ bên cạnh cô cướp đi anh ta, đây là nhân quả tuần hoàn."

Cận Tử Kỳ ngắm nhìn sắc mặt Kiều Niệm Chiêu trắng bệch, cất bước muốn đi nhanh, nhưng giọng nói của Kiều Niệm Chiêu không dừng lại: "Anh ấy sẽ không làm như vậy, bởi vì anh ấy luôn luôn chỉ yêu em."

Kiều Niệm Chiêu, cô là muốn gián tiếp nói cho tôi biết, bởi vì Tô Hành Phong không thương tôi, cho nên mới phải vứt bỏ tôi sao?

Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn Kiều Niệm Chiêu: "Cô nói chuyện với tôi nhưng liên tục nhấn mạnh việc anh ta yêu cô làm gì, nếu thật sự tình yêu vững hơn vàng, cần gì phải lừa mình dối người hết lần này đến lần khác nói ra như vậy?"

"Tiểu Kỳ, Chiêu nhi là em gái con, tại sao con nói vậy!"

Tiếng quát mắng không vui vang lên từ phía sau, Cận Tử Kỳ xoay người lại, thì nhìn thấy vẻ mặt như không tán thành của Cận Chiêu Đông nhíu mày nhìn mình: "Con cứ như vậy mà không tha thứ cho Chiêu nhi, thậm chí không ngại tìm người ở trong yến hội cùng nhau làm nhục Chiêu nhi?"

Đây chính là lời từ một phía tối hôm qua Kiều Niệm Chiêu nói sao? Không, Kiều Niệm Chiêu sẽ không cần nói như vậy, cô ta chỉ cần nói bóng nói gió cho chút ám hiệu, tự nhiên sẽ khiến cho Cận Chiêu Đông hiểu rõ.

Cận Tử Kỳ mím môi từ từ nở nụ cười: "Có người mời cô ta khiêu vũ là do cô ta có sức quyến rũ bắn ra bốn phía; có người mời con khiêu vũ chính là cố ý tìm cớ làm khó dễ cô ta. Quá trình như nhau, vì sao đến nơi ngài sẽ là kết quả bất đồng?"

Mắt Cận Tử Kỳ liếc nhìn bộ dạng Kiều Niệm Chiêu khoe mẽ sau khi Cận Chiêu Đông xuất hiện: "Con vẫn luôn thật tò mò, trong cảm nhận của ngài, rốt cuộc ai mới là con gái ruột của ngài?"

Cận Chiêu Đông bị Cận Tử Kỳ chất vấn trên mặt trắng xanh, lâu thật lâu vẫn nói không nên lời.

Kiều Niệm Chiêu thì ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng nhìn Cận Tử Kỳ, nước mắt nhỏ giọt muốn lên tiếng.

"Tiểu Kỳ." Cận Chiêu Đông nhíu mày, không tiếng động thở dài: "Các con đều là con gái của ta!"

"Vậy tại sao phải là con nhượng bộ người khác?" Cận Tử Kỳ lúc này lập tức đi tới gần, Cận Chiêu Đông nói xong trên mặt thoáng hiện lên một chút cứng nhắc: "Cô ta nói cái gì cha đều tin, cha có bao giờ sẵn lòng nghe con giải thích một câu chưa?"

"Kỳ Kỳ..." Màn không khí giương cung bạt kiếm khí bị âm thanh sợ hãi của trẻ con đánh vỡ.

Cận Tử Kỳ nghe tiếng nhìn xuống dưới lầu, Cận Mỗ Mỗ đang di chuyển hai cái chân củ cải ngắn nhỏ, vừa ra sức leo lên bậc thang, vừa phát ra tiếng kêu như con thú nhỏ.

Lòng vốn cứng rắn lập tức mền nhũn, Cận Tử Kỳ nỗ lực khắc chế tâm tình bỏ lại Cận Chiêu Đông cùng Kiều Niệm Chiêu, đi xuống lầu, qua ôm Cận Mỗ Mỗ đã leo đến nửa đường đi xuống dưới, trước khi ra khỏi cửa dừng chân quay đầu lại: "Muốn vị hôn phu của tôi, tôi cho. Bây giờ muốn tim của tôi, cha à, ngài hãy cầm dao đến moi."

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc