【019】 Cái gọi là thật lòng (1)
Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ dưới ánh đèn u ám, trên mu bàn tay của mình có vết máu nhìn thấy mà đau lòng, chất lỏng ấm áp màu đỏ theo eo bàn tay của cô chảy xuống róc rách, khi nhỏ xuống áo sơ mi màu trắng của anh, nhanh chóng lan ra.
"Tôi giúp anh gọi xe cứu thương. . . . . ." Nói xong, cô co lại mà muốn rút tay của mình về.
Anh lại càng dùng sức mà cầm tay của cô, mặc cho máu huyết sềnh sệch mơ hồ chỗ họ chạm nhau.
"Tại sao không trả lời tín nhắn của anh?" Giọng nói của Tần Viễn khàn khàn mà vô lực quanh quẩn ở bên tai cô.
"Tin nhắn gì?" Ánh sáng của ngọn đèn bên cạnh cửa chính ánh lên ánh mắt của cô nhàn nhạt giống như núi xa.
Tần Viễn nhìn cô thật sâu, "Không nhận được sao?" Anh rũ mắt lẩm bẩm nói nhỏ, ngay sau đó thấy buồn cười, "Không nhận được không sao. . . . . . Em vẫn đã tới. . . . . . Như vậy thì đủ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."
Anh vừa ho khan mấy tiếng nặng nề, trong cổ họng xông lên một búng máu tanh, Tần Viễn cố nén không có phun ra, tầm mắt anh có chút bóng tối lóe lên, nhìn sang bóng dáng nhỏ gầy trong vầng sáng nhàn nhạt, làm thế nào cũng không thể dời mắt đi.
"Tiểu Kỳ. . . . . . Anh. . . . . . Chỉ còn lại thể xác, dường như cũng không chịu nổi nữa rồi, cùng ở bên cạnh anh được không? Không có Phương Tình Vân, không có Kỳ Diễn, chỉ có em theo anh. . . . . . Chúng ta. . . . . ."
Bờ môi của anh không ngừng run run, hàng lông mày tuấn tú nhíu lên thật chặt, tựa như đang chịu đau đớn tan lòng nát dạ.
Trên bờ môi mỏng trắng bệch của anh con dính lại chút máu, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô cũng không thể khống chế được mà run rẩy.
Ngón tay của Cận Tử Kỳ cứng ngắc mà co rúc lại, trong lòng một trận buồn bực khó chịu, giống như là không chịu nổi cái tin vui đột nhiên xuất hiện này, nếu như anh đang thú tội đối với cô mà nói coi như là mừng rỡ.
Tình cảm giữa bọn họ, từ lúc vừa mới bắt đầu, anh đều đã biểu hiện được cực kỳ cẩn thận nghiêm túc, che chở trăm bề ở trong lòng bàn tay, cho dù anh không có gia cảnh ưu việt, cũng không nguyện ý để cho cô chịu một chút ủy khuất, lúc chia tay, cô quả quyết mà kiên định, tuyệt không ướt át dây dưa dong dài, anh cũng không thêm một chữ nhiều lời, lặng lẽ chặt đứt tơ tình.
Lúc cách nhau mười năm gặp nhau lần nữa, anh dịu dàng nho nhã mà xuất hiện ở trước mặt cô, đếm được mấy lần gặp mặt, không phải bên cạnh cô có giai ngẫu làm bạn thì chính là lương phối khoác lấy khuỷu tay anh, mặc dù bên cạnh họ không có người khác, nhưng cuối cùng cũng không tìm được cảm giác lúc ban đầu, gương vỡ lại lành, nhưng tấm gương không thể trở lại nguyên vẹn bởi các vết rạn trong đó.
Anh rất tôn trọng quyết định của cô, mười năm, không có dây dưa, cô cũng không có đi nhiễu loạn cuộc sống của anh.
Hoặc giả, một phút kia ở đại học Luân Đôn nhìn thấy anh và Phương Tình Vân, cô cũng đã quyết định đi xa.
Cận Tử Kỳ kìm xuống trăm vị cảm xúc phức tạp, nhìn mặt Tần Viễn tiều tụy xám như tro tàn, ánh mắt của anh nhìn sang cô, giống như người bệnh ung thư trải qua tuyệt vọng lại gặp được hy vọng sống sót, khiến cho trái tim cô chấn động mạnh mẽ.
Chẳng qua là. . . . . . Giờ phút này, thần trí của anh cũng không tỉnh táo. Nếu như ở dưới tình huống tỉnh táo, anh sẽ không nói với cô những lời như vậy. Anh đang say, cô cũng không có thể đem mấy câu nói khi say là thật.
Cô sờ sờ ở trên người mình, lại phát hiện điện thoại di động đặt ở trong túi xách, không có mang theo bên mình.
Mà túi. . . . . . Đặt ở trên xe Tống Kỳ Diễn!
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt của anh ngày càng tái nhợt, đôi môi cũng rõ ràng chuyển thành màu tím nhạt, cô nhất thời có chút tay chân luống cuống, hít sâu vài hớp khí lạnh, mới để cho mình tỉnh táo lại.
"Anh trước tiên buông tôi ra, tôi vào bên trong gọi người đưa anh đi bệnh viện, anh cần gặp bác sĩ."
Tay của cô hơi giằng co, Tần Viễn ý thức được cô muốn đi, thậm chí dùng cả bàn tay đang ôm lấy chỗ dạ dày cũng bắt lấy tay của cô, đáy mắt thoáng qua khẩn trương: "Tiểu Kỳ. . . . . ."
"Vậy anh đưa di động của anh cho tôi mượn, tôi giúp anh gọi xe cứu thương!"
Cận Tử Kỳ hiển nhiên cũng cảm giác được không cách nào tránh thoát lực đạo trên cổ tay mình, cô dứt khoát cũng không lãng phí khí lực, vừa yêu cầu anh đưa điện thoại di động, khóe mắt lại liếc về phía đường quốc lộ ở xa núi vây quanh vô cùng vắng vẻ.
Nếu như Tống Kỳ Diễn đến đây, ngược lại có thể để cho hắn đưa Tần Viễn đến bệnh viện, dù sao bọn họ cũng xem như bạn bè.
"Anh không sao. . . . . ." Tần Viễn lắc đầu một cái, vừa mở miệng, kết quả lại phun ra một ngụm máu.
Cả người anh ngay sau đó gập xuống, hai tay vốn khấu chặt tay cô cũng giãn ra, đau đớn kịch liệt làm cho tay của anh nắm chặt cửa sổ xe, ngón tay giữa như muốn khảm chặt vào, bên trán có mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống.
Anh đè nén tiếng ho khan từ nhẹ chuyển thành nặng, vết máu loang lổ ở trên áo sơ mi màu trắng càng ngày càng nhiều.
"Anh ngồi vào phía sau đi, tôi lập tức gọi bảo an lái xe đưa anh đi!"
Anh mới vừa nói những lời đó, cô có thể làm bộ không nghe thấy, nhưng nhìn đến bộ dáng anh như vậy, cô mặc dù tâm địa sắt đá đi nữa, cũng không thể xoay người bỏ đi được, mặc cho anh ở chỗ này tự sanh tự diệt.
Bên kia Tống trạch bảo an mở cửa thò người ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng ở cửa nhất thời choáng váng, nghe được Cận Tử Kỳ phân phó, lập tức chạy đến, vừa móc điện thoại di động vừa nói: "Thiếu phu nhân đừng lo lắng, tôi gọi xe cứu thương."
Cận Tử Kỳ chú ý sắc mặt Tần Viễn, lời cũng là nói với bảo an: "Anh trực tiếp đưa anh ta đi đến bệnh viện thôi."
"Cái gì?" Bảo an kinh ngạc nhìn Tần Viễn bên trong xe một cái, lại nhìn Cận Tử Kỳ một cái.
"Tôi với anh cùng đi đến đó, anh tới lái xe đi," Khi Cận Tử Kỳ nói lời này trên tay cũng không ngừng, mở cửa xe chỗ tay lái ra, "Bây giờ đỡ anh ta đến ghế sau nằm đi."
Bảo an nhất thời chưa tỉnh lại từ trong kinh ngạc, nghe được Cận Tử Kỳ chỉ huy, động tác có chút cứng ngắc mà thi hành.
Một trận gió rét thổi tan sự ấm áp bên trong xe, Tần Viễn giật mình một cái, ý thức vốn tan rã hơi hơi rõ ràng, anh mở mắt, nhìn giữa mày Cận Tử Kỳ lộ ra lo lắng, khóe miệng miễn cưỡng cố kéo ra một chút ý cười.
"Em vẫn quan tâm anh. . . . . . Là đồng ý ở bên cạnh anh, phải không?"
Gương mặt tuấn tú tái nhợt không khỏi vui mừng, đáy mắt xuất ra thần thái tươi vui mà toả sáng.
Anh bỗng dưng bắt được tay của cô đặt trên lồng ngực của mình, nơi đó bùm, bùm, nhịp tim như ngựa phi nước đại, đồng thời đầu ngón tay cảm giác được nhiệt độ xuyên qua thật lớp vải áo sơ mi.
"Tần Viễn, không nên như vậy, đổi lại là người khác, bây giờ tôi cũng sẽ không ngồi yên mà bỏ mặc."
"Anh biết sai rồi, em muốn đánh phải không? Cũng có thể, chỉ là đừng rời bỏ anh, Tiểu Kỳ, bây giờ cái gì anh cũng có, ba mẹ em sẽ không nhìn anh lại không thích, anh cũng sẽ không để cho em trải qua cuộc sống khổ cực."
Cận Tử Kỳ xoay đầu, không nhìn tới ánh mắt đầy khẩn cầu trong mắt anh, nếu như cô để ý chỉ là tiền, như vậy cần gì phải sau mười năm mới cùng Tống Kỳ Diễn ở chung một chỗ, trong giới thượng lưu tùy tiện lấy một người thanh niên tài giỏi đẹp trai là được rồi.
Bên cạnh bảo an đã sớm bởi vì lời đối thoại của họ mà ngây ngốc, trợn to mắt không dám tin mà nhìn họ.
Xem như anh ta nhìn ra chút môn lộ, người đàn ông xa lạ này là tới bày tỏ với thiếu phu nhân của bọn họ!
Hơi rượu nóng hổi trong hô hấp của Tần Viễn phun lên gò má cô, Cận Tử Kỳ từ trong suy nghĩ phức tạp hoàn hồn, nhìn đến gương mặt anh tái nhợt giữa mang theo đỏ ửng không bình thường, lại nghiệm chứng suy đoán trong lòng chợt lóe lên.
Cận Tử Kỳ không do dự nữa, đối với bảo an nói: "Nắm chặt thời gian, tình huống của anh ta không tốt lắm."
Bảo an gật đầu liên tục, không dám nghĩ loạn nữa, chui vào chỗ tay lái muốn đỡ Tần Viễn ốm yếu ra ngoài.
Cận Tử Kỳ bởi vì những lời của Tần Viễn mới vừa rồi, đi qua bên cạnh xe đứng xa mấy bước, thậm chí đã chần chờ có nên đi theo đến bệnh viện hay không, hành động của cô trong lúc vô tình có thể khiến cho anh hiểu lầm cái gì hay không?
Tần Viễn được bảo an đỡ ra phía sau ngồi, nhưng đôi mắt đuổi theo Cận Tử Kỳ gắt gao, nhìn thấy cô không có ý muốn lên xe, lại tránh thoát sự dìu đỡ của bảo an, muốn quay sang phía bên cô đi tới, lại mất thăng bằng mà tựa vào trên cửa xe.
"Tiên sinh anh. . . . . ." Bảo an không biết nên làm thế nào cho phải, khó xử mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ ở bên cạnh.
"Anh đang nóng lên." Cận Tử Kỳ do dự chốc lát vẫn là đi tới, ánh mắt ý bảo bảo an dìu người.
Nhưng dường như Tần Viễn lại ngại bảo an vướng víu, giơ tay lên tách ra, ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô: "Không sao, Tiểu Kỳ, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh cái gì cũng sẽ tốt đẹp lên, hết thảy. . . . . . Hết thảy. . . . . ."
Anh còn muốn nói nhiều hơn, lại phát hiện bản thân đột nhiên không còn sức lực để lên tiếng nữa.
"Còn không mau dìu lên xe đến bệnh viện. . . . . ."
Bên tai, giọng nói của Cận Tử Kỳ quen thuộc như vậy, anh suy yếu mà cười cười, đỡ cửa xe chống thân thể lên, mới khẽ động, lại choáng váng một trận, thân thể không tự chủ được nghiêng tới trước.
Ở trong một tiếng thét kinh hãi, rốt cục anh ôm lấy Cận Tử Kỳ vào trong lòng.
Sự mềm mại như trong trí nhớ, hơi thở mát mẻ trong trí nhớ, mái tóc mềm mại như tấm gấm đen, kia....
Một bàn tay ấm áp xoa trán của anh, thử thăm dò nhiệt độ của anh, anh biết đó là Tiểu Kỳ, bờ môi của anh giật giật, mỉm cười mặc cho mình rơi vào bóng tối, mất đi ý thức còn sống.
Cái trán dưới lòng bàn tay của Cận Tử Kỳ, quả nhiên giống như cô đã lường trước, nóng khủng khiếp, mà bờ môi của anh, trắng bệch, tím bầm, bảo an tới đây giúp một tay dìu Tần Viễn hôn mê vào trong xe.
"Thiếu phu nhân. . . . . ." Bảo an đứng ở cạnh cửa chỗ tay lái chờ đợi chỉ thị của cô.
"Lên xe, đi đến bệnh viện." Cận Tử Kỳ ở trước xe vẫn là liếc mắt nhìn đầu đường cách đó không xa một cái.
Chỗ ngồi tài xế để thuốc hỗn loạn, lại không có một hộp nào được mở bao bì ra, cô vừa mở ra cửa xe chỗ kế bên tài xế, thì ngửi được một mùi hoa thanh nhã, từ chỗ ghế sau thổi tới.
Quay đầu, định thần nhìn lại, trên ghế sau Tần Viễn đang nằm, nhưng bên cạnh lại đặt một cái hộp trong suốt mà trong hộp lại là một bó bồ công anh thật lớn, mỗi đóa một giống như từng đóa bông tuyết thánh khiết.
Anh là người không khéo nói chuyện, khi đó, chung quy anh trích ra thời gian đi học mà chạy từ thành phố B đến thành phố S chỉ vì liếc nhìn cô một cái, lễ tình nhân cô lén từ trong nhà chạy ra ngoài cùng anh hẹn hò, khi tản bộ đi ngang qua một tiệm bán hoa, ở trước cửa có mấy người đàn ông tụ tập tới mua hoa, đều chỉ vì giành được một nụ cười của người yêu.
Anh cũng muốn chạy đi xếp hàng mua hoa, có chút ngượng ngùng hỏi cô thích hoa gì, cô biết điều kiện gia đình anh cũng không tốt, rồi lại sợ lý do này sẽ làm tổn thương tự tôn của anh, lúc đang tìm lý do thì bông tuyết bay khắp bầu trời
"Em thích bông tuyết." Cô lúc ấy không dùng đến não mà nói một câu bịa chuyện.
Anh ngửa đầu, bông tuyết màu trắng dừng ở trên lông mi anh, anh chớp chớp mắt, anh vốn là sinh ra đẹp trai, trên gương mặt tuấn tú nhã nhặn nổi lên ý cười, không nói gì, chẳng qua là ánh mắt nhìn sang cô đầy lưu luyến.
Đợi đến mùa xuân năm sau, mỗi lần anh trở về gặp cô, cũng sẽ nghĩ mọi cách đưa cô một bó bồ công anh, mặc dù mang đến trước mặt cô cũng không kém nhiều lắm đã chỉ còn lại rễ cây phía dưới, nhưng anh vẫn mẫn cán tận tụy mà đưa sang.
Sau này cô hỏi anh tại sao là cây bồ công anh, anh xoa xoa tóc của cô: "Bởi vì chỉ có nó mới giống như bông tuyết."
Chút màu trắng của bồ công anh giống như một cái khóa kéo được kéo ra, dòng ký ức vốn bị phủ bụi lại ùa về.
Ngực đột nhiên căng lên, cô thu hồi tầm mắt của mình, tựa vào trên lưng ghế ngồi, nhìn sang đường núi phía trước bị đèn xe hắt sáng, một trận mỏi mệt đánh úp cô lại, cô vuốt vuốt huyệt thái dương, nhắm hai mắt.