【014】Gậy ông đập lưng ông! (1)
Editor: Tâm Thường Lạc
"Cô cho rằng quá kỳ hạn truy cứu hình sự thì tôi không thể làm gì được cô sao, mà tôi vẫn luôn tin tưởng, người đang làm thì trời đang nhìn, chính cô gieo trồng thì một ngày nào đó quả xấu sẽ do bản thân cô ăn lấy. Cô không cần trách người khác không cho cô cơ hội chuyển mình, là do cô tự mình ngay từ mười năm trước đã đem cơ hội này đập nát."
Cận Tử Kỳ không nóng không lạnh mà nói xong, Kiều Niệm Chiêu quay đầu nhìn cô, khiếp sợ không thôi, gương mặt dưới ánh đèn lờ mờ ở trên tường trong hành lang hắt xuống từ trắng chuyển xanh, lại từ xanh chuyển sang trắng, trông rất đẹp mắt!
"Cô nói bậy. . . . . ." Hai tròng mắt cô ta trừng lớn, đáy mắt dấy lên hai ngọn lửa nhỏ hừng hực.
Cô ta nắm hai quả đấm thật chặt, lại không nhịn được mà run rẩy, âm lượng cũng phản ứng theo bản năng mà tăng cao: "Cô nói bậy!"
Cận Tử Kỳ không nhìn tới sắc mặt cô ta xấu hổ không chịu nổi, dời mắt đi chỗ khác nhìn lên phía trước, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi có nói bậy hay không lòng dạ cô biết rõ, cô vốn luôn tin tưởng truyện cổ tích cô bé lọ lem có thể gả cho hoàng tử rồi vào ở trong tòa lâu đài cũng không sai, đáng tiếc, cô quên một chút, khi cô bé lọ lem gặp được hoàng tử cũng không phải là cô bé lọ lem mà là công chúa."
Cô nói xong dừng lại một chút, trong ánh mắt bình tĩnhnhìn về phía Kiều Niệm Chiêu lộ ra thương hại: "Nếu như không có tiên nữ trợ giúp, cô bé lọ lem vẫn là cô gái đáng thương mặc quần áo cũ rách, làm sao sẽ mặc lễ phục lộng lẫy ngồi xe ngựa đi đến vũ hội và bất ngờ gặp gỡ hoàng tử? Như vậy mẹ cô trợ giúp giống tiên nữ ở chỗ nào?"
Kiều Niệm Chiêu nhìn khóe miệng cô thoáng cười, cắn hàm răng vang khanh khách, Cận Tử Kỳ ở trong tối châm biếm cô và mẹ cô, muốn gả vào nhà giàu có là người si nói mộng sao? Là muốn nói cho các cô biết, chim sẻ chỉ có thể là chim sẻ, cho dù là đứng trên cành cao, cũng không thể là Phượng Hoàng? !
Không, không phải là như vậy, cô cũng là con gái của ba, tại sao chuyện tốt gì đều cho Cận Tử Kỳ chiếm? Nói mẹ của cô là người mang tội giết người bất quá là Cận Tử Kỳ lấy cớ muốn nuốt gia sản một mình!
Trong phút chốc, tức giận, ghen tị, oán hận, tủi thân, các loại tâm tình tràn ngập trong lồng ngực của cô, cô chỉ cảm thấy hô hấp của mình trở nên nặng nề mà đè nén, cả trái tim cũng theo đó mà xoắn chặt lại thật đau.
"Trừ việc cô so với tôi trước tiên có danh hiệu Đại tiểu thư nhà họ Cận, còn có cái gì, cô thì tốt hơn tôi sao? Nếu như cô đủ tốt, trước đây Tô Hành Phong tại sao tình nguyện chọn tôi cũng không chọn cô?"
Kiều Niệm Chiêu càng nói càng kích động, tầm mắt chung quanh đi ngang qua cũng bị giọng nói chói tai của cô ta thu hút chú ý.
"Tôi chỉ là kém một cái danh phận danh chính ngôn thuận thôi, nếu như chúng ta khởi điểm ở cùng một vị trí, Cận Tử Kỳ, cô bây giờ lại có tư cách gì mà mỉa mai cười nhạo tôi như vậy chứ? Bất quá có một số việc, cũng là cô với mẹ cô đời này cầu cũng không cầu được. Ba từ đầu đến cuối yêu đều là mẹ tôi, đứa con gái ông ấy thương yêu nhất là tôi, cô bất quá là trách nhiệm của ông ấy, mẹ cô cũng là gông xiềng mà ông ấy cố gắng muốn thoát khỏi!"
Cận Tử Kỳ bỗng chốc xoay người lại, giơ bàn tay lên hung hăng mà xáng lên trên mặt Kiều Niệm Chiêu một cái tát, "Bốp ——" , tiếng vang lanh lảnh vang vọng ở giữa hành lang, càng nổi bật lên giữa dãy hành lang đang yên tĩnh giống như chết.
Lời nói của Kiều Niệm Chiêu còn ngậm trong miệng, gò má bên trái cũng đã bị một cái tát nặng nề, cô trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp, thế nhưng gương mặt trắng như tuyết nhanh chóng nổi lên dấu năm ngón tay đỏ chót!
Cận Tử Kỳ xưa nay tính tình lạnh lùng trầm ổn thế nhưng ở trước công chúng quất vào mặt của cô ta.
Không đợi Kiều Niệm Chiêu từ giật mình lờ mờ tỉnh lại, Cận Tử Kỳ đã lạnh lùng nói: "Lần sau nếu lại nghe được từ trong mồm cô há ra bất kỳ câu chữ nào sỉ nhục mẹ của tôi, cô có tin hay không tôi sẽ khiến cho việc cô ở tại nhà họ Cận đều là một loại mong muốn xa vời?"
Kiều Niệm Chiêu ôm má đau rát, một cơn tức bị nghẹn ở ngực.
"Ba thì yêu mẹ cô, cũng càng thương cô, tuy nhiên những thứ gọi là tình yêu này là thứ cô muốn sao? Thứ cô rất muốn chính là danh hiệu tiểu thư nhà họ Cận, hết lần này tới lần khác cả đời này ba cũng sẽ không cho cô được, mặc dù mẹ tôi không được ba yêu, nhưng bà ấy cũng là Cận phu nhân mà cả giới thượng lưu này công nhận, mẹ cô cả đời này đều không thể sánh cao bằng."
Cận Tử Kỳ từng chữ từng câu tựa như một thanh chùy sắt nặng trịch nện mạnh vào trọng tim Kiều Niệm Chiêu.
Không để ý mặt mũi Kiều Niệm Chiêu càng thêm tái nhợt, Cận Tử Kỳ nói tiếp: "Mặc dù mẹ cô gả cho ba thì thế nào? Ở trước mặt mọi người, cô chỉ có thể là con gái riêng, ba biết chân tướng thì thế nào, ông ấy dám nói sao? Ông ấy dám lấy danh dự và tài phú của mình giờ này ngày này mà đi mạo hiểm sao? Sức mạnh của ái tình có thể chiến thắng hết thảy? Tôi khuyên cô vẫn là phải thiết thực chút thôi, tử tế mà làm con gái nuôi nhà họ Cận, nếu không quay đầu lại, giỏ trúc múc nước chẳng được gì."
Mấy chữ cuối cùng Cận Tử Kỳ nói ra rất nhẹ, lại giống như một cây gai nhọn hung hăng mà ghim vào chỗ yếu ớt nhất dưới đáy lòng của Kiều Niệm Chiêu, đau đến mức Kiều Niệm Chiêu không chịu nổi mà kêu to lên: "Cô vì sao vẫn tự cho là đúng như vậy, thật sự thì cái gì cô cũng không biết, Cận Tử Kỳ, tại sao cao cao tại thượng mà dạy dỗ tôi?"
"Dạy dỗ cô?" Cận Tử Kỳ cười lạnh một tiếng: "Cô cảm thấy cô đủ tư cách để cho tôi dạy dỗ sao?"
Sắc mặt của Kiều Niệm Chiêu càng ngày càng trắng, nắm chặt quả đấm, Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng đụng bờ vai mảnh khảnh của cô ta, bên tai, là giọng nói lạnh lùng của cô: "Cho tới bây giờ người không có để ở trong lòng cần gì tôi phí công đi đối phó."
Kiều Niệm Chiêu thẹn quá thành giận, gương mặt trong nháy mắt thì sung huyết đỏ bừng, cô phút chốc xoay người lại nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, Cận Tử Kỳ cũng lạnh lùng nhìn cô, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên.
"Về phần Tô Hành Phong. . . . . . Năm đó đưa ra lựa chọn, chính là tôi, có muốn vị hôn phu Tô Hành Phong này hay không, là do tôi quyết định, cô thì cho là bảo vật, còn tôi không chừng có khi cho là cỏ thôi."
"Lời này của cô có ý gì!" Kiều Niệm Chiêu giận đến ngực phập phồng dữ dội.
Cận Tử Kỳ cười lên, "Không có gì, bất quá là không thích cái chữ ‘chọn’ đó của cô thôi."
Kiều Niệm Chiêu giận đến dậm chân, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, đáng tiếc vừa nghĩ tới người phụ nữ làm mình tức đến khóc là Cận Tử Kỳ, làm thế nào cũng không thể ở trước mặt cô rơi lệ!
Cận Tử Kỳ lại thoải mái mà mấp máy khóe môi, liếc nhìn chỉ bằng nửa con mắt của mình, không che dấu được ý cười.
"Cô muốn cạy góc tường, cũng nên là do tôi muốn vứt đi!"
Kiều Niệm Chiêu cũng không khống chế cảm xúc của mình được nữa, nếu bàn tay có thể dài thêm chút, cũng có thể đâm xuyên cái gáy của rồi, móng tay dài nhọn vẽ màu khiến cho Cận Tử Kỳ nhíu mi tâm lại, nhưng vẫn không nhúc nhích, vẫn duy trì mỉm cười.
"Niệm Chiêu, cô làm gì kích động như thế? Tôi dầu gì cũng là chị gái của cô, tôn ti lễ phép tối thiểu chẳng lẽ mẹ cô cũng không có dạy cô sao? Hay là cô cảm thấy, chỉ cần có cha thương yêu mà có thể muốn làm gì thì làm!"
Cận Tử Kỳ cười đến vô tội, nhưng đối với Kiều Niệm Chiêu mà nói là vô cùng khiêu khích. Cô giơ tay lên kéo một luồng tóc đen mun qua, không nhìn Kiều Niệm Chiêu đang cố gắng khắc chế cảm xúc, tiếp tục: "Cô ở trước mặt ba thân mật mà gọi tôi chị gái, sau lưng lại gọi Cận Tử Kỳ này Cận Tử Kỳ kia, cái này không phải gọi là trong ngoài bất nhất sao?"
Kiều Niệm Chiêu vốn cũng không phải là người có tính tình tĩnh táo, đâu nào chịu nổi bị Cận Tử Kỳ nhiều lần cố ý mà lặp đi lặp lại khích bác như vậy, tức miệng mắng to: "Cận Tử Kỳ cô không biết xấu hổ, cô là đồ đàn bà độc ác!"
Khẽ động đến cơ mặt, từng trận đau nhói, Kiều Niệm Chiêu đâu nào là chịu thua thiệt về mình, nhất là ở chỗ Cận Tử Kỳ, hận không được tự mình cưỡi lên trên đầu Cận Tử Kỳ, tuyệt đối không cho phép mình bị đạp lại một cước!
Ngay thức khắc, giơ bàn tay lên muốn lập tức xông tới liều mạng với Cận Tử Kỳ, chẳng qua là cô ta vừa mới tiến tới gần hai bước, Cận Tử Kỳ vốn đứng thật khỏe lại đột nhiên "A" một tiếng đau kêu, ôm bụng tựa vào vách tường chậm rãi ngồi xổm xuống.
Kiều Niệm Chiêu nhất thời ngẩn người tại đó, nhìn sang bàn tay mình còn chưa kịp vung xuống, hơi trợn to đôi mắt hạnh, lại nhìn một chút Cận Tử Kỳ sắc mặt không tốt lắm, làm thế nào cũng không hiểu đây là cái tình huống gì!
Cận Tử Kỳ siết chặt hàng lông mày đen xinh đẹp, nhắm lại hai mắt giống như để giảm bớt cảm giác đau, một tay chống vách tường, một tay sít sao ôm bụng, sau đó ngẩng mặt lên nhìn qua Kiều Niệm Chiêu chỉ đang ngây ngốc: "Niệm Chiêu, đỡ tôi đi đến khoa phụ sản..."
Nói xong, Cận Tử Kỳ duỗi một cái tay ra đưa về phía Kiều Niệm Chiêu cầu cứu.
Ai ngờ, Kiều Niệm Chiêu "Bốp - -" một tiếng hất tay Cận Tử Kỳ ra, thu lại sợ hãi, nhìn có chút hả hê mà vòng cánh tay lại, mắt nhìn xuống Cận Tử Kỳ: "Cô chờ một chút, hắc, tôi lập tức đi gọi bác sĩ cho cô."
Nụ cười kia đầy giả nhân giả nghĩa, ở dưới ánh đèn rất là chói mắt, Cận Tử Kỳ cắn môi không lên tiếng.
Kiều Niệm Chiêu nhìn bộ dáng cô đau đến khó có thể chịu đựng, mới thở ra, gọi bác sĩ cho cô, không bổ sung cho cô một đạp là tốt rồi, cô ta thầm hát khe khẽ rồi xoay người, nhưng mà sau một khắc thì thân thể cứng đờ.
Ở cửa phòng bệnh, sắc mặt Cận Chiêu Đông âm trầm mà đứng ở nơi đó, tay trái còn treo lên, hai mắt lửa giận bừng bừng mà nhìn cô chằm chằm, không biết ông đứng ở đấy bao lâu, lại nhìn được các cô tranh chấp bao nhiêu rồi.
Kiều Niệm Chiêu thầm kêu không tốt, sau lưng rỉ ra một trận mồ hôi lạnh, bất ngờ quay đầu nhìn về phía Cận Tử Kỳ, là cô ta cố ý, cô ta nhất định đã nhìn thấy ba đứng ở sau lưng cô, mới cố ý diễn ra như vậy!
Kiều Niệm Chiêu mặc dù không thông minh như Cận Tử Kỳ, nhưng cũng không ngu, ở giới giải trí lăn lộn vài năm như vậy, giữa phụ nữ lục đục với nhau mà diễn trò thấy cũng nhiều, mình cũng là loại người hạ bút thành văn, làm sao không nhìn thấu mưu đồ của Cận Tử Kỳ.