Bên ngoài cánh đồng hoa oải hương đã có cảnh sát hình sự đang giằng co cùng Hàn Mẫn Tranh bên trong.
Thời điểm Tống Kỳ Diễn đi qua, gặp phải cảnh sát hình sự khuyên can rời đi, "Tống tiên sinh, bên trong rất nguy hiểm."
"Anh ta muốn gặp nhất, hoặc có lẽ muốn giết nhất hẳn là tôi."
Một câu nói của Tống Kỳ Diễn khiến nhóm hình cảnh kinh ngạc, nhưng rất nhanh có người biết tình tiết sự kiện nên hiểu được—
Người bên trong cánh đồng oải hương này chính là người em trai cùng cha khác mẹ của Tống tiên sinh.
Hai anh em trước đó còn ở Tống thị diễn một màn Vô Gian đạo đây, đấu đến ngươi chết ta sống!
"Tôi đi vào nói với anh ta nói mấy câu, có các anh ở bên cạnh, sẽ không có chuyện gì đâu."
Nhóm hình cảnh theo bản năng nhường đường, Tống Kỳ Diễn nhìn bọn họ một cái nói cảm ơn, liền đơn độc đi vào.
Đầu mùa đông oải hương tràn ngập vẻ tiêu điều, Tống Kỳ Diễn đẩy mấy bụi oải hương héo rũ chắn đường ra, liền loáng thoáng thấy phía trước bụi oải hương có khối đá lớn, bên cạnh có bóng người, mơ hồ còn có tiếng nói chuyện.
Tống Kỳ Diễn nhờ trời tối và bụi cây oải hương khô che giấu đi thân thể của mình, thoáng cúi thấp người, nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy có một người đàn ông gầy gò, đối diện với anh ta, một người phụ nữ tựa ở đằng sau tảng đá lớn, mang trên mặt vết thương, cổ áo sơ mi màu trắng còn dính vết máu, bị anh ta ghìm chặt còn súng trong tay anh ta thì chỉa trên huyệt thái dương của cô --
Không phải là Hàn Mẫn Tranh và Ngu Thanh Kiều sao?
Mà đối diện họ, có một người đang đứng đấy, tay phải ôm lấy ngực trái của mình, giữa kẽ tay toàn là máu, nhìn thấy mà giật mình.
Tử Kỳ chưa hề nói nơi này còn có người thứ ba ...
Tống Kỳ Diễn sau khi kinh ngạc thì nhìn người đàn ông không có ở trong dự liệu.
Lúc xem rõ mặt của anh ta, Tống Kỳ Diễn đột nhiên có phần nghẹn lời, nhưng vẫn là bàng hoàng nhiều hơn.
Buổi tối khuya, Doãn Lịch không nằm ngủ ở trong chăn ấm nệm êm mà xuất hiện ở đây làm gì?
Có lẽ Doãn Lịch bị Hàn Mẫn Tranh bắn trúng một phát súng, tuy rằng còn đứng đó không ngã xuống, nhưng cách Tống Kỳ Diễn một khoảng cách, đều có thể nhìn ra thân thể Doãn Lịch có chút run rẩy, có lẽ chỉ là đang mạnh mẽ chống đỡ.
Chính ngay lúc này, chỉ nghe Hàn Mẫn Tranh mở miệng, khá là không kiên nhẫn: "Doãn Lịch, chuyện này không có liên quan với cậu!"
"Không liên quan sao? Xem ra Thanh Kiều không có nói cho anh biết, ba mẹ em ấy có ý gả em ấy làm vợ cho tôi rồi."
Doãn Lịch cười lưu manh, âm thanh có chút thở nhẹ: "Bởi vì trước đó anh bị giam giữ nên chưa kịp thông báo cho anh.”
Thanh Kiều yếu ớt bị giam cầm ở trong ngực của Hàn Mẫn Tranh, mái tóc dài rối bời, trên mặt có phần lấm lem bẩn thỉu.
Mà Hàn Mẫn Tranh lại giữ cô chặt hơn nữa: "Cậu cho rằng cậu nói như vậy là có thể chọc giận tôi, để cho tôi bỏ đi sao?"
——— ———
Vừa rồi từ trong biệt thự đi ra, Hàn Mẫn Tranh vừa ôm vừa kéo cô ra mảnh vườn cây oải hương.
Chỉ là chẳng ai ngờ rằng, Doãn Lịch lại đột nhiên từ đâu xông tới, cầm một hòn đá đánh vào sau ót của anh ta.
Hàn Mẫn Tranh chỉ cảm thấy phần gáy giật giật kịch liệt đau đớn, cơn choáng váng truyền đến, liền ngã trên mặt đất.
Thanh Kiều nhìn thấy Doãn Lịch, đối với cô mà nói giống như vị thần