Tống Kỳ Diễn mới vừa lái xe lên đường quanh núi, điện thoại di động đã kêu lên dồn dập.
Chính là Trâu Hướng.
"Boss, xảy ra chuyện lớn, bên trại tạm giam báo tin, nói Hàn Mẫn Tranh đã chạy trốn!"
Sắc mặt Tống Kỳ Diễn lập tức trầm xuống: "Xảy ra chuyện gì?"
"Chiều nay Hàn Mẫn Tranh ở trại tạm giam tự báo là bệnh đau bao tử tái phát, được giám ngục dẫn đến bệnh viện kiểm tra, thừa dịp cảnh sát không để ý, từ cửa sổ nhà vệ sinh trong bệnh viện leo ra trốn mất!"
"Khi nào thì phát hiện?"
“Khoảng nửa tiếng trước.”
Tống Kỳ Diễn có thể cảm ứng được nhịp tim mình càng lúc càng nhanh.
"Thanh Kiều thì sao?"
"Hẳn là còn ở trong bệnh viện ..."
"Lập tức gọi điện thoại đến bệnh viện hỏi, bây giờ tôi trở về nhà."
Tống Kỳ Diễn cúp điện thoại, liền nhấn chân ga, chiếc xe chạy như bay.
Vừa đến cửa lớn Tống Trạch, lập tức nhìn thấy có một chiếc xe cứu thương đang dừng, nhóm người giúp việc và bảo vệ đều đang vây quanh một người trên cáng cứu thương đi ra.
Trong lòng Tống Kỳ Diễn đột nhiên sinh ra dự cảm chẳng lành, thắng gấp, tháo dây an toàn liền lao ra.
Tô Ngưng Tuyết mặt mày trắng bệch nằm ở trên cáng, sau đầu có vết máu đọng lại, hơi thở yếu ớt.
"Mẹ!"
Toàn thân Tống Kỳ Diễn lạnh như băng, một phát bắt được cáng cứu thương, lại bị nhân viên y tế ngăn lại.
"Xin nhường đường, bệnh nhân cần lập tức đưa đến bệnh viện cấp cứu!"
Tống Kỳ Diễn xanh mặt lui về sau một bước, nhưng bàn tay lại bị một người nắm một cái.
Tô Ngưng Tuyết khẽ mở mắt ra, hơi thở mong manh: "Cứu Tử Kỳ và Tiểu Bảo ... Hàn Mẫn Tranh ..."
Ngước nhìn xe cứu thương lóe đèn xanh đỏ mỗi lúc xa dần, cả người Tống Kỳ Diễn như rớt vào hầm băng.
Điện thoại di động đột ngột vang lên.
Tống Kỳ Diễn bắt máy, ánh mắt của hắn mơ hồ hiện ra tia máu: "Như thế nào?"
"Bên bệnh viện đó nói, người nhà cô Thanh Kiều đã vội tới làm thủ tục chuyển viện cho cô ấy."
——— ————
Khi Cận Tử Kỳ tỉnh lại, chỉ cảm thấy tia sáng yếu ớt thấm vào trong khóe mắt.
Phía dưới lạnh buốt khiến cho cô có thể đoán ra được bản thân bị tuỳ tiện ném trên sàn nhà.
Cổ tay, cổ chân đều bị dây thừng buộc lại rất chặt.
Từ sau khi cô lựa chọn cứu Tô Ngưng Tuyết, Hàn Mẫn Thanh lập tức ném cho cô một cái chìa khóa xe, ra lệnh cho cô không để người giúp việc nghi ngờ mà lái xe ra khỏi Tống trạch, mà anh ta đã sớm thần không biết quỷ không hay, ôm Tiểu Bảo ngồi ở ghế sau.
Khi xe vừa lái ra khỏi phạm vi giám sát của Tống trạch, cô lập tức bị Hàn Mẫn Tranh làm cho hôn mê, trói lại và ném ra ghế sau.
Cận Tử Kỳ nằm ở trên mặt đất một lát, sau khi đã tỉnh táo lại đôi chút, cô mới khó khăn mà chống người dậy, dựa vào bên ghế salon mà hít thở, nhân tiện quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Hàn Mẫn Tranh đưa cô tới căn biệt thự ở vùng ngoại thành mà anh ta đã sát hại Jane.
Chính vào lúc này, một loạt tiếng bước chân trên bậc thang vọng đến. Cận Tử Kỳ vội vàng giả vờ hôn mê, một lần nữa lại nằm xuống mặt đất.
“Mặc như vậy có lạnh không? Anh lên lầu lấy cho em tấm chăn lông xuống.” Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của một người đàn ông vang lên.
“Không sao, chỉ là ngủ nhiều quá nên hơi đau đầu, ra ngoài hít thở không khí một chút là ổn.”
Cận Tử Kỳ rất nhanh chóng nhận ra được giọng nữ nhỏ bé yếu ớt kia chính là Ngu Thanh Kiều!
Mặc dù đã sớm nghĩ tới kết quả sẽ như thế này nhưng khi thật sự nghe thấy, cô vẫn không kiềm chế được mà chấn kinh.
“Thanh Kiều, em có thích nơi này không? Đây là căn nhà anh cố ý tìm người thiết kế theo sở thích của em.”
“Vâng, rất đẹp…khụ khụ, chắc là phải tốn nhiều tiền lắm?”
“Chỉ cần em thích, mặc kệ xài bao nhiêu tiền anh cũng không để ý, em đối với anh mà nói, còn quan trọng hơn tất cả mọi thứ.”
“Thật sao?” Giọng nói của Thanh Kiều dịu dàng đi vài phần: “Với em, anh cũng rất quan trọng.”
Hàn Mẫn Tranh cười một tiếng: “Có thật không?”
“Vâng, chẳng lẽ anh đã quên trước kia chúng ta