Cùng lúc đó trong phòng bệnh bệnh viện.
Hàn Mẫn Tranh nhìn xem tin tức mới đang truyền bá trong tivi, trên mặt lại không có bất kỳ sự vui sướng hoặc là kích động nào.
Anh ta tắt tivi, ngồi vào giường bệnh, lẳng lặng ngước nhìn Ngu Thanh Kiều vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
"Anh làm như vậy em có trách anh không?"
Hàn Mẫn Tranh nắm lấy tay của Thanh Kiều, đặt trên bờ môi, hôn xuống.
"Có lẽ em cảm thấy anh vô cùng máu lạnh, nhưng anh chỉ là lấy lại thứ thuộc về mình. Em biết không? Thật ra anh chính là đứa con riêng mà Tống Kỳ Diễn vẫn luôn tìm, động đất năm đó bởi vì mẹ anh che chở ở trên người của anh cho nên anh vẫn chưa chết, sau đó, bị đưa vào trong trại cứu nạn chống động đất rồi được Hàn Hành Thư mang đi trở thành con nuôi, khi đó vợ của ông ta không thể sinh con."
"Các người chỉ biết là Kiều Hân Hủy đến nhà họ Hàn, nhưng không biết kể từ khi bà ta được gả qua thì anh đã bị nhà họ Hàn tính toán đưa vào cô nhi viện, bởi vì không có huyết thống, dĩ nhiên sau khi Hàn Hành Thư có con ruột của mình thì anh chắc chắn không chiếm được cái gọi là tình thân và gia đình ấm áp. Dù cho sau đó Kiều Hân Hủy bị đuổi đi, nhưng anh vẫn không thể nào thay đổi vận mệnh bị đưa đi..."
"Trong cái đêm mà anh rời đi đó, Hàn Hành Thư mới nói cho anh biết là trong trận động đất ông ta đã nhặt được anh, còn đưa cho anh một tấm hình, ông ta nói đó là do mẹ anh lúc chết vẫn còn nắm chặt trong lòng bàn tay. Sau đó anh gặp được Tống Chi Nhậm, anh cho là cuối cùng anh cũng tìm được người cha đã thất lạc nhiều năm qua, lại biết được thì ra ông ta là con rể và đang ở rể ở nhà họ Lam, mà mẹ của anh hiển nhiên không phải tiểu thư nhà họ Lam."
"Rất dơ bẩn phải không?" Hàn Mẫn Tranh tự giễu mà cong môi cười, "Sau đó anh nghe nói Tống Chi Nhậm muốn tài trợ mấy sinh viên, anh liền tìm mọi cách trở thành một người trong số đó, có lẽ là thiên tính cha con, lần đầu tiên gặp mặt ông ta cũng rất yêu thích anh, mà nhìn thấy anh mỗi lần đều cầm lấy toàn bộ học bổng loại ưu, ông ta càng thêm xác định anh sẽ là trợ thủ đắc lực của ông ta..."
"Hiện tại Tống Chi Nhậm và Tống Kỳ Diễn đều chết hết rồi, nếu anh là con trai của Tống Chi Nhậm, theo lý nên đón nhận lấy Tống thị, anh không cảm thấy mình làm sai, đây là Tống Chi Nhậm nợ mẹ của anh, anh muốn lấy lại tất cả về!"
Đáy mắt Hàn Mẫn Tranh lóe lên sự nghiêm túc mang vẻ tình thế bắt buộc, thế nhưng lúc nhìn về phía Thanh Kiều trong nháy mắt đều là vẻ dịu dàng ấm áp.
"Anh đã từng cho em cơ hội rời đi ..."
Trong phòng bệnh đáp lại anh ta chỉ có tiếng dụng cụ tâm điện giám hộ phát ra âm thanh tần số.
Đây có lẽ là tốt.
Ý cười bên khoé môi Hàn Mẫn Tranh lớn hơn, nhưng không lan tràn đến đáy mắt.
Đây mới là mục đích cuối cùng của anh ta. Đây là kết quả trong dự liệu. Khống chế toàn bộ kết cục.
Mặc dù lúc ở nhà họ Cận bị cô nàng đụng trúng ngã xuống đất, nhưng chưa bao giờ anh ta nghĩ tới sẽ cùng con bé lỗ mãng này có gì vướng mắc.
Mặc dù biết cô nàng chính là em họ của Cận Tử Kỳ, là tiểu thư ở Paris, anh ta cũng chỉ là cảm thấy có chút hứng thú;
Tuy rằng nhìn thấy Tống Kỳ Diễn như vậy mà khi chìm vào Cận Tử Kỳ lại đầy say mê, anh ta cũng cảm thấy hiếu kỳ;
Tuy nhiên mắt thấy cô nàng lúc thì khư khư cố chấp, lúc thì đơn thuần, anh ta cũng cảm thấy rung động;
Mặc dù học được cách cưng chiều say mê một người phụ nữ, anh ta cũng cảm nhận được sự hạnh phúc trong mảnh đen tối.
Tuy nhiên khi biết được cô có thể phải tiếp nhận việc kết thông gia của gia tộc, anh ta cũng đố kỵ muốn nổi điên, hận không thể nghiền chết tất cả bọn đàn ông đến gần cô;
Mặc dù phát hiện trong lòng người mình yêu thương nhất là cô ấy, nhưng....
Lợi ích cuối cùng vẫn đi đầu tất cả ... Kể cả tình yêu.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Jane mặc một thân lễ phục đẹp mắt quý khí đứng ở trước cửa.
"Thời gian đã đến, nếu như tôi không vào giục anh, có phải anh sẽ có ý định không đi nữa phải không?"
Hàn Mẫn Tranh ngồi ở cạnh giường bệnh, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ là chuyên tâm ngước nhìn người trên giường, như muốn đem cô khắc vào trong xương tủy.
"Bộ dạng này của anh khiến tôi thật sự nghĩ rằng anh đối với cô ta yêu sâu đậm biết bao!"
Jane chậm rãi cất bước tới đây, hai tay khoanh trước ngực, cười lạnh: "Ban đầu anh đến gần cô ta cũng chỉ là muốn mượn thân phận của cô ta để tiêu trừ sự đề phòng của Tống Kỳ Diễn