Tô Hành Phong dùng sức xoa mặt, nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt đan xen tơ máu.
Cận Tử Kỳ im lặng không nói mà nghe anh ta kể lại, lẳng lặng nhìn trong chén một vòng lại một vòng sóng nước lay động.
"Cho nên, tôi tới tìm em."
Tô Hành Phong nhìn Cận Tử Kỳ chăm chú: "Em... Có thể giúp tôi đưa mẹ của tôi ra khỏi đó hay không?"
Cận Tử Kỳ chậm rãi để cái ly trong tay xuống, nhìn về phía Tô Hành Phong: "Anh còn không thể làm được chuyện gì, tại sao cho rằng một người phụ nữ như tôi thì có thể làm được? Tô Hành Phong, anh quá coi trọng tôi rồi."
"Em không thể, nhưng Tống Kỳ Diễn có thể, chỉ cần Tống Kỳ Diễn mời những người kia ăn bữa cơm, một câu thôi, nhất định bọn họ sẽ thả người, nhà họ Bạch bên đó cũng không dám hó hé một tiếng."
Tô Hành Phong thấy Cận Tử Kỳ không phản ứng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
"Tôi biết tôi có lỗi với em rất nhiều. Nhưng, tốt xấu gì chúng ta cũng từ nhỏ cùng nhau lớn lên."
Tô Hành Phong vuốt ve ngón tay, Cận Tử Kỳ nhìn hành động của anh ta, nhìn ra trong lòng của anh ta bồn chồn không yên.
"Nếu như em cảm thấy tôi ở cùng với Kiều Niệm Chiêu vẫn khiến cho em tức giận, tôi có thể cam đoan với em, về sau tôi cũng không bao giờ gặp lại cô ta nữa, cùng cô ta một dao đoạn tuyệt, mẹ của tôi trước kia nói với em rất nhiều lời không nên, tôi thay bà nói xin lỗi với em."
Anh ta nhìn Cận Tử Kỳ đầy ân cần, cõi lòng đầy mong đợi mà chờ câu trả lời của cô.
Khóe môi Cận Tử Kỳ hơi nhếch lên không thể nhận ra.
"Anh cũng nhớ rằng chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên..."
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu mỉm cười với Tô Hành Phong: "Chuyện lần này, thứ cho tôi lực bất tòng tâm."
"Lực bất tòng tâm? Rõ ràng chính là em không chịu giúp đỡ!"
Tô Hành Phong bỗng chốc đứng dậy, nhìn thẳng lên ánh mắt lạnh nhạt của Cận Tử Kỳ, "Chỉ cần em muốn giúp, làm sao có thể không giúp được?"
"Chẳng lẽ tôi có thể giúp thì nhất định phải giúp anh sao? Tô Hành Phong, không phải trái đất này chỉ vây quanh lấy anh. Tôi có thể nói cho anh biết, tôi sẽ không giúp anh, còn nữa, nếu như anh thật sự cảm thấy mẹ của anh không có sai, đại khái có thể đến cục cảnh sát yêu cầu công bằng chính trực, tin rằng, cảnh sát cũng không phải hạng người ngang ngược không nói đạo lý."
"Em cho rằng tôi chưa đến đó sao? Những người kia vốn không nghe tôi giải thích đã đẩy tôi ra ngoài ..."
"Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh chắc chắn anh đã cố gắng hết sức rồi chứ?"
Đối mặt với ánh mắt lợi hại của Cận Tử Kỳ, thân thể Tô Hành Phong run lên, chột dạ khiến lòng bàn tay anh ta rịn ra mồ hôi.
Đương nhiên anh ta không có tận tâm, nếu như đã tận tâm, hiện tại ngồi ở trong trại tạm giam cũng không phải là Tống Nhiễm Cầm rồi...
Cận Tử Kỳ thu hết sự hoảng hốt của Tô Hành Phong vào trong mắt.
"Lời đã nói đến thế, tự giải quyết cho tốt."
Tô Hành Phong nhìn bóng lưng Cận Tử Kỳ rời đi, siết chặt hai đấm tay trở nên trắng bệch.
——— —————
Chạng vạng tối, Tống Kỳ Diễn tan ca trở về, Cận Tử Kỳ nói ra sự tình ở trong nhà với Tô Hành Phong cho hắn biết.
"Thấy sắp tới bảo vệ của nhà nên đổi đi một đám người rồi." Trước khi Tống Kỳ Diễn đi vào tắm rửa đã nói.
Cận Tử Kỳ cũng đồng ý cách làm này, có thể tùy tùy tiện tiện để cho người ngoài đi vào, cái nhà này còn có cái gì an toàn đáng