Editor: Tâm Thường Lạc
Kiều Niệm Chiêu đã trở lại? !
Thời điểm người làm gọi điện thoại báo cho Cận Chiêu Đông, đã đem Kiều Niệm Chiêu hôn mê đến bệnh viện.
Bởi vì Cận Tử Kỳ vốn sẽ phải về bệnh viện, liền thuận tiện theo Cận Chiêu Đông đi một chuyến đến phòng bệnh của Kiều Niệm Chiêu.
Kiều Niệm Chiêu nằm ở trên giường, vẫn hôn mê bất tỉnh.
"Niệm Chiêu ... Niệm Chiêu ..." Kiều Hân Hủy ngồi ở bên giường lặng lẽ rơi lệ.
Cận Tử Kỳ ở một bên quan sát Kiều Niệm Chiêu, hai mươi mấy ngày không thấy, sắc mặt của Kiều Niệm Chiêu mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng cũng không thấy gầy gò, ngược lại so với trước khi bị bắt cóc thì thân thể còn béo lên một vòng, ngược lại quần áo trên người, hình như có phần giống hàng vỉa hè.
Về đứa nhỏ mà tất cả mọi người lo lắng, vẫn bình yên vô sự mà nẳm trong bụng của Kiều Niệm Chiêu.
Dường như, tên bắt cóc cũng không có ngược đãi cô ta .
Nhưng thấy đôi giày rách nát kia của Kiều Niệm Chiêu, nghĩ đến cô ta cần phải đi một quãng đường không ngắn để trở về.
Khả năng lớn nhất, chỉ sợ là cô ta một thân một mình trốn về.
Sắc mặt của Cận Chiêu Đông cũng khó coi, hiển nhiên cũng nhìn ra Kiều Niệm Chiêu có hai cằm và hai má béo tròn lên.
Chuyện này nếu thật sự là bị bắt cóc, nhiều ngày không thấy như vậy, đã sớm đói bụng đến chỉ còn mỗi bộ xương thôi, nhưng cô ta...
"Niệm Chiêu, Niệm Chiêu, con tỉnh đi!"
Trên giường Kiều Niệm Chiêu cau mày rên rỉ một tiếng, Kiều Hân Hủy lập tức lo lắng mà đi tới gần.
"Niệm Chiêu, con đau ở đâu? Niệm Chiêu, nói cho mẹ đi, có phải con khó chịu ở đâu không?"
Nhưng, đáp lại Kiều Hân Hủy chỉ là bóng lưng của Kiều Niệm Chiêu, còn có theo đó là tiếng ngáy.
Cận Tử Kỳ: "..."
Cận Chiêu Đông cũng có chút mất kiên nhẫn: "Khóc lóc cái gì, người cũng đã trở về rồi! Tôi thấy bây giờ nó còn khỏe lắm!"
Trong lòng Cận Tử Kỳ gật đầu, quả thật, nhìn trạng thái tinh thần so với trước có vẻ đã đỡ nhiều rồi!
Kiều Hân Hủy bị Cận Chiêu Đông rống lên, không dám lên tiếng khóc nữa, chỉ có thể che miệng lặng lẽ rơi lệ.
Dù Kiều Hân Hủy đối với người bên ngoài lòng dạ ác độc, hết sức âm thầm tính kế, nhưng đối với Kiều Niệm Chiêu lại đúng thật là một người mẹ hiền.
Nhưng, cũng nghiệm chứng một câu tục ngữ --
Mẹ nuông chiều thì con hư!
Cận Tử Kỳ chú ý tới móng tay Kiều Niệm Chiêu trước kia luôn bão dưỡng cẩn thận cũng đã dính nước bùn, một mái tóc đen mềm mại chạm vai hiện tại cũng chỉ cột lên loạn xạ để nằm rải rác ở một bên gối, mới liếc nhìn, thật sự tưởng rằng cô thôn nữ từ đâu tới.
"Tại sao trước đó không lau rửa cho cô ấy một chút? Bộ dáng như vậy chẳng lẽ không khó chịu sao?" Cận Tử Kỳ cau mày nói.
Bên cạnh người giúp việc nhà họ Cận nghe vậy, mới vào nhà vệ sinh đi múc nước, mà Cận Chiêu Đông thì ra ngoài tránh đi.
Lúc người giúp việc muốn cởi quần áo cho Kiều Niệm Chiêu, Kiều Hân Hủy lại đột nhiên lên tiếng ngăn cản: "Để tôi làm cho!"
Sắc mặt của bà ta có chút bối rối, thật giống như lo lắng người giúp việc phát hiện bí mật gì.
Cận Tử Kỳ nghiêng mắt nhìn Kiều Hân Hủy ngăn ở trước mặt Kiều Niệm Chiêu, chợt nhíu mày, xoay người ngồi ở trên ghế sofa.
"Bà Từ, thím Trương, các người đi đến căn tin chuẩn bị cho Niệm Chiêu đồ ăn mang về đây trước."
Bà Từ và thím Trương đều là người lâu năm ở nhà họ Cận, có lẽ Kiều Hân Hủy nói các bà ấy như vậy có thể sẽ giả câm giả điếc, nhưng Cận Tử Kỳ, lúc ở nhà họ Cận đã hậu đãi các bà ấy cũng không tệ, hai người lập tức đặt chậu rửa và khăn mặt qua bên cạnh sau đó rời đi.
Kiều Hân Hủy thấy Cận Tử Kỳ không đi, cũng giằng co ở đó.
"Sao thế? Dì Hân muốn tôi lau người dùm Niệm Chiêu sao?"
Cận Tử Kỳ làm bộ muốn ngồi dậy, Kiều Hân Hủy luôn miệng phủ nhận: "Không phải, dì không có ý đó."
Kiều Hân Hủy tính toán, đơn giản là không muốn để cho người khác biết đến tột cùng trên người của Kiều Niệm Chiêu đã xảy ra chuyện gì. Cận Tử Kỳ cứ khư khư ở trong này không chịu đi, trong lòng bà ta buồn lo một trận nhưng cũng không thể tránh được.
Lúc Kiều Hân Hủy cởi quần áo cho Kiều Niệm Chiêu, nghiêng người qua, muốn ngăn tầm mắt của Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ nâng chung trà lên, nhấp ngụm trà nóng, ở trên ghế sofa thay đổi tư thế, vừa vặn đối diện với Kiều Niệm Chiêu.
Kiều Hân Hủy thấy cô như thế, liền biết Cận Tử Kỳ hôm nay là quyết tâm muốn xem Kiều Niệm Chiêu có từng bị xâm phạm hay không.
Bà ta cắn răng, tự biết tránh không khỏi rồi, đành phải thỏa hiệp, không che che giấu giấu như vậy nữa.
Kiều Hân Hủy vừa lau vừa xoa người cho Kiều Niệm Chiêu, vừa thay đổi quần áo sạch cho cô ta.
Nhìn thấy vết xanh tím trên cánh tay và trên đùi của Kiều Niệm Chiêu, trong lòng Cận Tử Kỳ đã hiểu rõ.
Sở dĩ tên bắt cóc chưa tống tiền hoặc giết con tin, có lẽ đúng là thấy Kiều Niệm Chiêu vừa mắt nên có ý định làm áp trại phu nhân...
Kiều Hân Hủy ngước nhìn máu bầm do bị véo trên da thịt trắng nõn của con gái, động tác trên tay chậm lại, ôm Kiều Niệm Chiêu không nhịn được lại khóc lên, đều là phụ nữ, tất nhiên bà ta biết con gái đã gặp chuyện gì.
Lần này, Kiều Niệm Chiêu xem như bị phá hủy triệt để, nhà họ Tô, không biết còn có thể cần cô ta nữa hay không!
Đến khi thay đổi quần áo không bao lâu, Kiều Niệm Chiêu đã từ từ tỉnh lại.
Kiều Niệm Chiêu mở mắt ra, vừa nhìn thấy khuôn mặt ân cần của Kiều Hân Hủy, nghĩ đến mình sống hai mươi mấy ngày chịu đựng nhục nhã, lập tức, bổ nhào vào trong ngực Kiều Hân Hủy gào khóc lên.
Kiều Hân Hủy thì lo lắng cho cuộc sống sau này của con gái, Kiều Niệm Chiêu thì uất ức tuột thân cho hai mươi mấy ngày qua.
"Niệm Chiêu, Niệm Chiêu ... Con của mẹ, về sau con phải làm sao cho phải?"
"Khóc cái gì? Bây giờ là lúc khóc sao?"
Một tiếng quát chói tai từ lối vào truyền đến, cắt đứt tiếng khóc của hai mẹ con.
Hai người đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Kiều Niệm Chiêu nhìn thấy sắc mặt Cận Chiêu Đông xanh mét, sợ hãi núp ở sau lưng Kiều Hân Hủy: "Ba."
Cận Chiêu Đông đi thẳng tới trước giường, nhìn Kiều Niệm Chiêu chằm chằm, ánh mắt hung ác nham hiểm.
"Tôi hỏi cô, cô hãy thành thật nói cho tôi biết, Tôn Hạo trốn đi đến chỗ nào rồi?"
Kiều Niệm Chiêu giật mình, không dám tin mà ngước nhìn Cận Chiêu Đông: "Ba, sao ba hỏi con như vậy? Làm sao con biết anh đi tới nơi nào chứ?" Nói xong trong giọng nói Kiều Niệm Chiêu mang theo nức nở: "Con đã bị người ta bắt cóc, ba cũng không quan tâm con một câu!”
Kiều Hân Hủy cũng nén giận mà ngước nhìn Cận Chiêu Đông: "Có chuyện gì không thể chậm chút nói sao? Niệm Chiêu vừa rồi bị kinh hãi, còn chưa trở lại bình thường, Chiêu Đông sao bây giờ anh lại hỏi nó? Lại nói, nó đâu có biết chuyện của Tôn Hạo."
"Kinh hãi?" Cận Chiêu Đông nói đến đây dường như lại bị chọc tức, "Cô nhìn xem này sắc mặt thì ửng hồng, ở đâu là bộ dạng bị kinh hãi? Tôi thấy nó sau khi bị bất đi thì được ăn uống no nê, quả thật so với ai khác cũng đã rất thoải mái rất vui vẻ!”
Kiều Niệm Chiêu liếc nhìn Cận Chiêu Đông, sắc mặt có chút trắng bệch, lại mím môi và thật hiếm khi không có cãi lại.
Cận Tử Kỳ làm người đứng xem, ở bên cạnh thấy rất rõ ràng, trong mắt Kiều Niệm Chiêu hiện lên chột dạ.
"Phát sinh loại chuyện này trong lòng Niệm Chiêu cũng khó vượt qua, Chiêu Đông anh không thể quan tâm lo lắng cho nó chút sao?”
Cận Chiêu Đông nghiêng mắt liếc nhìn Kiều Hân Hủy: "Cô thế nào chỉ mắt thấy nó khó vượt qua? Vẫn là nó gào vài tiếng là cô sẽ tin ư?”
"Chiêu Đông ..."
Kiều Hân Hủy còn muốn nói cái gì, Cận Chiêu Đông lại cắt đứt bà ta, "Lập tức dẫn nó rời đi cho tôi, mặc kệ đi đâu, vĩnh viễn đừng về thành phố S cho tôi nữa, Cận Chiêu Đông tôi coi như không có sinh một đứa con gái mất mặt xấu hổ như vậy!"
Sắc mặt của Kiều Niệm Chiêu tím ngắt, khóc lên: "Ba ...”
Kiều Hân Hủy cũng luống cuống, Kiều Niệm Chiêu hiện tại thế này, còn có thể đi đâu?
Kiều Niệm Chiêu là từ trong ổ cướp chạy trốn đi, khó đảm bảo đám bắt cóc kia không đuổi theo.
Không có chỗ dựa Cận Chiêu Đông này, chẳng phải rõ ràng đẩy Kiều Niệm Chiêu vào trong hố lửa sao?
"Ba, tại sao ba có thể như vậy? Tôi là con gái của ba, sao ba có thể đối với tôi như vậy!"
Kiều Niệm Chiêu bất chấp Kiều Hân Hủy ngăn cản, từ trên giường lảo đảo mà ngồi dậy, vọt thẳng tới trước mặt Cận Chiêu Đông lớn tiếng gặng hỏi, "Cũng là bởi vì do ba che giấu, mới hại tôi rơi xuống hoàn cảnh này ..."
Cận Chiêu Đông gần đây bị nhóm cổ đông Cận Thị ép rất gắt, hôm nay đầu sỏ gây nên chuyện còn nói đến chủ đề ông kiêng kị nhất.
Ánh mắt của Cận Chiêu Đông đầy lạnh lùng, vừa giơ tay lên thì vung xuống một cái tát.
Kiều Niệm Chiêu hét toáng lên, cả người bị làm cho đảo ngã qua bên giường, cô ta bụm mặt khóc thành tiếng.
Cận Chiêu Đông chỉa về phía cô ta, không kềm chế được cơn giận: "Thì ra cô còn biết mình là con gái của Cận Chiêu Đông tôi! Cô là vì ai mới có hôm nay, không những không biết ơn vậy mà vẫn cứ hùng hồ thế này sao? Kiều Niệm Chiêu, là ai cho cô tư cách phách lối như vậy!"
Kiều Niệm Chiêu sợ tới mức trừng lớn mắt ngước nhìn Cận Chiêu Đông, tất cả oán giận trong lòng, trong một cái nháy mắt đều biến mất.
"Ba..."
"Thứ vong ân phụ nghĩa! Về sau tiền của tôi, một xu cô cũng đừng mong lấy được!”
Cận Chiêu Đông phiền chán mà nới lỏng cà vạt ra, sau đó sập cửa đi ra.
Cận Tử Kỳ cũng theo đó đứng dậy, vở diễn đã tan, cô cũng không cần phải ở lại chỗ này.
"Mẹ ..." Kiều Niệm Chiêu sợ hãi quay đầu nhìn về phía Kiều Hân Hủy mà cầu cứu.
Ngày xưa tuy rằng Cận Chiêu Đông cũng quở trách cô ta, nhưng lại chưa bao giờ rát cổ bỏng họng như vậy, còn nói rõ không cho cô ta tài sản nữa rồi.
Nghĩ cho tới bây giờ mình thân bại danh liệt, nếu không có tiền tài bên người nữa, cũng không biết mình sẽ trở thành cái dạng gì.
Kiều Hân Hủy ngước nhìn ánh mắt con gái đầy khủng hoảng, xoay đầu đi: "Đều là do chính cô gây họa, tôi còn có thể nói cái gì!"
"Mẹ!" Kiều Niệm Chiêu níu cánh tay Kiều Hân Hủy lại: "Con không muốn rời khỏi đây, không muốn hai bàn tay trắng ..."
"Vậy trước tiên trong đầu cô hãy bỏ đi ý niệm để nhà họ Tô phải đón cô vào cửa, lập tức đi tới, cầu xin Tống Nhiễm Cầm chứa chấp cô, nhất định phải chứng minh, mấy ngày qua thật ra là cô bị lạc đường, không có bị bắt cóc gì, đứa bé vẫn còn rất tốt, có nghe hay không?"
Đến nhà họ Tô ...
Vừa nghĩ tới nhà họ Tô, trong đầu Kiều Niệm Chiêu liền tự động hiện ra ánh mắt kiêu ngạo của Bạch Tang Tang.
Đứa con của Bạch Tang Tang là do cô ta làm hại không còn, nếu như cô ta mang thai còn vào nhà họ Tô ở...
Kiều Niệm Chiêu sờ lên chiếc bụng nhô cao của mình, hai tay tạo thành nắm đấm.
Kiều Hân Hủy đứng lên, lau đi nước mắt ở bên khóe mắt, lạnh lùng nói: “Cô không muốn về nhà họ Tô cũng được, vậy liền dọn dẹp quần áo một chút, theo tôi trở về quê, ở đó tìm người tùy tiện gả cho, không chừng còn có thể hầu hạ ba đời ông cháu.”
Kiều Niệm Chiêu mở to hai mắt nhìn gương mặt trước mắt quen thuộc không thể quen thuộc hơn, cả lòng nhanh chóng chìm xuống.
Thấy Kiều Niệm Chiêu thừ người, Kiều Hân Hủy bật cười ra tiếng, giũ giũ nước trên tay.
"Cô còn tưởng mình là tiểu thư nhà họ Cận sao? Hiện tại ở thành phố S này có người nào lại không biết cô đã là một người đàn bà dâm đãng rồi?”
Kiều Niệm Chiêu nhìn bà ta, sắc mặt đột biến giống như tờ giấy trắng, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy.
Cô ta nắm chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay thật sâu, không lâu sau đó, đã có dòng máu đỏ từ trong lòng bàn tay chảy ra.
"Con không muốn đến nhà họ Tô, không muốn đến nhà họ Tô!" Vành mắt Kiều Niệm Chiêu rưng rưng, nghiến răng nghiến lợi.
Vừa dứt lời, bỗng cảm thấy hoa mắt, sau đó bên kia mặt đã trúng một cái tát thật mạnh.
"A...."
Kiều Niệm Chiêu bị đánh mắt nổ đom đóm phải nằm sấp trên giường, cô ta bụm lấy gò má nóng hừng hực, rốt cuộc khống chế không nổi, đau đến mức khóc thành tiếng.
"Với cái dạng này của cô, về sau còn muốn gả cho người bình thường sao, vả lại nhà người ta cũng không nhất định phải là cô mới được! Thừa dịp hiện tại nhà họ Tô còn cần đứa bé trong bụng cô, cô hãy ngoan ngoãn mà về nhà họ Tô, sau đó sinh đứa bé ra."
Thân thể Kiều Niệm Chiêu cứng đờ, giống như rơi vào trong hầm băng, rét lạnh đến thấu xương.