Chương 836: Hôn lễ của Khuynh Thành và Đường Thời (khâu cuối cùng 6)
Vẻ mặt Tôn Dĩnh, trở nên có chút cứng nhắc.
Tô Niên Hoa trầm mặc vài giây đồng hồ, sau đó không chút do dự tiếp tục mở miệng nói: "Cho nên anh tới, là sợ em xảy ra chuyện, hiện tại em đã an toàn, anh phải về nhà."
Tô Niên Hoa nói xong, liền rút tay mình từ tay Tôn Dĩnh ra.
Tôn Dĩnh bỗng nhiên nhảy từ trên giường xuống, ôm chặt lấy eo Tô Niên Hoa: "Niên Hoa, anh là người em yêu, trước anh nói qua, cả đời này anh chỉ thích một mình em."
Tô Niên Hoa có chút cứng ngắc, Tôn Dĩnh ôm anh, rơi xuống nước mắt: " "Niên Hoa, anh cũng biết, lúc trước không phải em muốn xuất ngoại, là cha anh bức em đi, cha anh cho em một số tiền lớn, cứ thế mà chuyển em ra nước ngoài, ngươi cũng biết, tiếng Anh của em không tốt, những ngày em ở nước ngoài trôi qua khó khăn, thật vất mọi việc kết thúc, em mới có thể trở lại một lần, anh đã nói sẽ yêu em một đời, anh đã thề, hiện tại em từ nước ngoài trở về, chẳng lẽ anh không quan tâm em sao?"
Tôn Dĩnh vừa nói, một bên vội vội vàng vàng sờ vào trong túi của mình, sau đó móc một phong bì ra, đưa tới trước mặt Tô Niên Hoa: "Niên Hoa, cái này là tiền lúc trước cha anh đưa, em một phân tiền cũng không động, em sẽ trả lại nguyên cho anh."
Tô Niên Hoa có vẻ hơi nặng nề, anh nhìn chằm chằm phong bì Tôn Dĩnh đưa tới mấy lần, sau đó lên tiếng: "Tiền này em giữ đi, xem như lúc trước đền bù tổn thất cho em."
Tôn Dĩnh nghe đến mấy câu này, nước mắt rơi càng nhiều.
Tô Niên Hoa quay đầu đi, không có nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Tôn Dĩnh, chính anh cũng nói không rõ chính mình xảy ra chuyện gì, liền thốt ra một câu: "Tiểu Dĩnh, anh không thể nào ly hôn với Tiểu Nguyệt."
"Vì cái gì không có khả năng? Niên Hoa, anh căn bản không yêu cô ấy, anh còn rất chán ghét cô ấy, không phải sao? Ban đầu là cô ấy ỷ thế hiếp người, không từ thủ đoạn chia rẽ chúng ta..."
Rõ ràng trước kia anh cũng mắng Tứ Nguyệt như vậy, thế nhưng hiện nay nghe được Tôn Dĩnh nói Tứ Nguyệt như thế, Tô Niên Hoa lại cảm thấy mình có chút không chịu nhận, anh không chút suy nghĩ mở miệng, ngữ khí có vẻ hơi trầm: "Chuyện giữa chúng ta, là anh có lỗi với em!"
Ở trong trí nhớ của Tôn Dĩnh, Tô Niên Hoa cho tới bây giờ đều không có hung dữ với cô ta, cái này là lần đầu tiên, nhất thời cả người cô ta bị Tô Niên Hoa nói cho sửng sốt, một hồi thật lâu, cô mới nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa, chớp mắt mấy cái: "Niên Hoa, anh là vì cô ấy sao? Có phải trong những ngày này, anh đã thích cô ấy?"
Thích Tứ Nguyệt?
Mấy chữ này giống như một cái cây búa, hung hăng nện ở trong lòng Tô Niên Hoa, để trong lòng anh hiện lên một tầng bối rối không nói nên lời, kích thích anh thốt ra: "Em nói bậy, làm sao anh có thể thích Tiểu Nguyệt?"
Tô Niên Hoa nói xong, lại cảm thấy tâm mình càng bối rối, anh căn bản không chờ Tôn Dĩnh mở miệng nói chuyện lần nữa, vừa vươn tay, đẩy Tôn Dĩnh, lưu lại một câu "Em nghỉ ngơi đi", sau đó liều mạng chạy trối chết, xông ra ngoài khách sạn.
Tô Niên Hoa đi một mạch lên xe, mới dám thở ra một hơi, sau đó anh cảm giác được trái tim mình, nhảy lên rất nhanh.
Lúc tới gần 5 giờ sáng, Tứ Nguyệt nhìn thấy Tô Niên Hoa từ trong khách sạn đi tới.
. . .