Chương 231. Chỉ lo thân mình (5)
Editor: Quỳnh Nguyễn
Tứ Nguyệt rất không dễ dàng mới ngừng ho khan, nghe được những lời này của Đường Thời, đáy lòng lại hiện lên một trận ý cười, suýt nữa lại ho khan.
Vô sỉ!
Quá vô sỉ rồi!
Dưới đáy lòng anh rõ ràng là tính toán tốt rồi, một bộ nói chuyện đả kích ngoan độc cho Phùng Y Y một lần so với một lần càng nhiều hơn.
Kết quả, lại cứ đến chỗ cuối cùng giả bộ bộ dáng chính mình không cẩn thận nói lỡ!
Anh trai này hoàn toàn không đơn thuần là ngược chết người không đền mạng, mà là ngược người nhưng còn làm cho người ta không chỗ phát tiết!
Cuối cùng Phùng Y Y không nhịn được, nước mắt tí tách rơi xuống, một giọt một giọt rơi ở trên bàn ăn trước mặt cô ta.
Bốn chị họ ngồi ở bên cạnh Phùng Y Y vẻ mặt cũng là đến chỗ cực hạn, cầm hai miếng trứng luộc trong nước trà trong tay đặt ở trong bát trước mặt.
Hiện tại chị cả của Phùng Y Y không có khẩu vị ăn cơm, Đường Thời lại cảm thấy khẩu vị mình đột nhiên thật tốt, đồ ăn trên bàn sớm đã nguội, Đường Thời trực tiếp gọi người phục vụ bưng đi, cầm menu một lần nữa, gọi một phần mới cho mình và Cố Khuynh Thành.
Đồ ăn rất nhanh được bưng lên, Đường Thời nói với Cố Khuynh Thành: " Nhân lúc còn nóng ăn đi."
Lời nói thật, mặc dù Cố Khuynh Thành cảm thấy Đường Thời dường như có chút ngoan độc đối với Phùng Y Y, nhưng mà tâm tình của cô đích thật là chuyển biến tốt đẹp rất nhiều.
Lăn qua lăn lại lâu như vậy, hiện tại bụng của cô cũng đói, tâm tình tốt nên khẩu vị tốt, cho nên liền cúi đầu yên lặng ăn xong bữa sáng.
Đường Thời nhìn chằm chằm bộ dáng Cố Khuynh Thành ăn bữa sáng, tâm tình trong nháy mắt chuyển biến tốt đẹp.
Mặc dù Cố Khuynh Thành đang ăn bữa sáng nhưng mà trong đầu lại nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra.
Đường Thời đó là bảo vệ cô sao?
Giống như là ngày mười tháng này, cô cùng Đường Thời nghỉ phép ở sơn trang Hồng Viên, cô nhất thời không nhịn được cảm xúc liền khóc ở trước mặt anh, phá hủy hưng trí của anh, anh chẳng những không có tức giận ngược lại còn nghĩ thay cô, toàn bộ đều thay cô chuẩn bị thỏa đáng.
Anh rõ ràng là chán ghét cô, nhưng mà vì sao có một chút thời điểm lại suy nghĩ vì cô?
Cố Khuynh Thành nhịn không được lặng lẽ ngẩng đầu vụng trộm nhìn đánh giá Đường Thời đối diện một chút, người đàn ông trước mặt mặt mày giãn ra, không có chút nào bị Phùng Y Y khóc sướt mướt phía sau làm ảnh hưởng tâm tình, khóe môi mang theo ý cười cầm một mảnh bánh mì, quét một tầng mỡ bò, lấy tay cầm lấy đưa tới trên môi mình.
Đáy lòng Cố Khuynh Thành nhìn thấy Đường Thời liền khẩn trương đừng nói là tinh tế đánh giá anh.
Hiện tại mặt mày anh cười giảm bớt lạnh nhạt trên người anh, là cô cô không sợ hãi như thế, cô nhịn không được lá gan lớn vài phần, cẩn thận đi nhìn Đường Thời.
Cô rất ít thấy vẻ mặt anh cười, mặt mày đều mềm mại rất nhiều, tôn lên ngũ quan càng phát ra tinh xảo mê người của anh, giống như có một loại ánh sáng rực rỡ từ trên người anh tỏa ra.