Giang Nhậm Doanh khi thấy cô cùng bạn cô vẫn không thèm để ý gì đến cô ta thì bắt đầu đen mặt. Cô ta bắt đầu đi lại gần hơn trước mặt cả hai mà bắt đầu khích bác, nói đểu cô.
- Sao lại im lặng thế kia. Hay là mới tân hôn hôm qua, hôm nay lại bị chồng đá ra khỏi nhà rồi nên không giám mở lời cái lại. Hừm...!
- Doanh doanh à, cái loại người mà dùng mưu hèn kế bẩn để leo lên được giường anh rể này làm gì đáng để cậu đứng đây nói chuyện với cô ta.
Ả đứng bên phải của Giang Nhậm Doanh lên tiếng.
Dưới sự khiêu khích của ba ả này,
Uyển Nhi cô vẫn thản nhiên ăn mà không thèm quan tâm. Vẫn ngồi gắp từng miếng thức ăn đưa vào miệng nhai ngon lành.
Xung quanh bắt đầu để ý về phía họ và tụ lại bàn tán, xì xầm to nhỏ khiến cho Anh Thư phát cáu. Cô bực mình mà đập bàn đứng lên để chất vấn lại những người kia. Nhưng lại bị cô giữ tay lại khiến hành động tiếp theo của Anh Thư không thể thực hiện được.
- Sao cậu cản tớ?. Cậu để cho loại như cô ta chỉ chỉ trỏ trỏ mình như thế sao? Cậu có thể nhịn được nhưng tớ thì không. Cậu buông tớ ra để tớ xử họ.
Anh Thư thấy hành động ngăn cản của cô thì nhỏ giọng nói chỉ đủ hai người nghe.
- Mặc kệ cô ta đi, miệng là của họ, mình làm sao cản được. Họ nói gì là việc của họ, nói chán sẽ mỏi miệng. Miễn không đụng chạm tay chân với chúng ta là được. Cậu ngồi xuống ăn tiếp đi.
Cô nhẹ giọng nói lại với bạn mình, rồi kéo cô ấy ngồi xuống.
Sau một hồi chế giễu không thành Giang Nhậm Doanh tức quá hóa giận, ả ta đi đến chỗ khay cơm cô đang ăn mà đưa tay hất nó vào người cô. Thấy cô vẫn ngồi yên thì cả ba bắt đầu chỉ trỏ rồi cười cợt cô.
Lúc này đây, khi đã đạt đến đỉnh điểm. Anh Thư lập tức đứng dậy vung thẳng cái bạt tai xuống gương mặt toàn phấn của cô ả. Vì hành động quá đỗi bất ngờ của Anh Thư, khiến Giang Nhậm Doanh choáng váng mà lùi lại phía sau vài bước.
Khi đã ổn định được bước chân, ả ta ôm một bên mặt đang xưng đỏ của mình mà đưa ánh mắt chết chóc nhìn về phía của Anh Thư và cô. Hai cô ả đi theo thấy địa tỷ của mình bị đánh thì vội đi lại đỡ ả, và không quên quay miệng về phía hai cô mà mắng nhiếc.
- Này con ả điên kia, sao mày giám đánh chị Doanh Doanh chứ. Mày chán sống rồi đứng không.
Một ả vừa hét lên vừa tiến về phía hai cô mà tính vung tay tát lại Anh Thư. Thấy hành động của cô ta Anh Thư vội né sang một bên khiến cô ta ngã sõng soài ra đất.
Lúc này đây Uyển Nhi cũng hạ đũa mà đứng lên nhìn về phía những kẻ đang cố tình gây sự kia mà suy xét.
Cô ả Doanh Doanh sau khi được ả còn lại dìu đứng thẳng thì bước vội lại gần phía cô mà vung tay muốn giáng xuống mặt cô một cái tát.
Vừa vung tay được nữa chừng thì bị cô nắm lấy tay ả mà ngăn cản. Khi đã chế trụ được tay ả cô bèn hất ngược về phía sau khiến ả ta chao đảo một lần nữa. Vừa hất tay cô vừa cảnh cáo cô ta.
- Tôi và cô chẳng có ân oán gì, cô đừng suốt ngày bám theo tôi để gây chuyện. Một lần, hai lần, tôi có thể bỏ qua. Nhưng đến lần thứ ba thì tôi không còn bảo đảm đâu. Hôm nay chỉ là cảnh cáo cô, nếu còn lần sau không nhẹ như vậy đâu.
- Cái loại người như cô thì tỏ thanh cao cái gì, hết quyến rũ anh Trung Khải, bây giờ lại quay ra quyến rũ ảnh rể của mình.
Cô ả bị cô cảnh cáo thì phát cáu mà hét lên.
Đúng, Giang Nhậm Doanh thích Bạch Trung Khải một đàn nah khóa trem của họ. Nhưng Bạch Trung Khải lại chưa bao giờ để ý gì đến cô ta dù chỉ một chút. Ngược lại với ả thì Bạch Trung Khải lại luôn vây quanh cô, luôn để ý đến cô hơn ả nên khiến ả càng ghét cay ghét đắng cô hơn.
Rõ ràng cô ta cũng là đại ŧıểυ thư của Giang gia, cũng xinh đẹp và tài giỏi. Vậy tại sao anh không để ý đến ả mà chỉ nhất mực với mình Uyển Nhi cô cơ chứ. Cô ta không cam tâm, nên mỗi lần chỉ cần chặm mặt cô thì cô ta liền đến gây khó dễ.
Sau một hồi cảnh cáo ả ta xong thì cô cũng không còn hứng thú ăn nữa mà kéo tay Anh Thư đi thẳng ra phía ngoài can-tin để về phòng học. Cả hai về đến phòng học thì cũng cùng lúc Bạch Trung Khải từ phía đối diện đi đến. Thấy cô anh vội chạy lại hỏi han.
- Uyển Nhi, cô ả Doanh Doanh kia lại gây chuyện với em à?. Cô ta có làm gì em không?.
- Dạ chào anh Trung Khải, em không sao ạ. Chuyện này cô ta đã bị em cảnh cáo rồi, chắc sẽ không còn lần sau đâu ạ.
Cô thấy anh thì cũng cười rồi trả lời.
- Anh xin lỗi, vì anh không tới kịp để cản cô ta. Anh vừa kết thúc tiếp học, thì nghe mọi người bán tán cô ta lại đang gây khó dễ cho em nên anh chạy qua xem em có bị sao không.