Chỉ mới qua một ngày, kể từ lúc hắn và cô trở về nhà cũ ăn cơm cùng ba mẹ hắn. Tại sao lại sảy ra nhiều chuyện như vậy. Hai ông bà Mộ Dung, đang ngồi xem phim ở phòng khách thì nghe người làm chạy vào mà thở hổn hển, miệng không ngừng thở dốc mà báo tin động trời cho hai ông bà nghe.
- Ông chủ, bà chủ. Chuyện không hay rồi. Thiếu gia…thiếu gia có…có…tình nhân…bên ngoài. Bây giờ các mặt báo đã đăng ầm lên rồi!.
Ông Mộ Dung Thanh nghe được tin mà đập bàn đứng dậy quát lớn.
- Thằng nghịch tử, đã có vợ rồi còn ra ngoài nuôi nhân tình. Hắn muốn ông đây tức chết sao hả???.
Bà Bạch Tuyết Hoa ngồi bên cạnh thì đứng dậy không ngừng vuốt lưng ông mong ông hạ hỏa.
- Ông cứ bình tĩnh đã, ŧıểυ Phong nó xưa nay đâu có gần nữ sắc. Với lại nó cũng đã có vợ rồi. Chuyện này còn chưa rõ thực hư thế nào. Ông cứ bình tĩnh đã không ảnh hưởng sức khỏe. Để tôi gọi cho nó xem sao.
Nói là làm bà với tay lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn là ấn dãy số của hần gọi đi. Nhưng sau hồi chuông dài vẫn không thấy hắn nghe máy. Dường như hắn muốn cho ông bà tức chết thì phải.
_________.
Tại căn biệt thự nằm ở nɠɵạı ô thành phố.
“Cốc…cốc…cốc…cốc…”.
Cô vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ của mình. Bỗng phía ngoài cửa chính vang lên tiếng đập cửa liên hồi khiến cô choàng tỉnh, mở màng tiến đến mở cửa ra. Đập vào mắt cô là Trương quản gia đang vô cùng hớt hải. Dụi dụi mắt cô hỏi han bà.
- Bác Trương, xảy ra chuyện gì vậy?. Tại sao mọi người hốt hoảng vậy?. Trông nhà có chuyện gì sao?.
- Thiếu phu nhân, người phải thật bình tĩnh. Tôi mới nghe được một tin động trời, người nghe xong không được sốc nhé thiếu phu nhân.
Bà nhìn gương mặt cô mà cũng cảm thấy thương cảm thay. Vội trấn an cô trước, đợi được câu trả lời của cô.
- Được, bác cứ nói đi ạ. Con vẫn đang nghe ạ.
Nghe thấy câu trả lời của cô bà mới nhẹ nhõng phần nào mà lên tiếng.
- Hồi chiều tối nay, trên khắp các mặt báo, các diễn đàn trên mạng zã hội đang không ngừng đưa tin thiếu gia…cậu ấy…cậu ấy…
- Anh ta làm sao vậy bác Trương, sao bác cứ ấm úng vậy ạ. Anh ta gặp chuyện gì sao?.
Thấy bà cứ ngập ngừng mãi không thốt ra hết câu, cô khá khó chịu mà nhíu mày hỏi lại.
- Không, không phải gặp chuyện. À là thiếu gia…cậu ấy…có nhân tình bên ngoài ạ.
- Ồ. Vậy sao!.
Bà cuối cùng cũng nói được hết câu. Nhưng đáp lại câu nói của bà chỉ có một tiếng “ồ” phát ra từ miệng cô, khiến bà ngỡ ngàng. Chẳng lẽ cô không hề để ý chuyện này sao?. Tại sao cô có thể thản nhiên như vậy, cứ xem như đây là chuyện bình thường vậy. Bà nhìn biểu cảm của cô mà lên tiếng hỏi tiếp.
- Thiếu phu nhân không bất ngờ sao?.
- Kệ anh ta. Nếu không còn chuyện gì khác thì con đi ngủ tiếp nhé bác Trương.
Cô nhìn bà rồi lại ngáp ngắn mọt cái, môi nở một nụ cười rồi nói một câu thản nhiên, rồi quay mặt vào trong mà đóng cửa phòng lại keo lên giường mà ngủ tiếp.
Đối với cô, kể từ đêm bị hắn chất vấn, vu oan rồi lại cưỡng đoạt kia thì hắn đã không còn quan trọng với cô nữa rồi. Bây giờ dù cho hắn có đưa nhân tình về nhà cũng không liên quan gì đến cô. Bản thỏa thuận đã nêu rõ không ai can dự vào chuyện đời tư của ai, nên cô cứ tuân theo thế mà làm thôi. Chỉ cần hắn không ức hiếp cô, không hành hạ cô là tốt lắm rồi. Chuyện hắn có nhán tình bên ngoài thì có gì cô phải lo. Người hắn thấy có lỗi nên là chị gái cùng cha khác mẹ kia của cô mới đúng. Còn cái tình yêu hèn mọn kia của cô chỉ có thể dấu ở sâu trong tim mà gặm nhấm nó.