Vị bác sĩ gật đầu xác định một lần nữa rồi cũng quay người rời đi. Để lại mình cô đứng đấy với vẻ mặt mệt mỏi và tinh thần suy sụp mà ngồi bệt xuống sàn nhà.
- Cuộc sống thực vật sao. Cái giá của sự việc lần này quá đắt rồi. Aaaaa. Tại sao?
Cô ngồi đấy mà gào khóc trong vô vọng. Lặng nhìn chiếc xe đẩy hắn ra từ phòng cấp cứu, cô cũng chỉ có thể
thất thần mà bước theo phía sau.
Về đến phòng hồi sức nơi ông bà Mộ đang nằm, cô cố trấn an bản thân mình mà bước vào.
- Ba mẹ.
- Thế nào rồi con. Thằng bé thế nào rồi.
Bà Mộ khá lo lắng cho con trai mà vội tiến tới hỏi.
- Anh ấy đã được chuyển đến phòng hồi sức đặc biêt. Bác sĩ bảo cần phải theo dõi thêm.
Cô cố nén lại nước mắt không rơi để nói với ông bà.
- Theo dõi thêm là sao. Không lẽ nó còn có vấn đề gì sao.
Ông Mộ lúc này cũng lên tiếng.
- Uyển Nhi, con đừng giấu hai thân già này. Hãy nói đi con, rốt cuộc còn vấn đề gì nữa.
- Ba mẹ, bác sĩ có nói anh ấy vẫn chưa thể tỉnh lại được. Cũng như có thể nó, anh ấy sẽ sống cuộc sống thực vật kể từ giờ.
Cô ái ngại nhìn hai ông bà mà nói.
Bà Mộ nghe tin như sét đánh ngang tai. Không còn đứng vững được nữa mà khụy về phía sau, cũng may có ông Mộ bên cạnh đỡ lấy.
- Tất cả là tại hai ả đàn bà kia. Tôi phải trả thù cho con trai tôi. Huhu.
Bà khóc không thành tiếng mà nói lớn.
- Ba mẹ yên tâm. Đối với hai kẻ kia, con sẽ tự tay trả thù.
Cô nhìn về bà Mộ mà chắc chắn.
- Vậy việc này nhờ con vậy. Giờ ta đưa bà ấy trở về trước. Con ở lại bên cạnh ŧıểυ Phong giúp ta nhé. Trăm sự nhờ con.
Ông Mộ dìu lấy vợ mình rồi nói với cô.
- Vâng. Ba mẹ về cẩm thận.
Cô cúi chào hai ông bà rồi cũng ngồi xuống mà nghỉ ngơi.
Thức gần như một ngày, sức cô cũng đã cạn. Bây giờ cô cần nghỉ ngơi trước để lấy lại tinh thần. Hắn còn đang trong quá trình theo dõi, hiện cô chưa thể vào thăm cũng như chăm sóc được.
Nghĩ vậy, cô lập tức nằm xuống chiếc giường bên cạnh mà chợp mắt.
Hai đứa trẻ bên giường kế bên vì sốc và mệt nên đã ngủ từ lâu. Nhìn con trai cô bất giác lại nhớ đến hắn. Nằm trên chiếc giường trắng, cô lấy từ trong túi xách ra một sợi dây chuyền bên trong có đeo một chiếc nhẫn. Ngắm nhìn nó cô bất giác rơi nước mắt.
Lặng nhìn không biết bao lâu rồi cô ôm lấy chiếc dây chuyền trong tay mà thiếp đi.
________.
Không biết đã qua bao lâu. Bỗng điện thoại cô rung chuông, khẽ nheo mắt nhìn về phía màn hình. Người gọi tới là trợ lý Vương.
Kể từ khi hắn sảy ra chuyện điện thoại của hắn cô toàn quyền sử dụng. Cho nên lúc này khi trọ lý Vương gọi tới cô không ngần ngại mà bắt máy.
- Chuyện thế nào rồi.
- Phu nhân, chúng tôi đã bắt được đám người Cung Uyển Như. Bây giờ nên giải quyết như thế nào ạ.
Trợ lý Vương bên kia nói.
- Hãy tạm giữ lại và tìm thêm chúng cứ của chúng từ vụ đốt nhà thờ sáu năm trước và vụ bắt cóc lần này rồi giao chúng cho cảnh sát. Phải để chúng nhận lấy hình phạt thích đáng.
Cô lạnh giọng nói qua điện thoại.
- Vâng tôi hiểu rồi. Tất cả chứng cứ đều đầy đủ. Tôi sẽ giao nạp cho cảnh sát ngay.
Nói xong, anh liền cúp máy.
Đúng lúc này, một y tá bước vào bên trong và thông báo.
- Người nhà bệnh nhận Mộ Dung Phong có thể vào thăm bệnh rồi.
Chỉ chờ nghe được tin này. Cô nhanh chóng cùng hai con tiến về phía phòng hồi sức đặc biệt của hắn.
Nhìn hắn nằm im bất động, trên người toàn dây là dây. Bất giác nước mắt cô lại tuôn trào. Tiến gần lại phía giường, cô nắm nhẹ lấy tay hắn mà nói.
- Phong. Anh nghe em nói không. Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, đám người Cung Uyển Như đã phải trả giá đắt. Cũng tha thứ cho anh rồi. Đến bao giờ anh mới chịu tỉnh lại để gặp em.