Vài hồi chuông đã qua, nhưng phía bà Mộ vẫn chưa có người nhấc máy. Quá lo lắng, quản gia kiền bảo tài xế gọi thẳng cho hắn.
- Gọi ngay cho thiếu gia đi nhanh lên.
- Được ạ.
Người lái xe nhanh chóng ấn số gọi cho hắn.
Phía bên ngoài, đám người kia đang cố gắng đập phá chiếc xe để lấy đường vào trong xe. Vì xe đã có bọc hậu nên thời gian phá rất lâu.
- Mẹ khiếp, chỉ là hai đứa nhỏ. Có cần phải đi cái xe phiền phức này không.
Một tên trong đám bắt đầu càu nhàu.
- Dùng lực đi. Đừng để chúng gọi được viện binh. Nhanh lên.
Tên cầm đầu hô lớn.
Rất nhanh, chúng đã gia thêm sức hơn, mảnh kính xe đã bắt đầu có dấu hiện nứt vỡ.
Bên trong xe, hai lớn hai trẻ vô cùng hoảng loạn. Hai đứa trẻ ôm chặt lấy quản gia mà khóc lớn, điện thoại thì vẫn chưa thể liên lạc được.
“Choang…”
Âm thanh kính vỡ vang lên, cả bốn người trong xe như mất hết hồn vía. Vừa lúc này, điện thoại của hắn cũng được kết nối.
- Alo, có chuyện gì vậy. Boss đang có cuộc họp…
Người nhận máy không phải hắn mà là trợ lý Vương.
Thấy có người bắt máy, người lái xe hô lớn cắt ngang lời của trợ lý Vương.
- Bên chúng tôi gặp cướp, dừng như chúng nhắm đến cô cậu chủ nhỏ, nhanh cho ng… Tới…tiếp…ứng.
Còn chưa nói xong, người lái xe đã bị gã cầm đầu một dao đâm thẳng vào ngực.
- Giám gọi cứu viện à. Vậy thì đi xuống gặp diêm vương đi.
Hắn vừa đâm vừa nói.
Hai đứa trẻ thấy cảnh nỳ thì khóc càng to hơn, lần đầu tiên chúng thấy cảnh máu me này.
Điện thoại vẫn được kết nối, trợ lý Vương bên này nghe thấy thì vội vàng chạy vào thông báo cho hắn.
- Boss, có chuyện lớn rồi.
Phía bên trong phòng họp đnag vô cùng căng thẳng. Anh biết một khi hắn họp thì không được ai làm phiền đấy là nguyên tắc. Nhưng chuyện này không thể chờ được nên anh buộc phải xông vào.
- Cậu không thấy tôi đang họp sao?
Gương mặt hắn lạnh lẽo quét về phía trợ lý.
- Nhưng thiếu gia và ŧıểυ thư bị bắt cóc rồi. Người đưa đón cô cậu chủ nhỏ vừa gọi cho tôi, còn chưa kịp nói hết câu đã bị giết.
- CÁI GÌ.
Hắn nghe được tin thì lập tức bỏ lại cuộc họp mà chạy đi.
Nhanh chóng gọi điện thông báo cho cô.
- Alo, Uyển Nhi, tôi có chuyện muốn nói. Nhưng trước tiên em phải bình tĩnh đừng kích động.
- Chuyện gì thế?.
Cô nhíu mày mà hỏi ngược lại hắn.
- Tôi vừa nhận được thông tin. Bọn trẻ đã bị bắt cóc đi rồi. Chắc đang trên đường về biệt thự. Tôi sẽ cho người điều tra nhanh nhất có thể. Bây giờ em về nhà chính đi chúng ta cùng nghĩ cách.
- Anh nói…cái gì.
Cô nghe xong chuyện hắn nói mà tất cả giác quan của cô trở nên mơ hồ. Chiếc điện thoại trên tay cũng nhanh chóng trượt xuống đất. Con của cô, tại sao? Tại sao chúng lại bị bắt cóc? Là ai đã làm điều đó.
Cô như không còn tâm trí mà ở lại văn phòng. Nhanh chóng cầm lấy túi xách và chìa khóa xe phóng về nhà hắn.
Phía bên quản gia, và cũng đã bị sát hại. Hai đứa trẻ đã được chúng mang đi. Để lại nơi đây chỉ còn lại một chiếc xe bị phá nát và hai xác người đang nằm đó.
_____________.
Không đến ba mươi phút, cả hắn và cô đều có mặt tại nhà chính, nơi đã hơn sáu năm qua cô không quay lại.
Ông bà Mộ lúc này thấy cô và hắn cùng trở về thì rất vui, vội tiến lên hỏi.
- Sao hai đứa lại cùng về đây, bọn trẻ đâu?
Hắn đỡ lấy cô rồi lại nhìn sang hai ông bà đang ngồi ngoài hiên nhà.
- Ba mẹ, chiếc xe đi đón bọn trẻ gặp cướp, chúng đã giết hai người họ rồi bắt bọn trẻ đi rồi. Con đang cho người định vị chỗ của hai đứa nhỏ.
- Cái gì, gặp cướp. Là kẻ nào chứ, tại sao chúng muốn bắt hai đứa nhỏ. Chúng muốn gì.