Không hề trả lời lại, Cung Uyển Như cứ thế cười lớn một trận. Sau cùng mới nhìn về cô ta mà nói.
- Cô thật ngây thơ, vì ở trong này quá lâu không đưỡn tiếp xúc với bên ngoài nên chắc cô không nắm được tình hình nhỉ?
- Cô có ý gì?
Bị Cung Uyển Như nói thế, Khương An Ngọc khó chịu mà hỏi lại. Chẳng lẽ thông tin cô ta nhận sai sao.
Rõ ràng sáu năm trước, cô ta đã nghe được thông tin là Cung Uyển Nhi cô đã bị chết cháy trong vụ cháy nhà thờ rồi. Lúc trước khi nghe được tin đấy cô ta vui không thể tả siết. Thật không ngờ, kẻ gián tiếp đẩy cô ta vào đây lại chết một cách tức tưởi như vậy. Kể từ đó, cô ta cũng không quá để ý đến việc trả thù. Thứ cô ta ưu tiên là làm sao để thoát khỏi đây. Nhưng giờ nghe Cung Uyển Như nói vậy lại khiến cô ta đem lòng sinh nghi.
Nhìn cô gái lẳng lơ trước mặt, Cung Uyển Như không nhanh không chậm tiến gần về phía Khương An Ngọc, một tay chạm nhẹ vào vai cô ả mà vuốt xuống dưới ngực rồi lướt ra phía sau cô ta. Nói.
- Tôi là một kẻ như cô, đem lòng yêu Mộ Dung Phong nhưng lại bị hắn hại cho ra thê thảm như thế này. Tiết lộ cho cô biết vậy. Đám cháy nhà thờ năm đó là tôi làm đấy, nhưng rất tiếc. Cung Uyển Nhi, con ả đó do sống lớn mạng lớn thế nào không những không chết mà còn sinh cho Mộ Dung Phong hắn hai đứa trẻ kháu khỉnh vô cùng…
- Cái gì, cô ta còn sống. Không thể nào?.
Khương An Ngọc nghe đến chuyện cô còn sống thì bất ngờ vô cùng vội la lớn.
- Bất ngờ lắm sao. Tôi lúc trước khi nghe được tin này cũng như cô vậy, bất ngờ lắm. Nên tôi đã trốn khỏi tay những kẻ gian dữ tôi để mạo hiểm đến tìm cô đây. Sao nào. Kẻ thù của kẻ thù là bạn…
Cung Uyển Như không nói hết câu muốn nói. Cô ta biết, Khương An Ngọc là kẻ thông minh, dù chỉ là câu nói nữa chừng thì cô ta cũng sẽ hiểu thôi. Nhìn vào cách quyến rũ Cao Thắng là biết, để được thoát khỏi đây cô ta không ngần ngại mà làʍ t̠ìиɦ cùng gã ngay tại đường đi trước cửa quán thế kia là đủ biết.
- Cô muốn chúng ta hợp tác?
- Cô rất thông minh. Sao muốn hợp tác không?
Cung Uyển Như vỗ vỗ vào vai cô ả rồi nói.
Khương An Ngọc kẽ lúc nhìn cô ta, dường như còn đắn đo gì đó. Nên vẫn im lặng không trả lời.
- Yên tâm, tôi cũng đã có chuẩn bị rồi nên mới tới gặp cô. Chỉ cần chúng ta hợp tác, hai người bọn họ sẽ coa một người mất mạng. Thêm vào đó là cô đang có được sự yêu thích của Cao Thắng, chỉ cần cô nịnh hắn một chút. Chúng ta có thể mượn dao giết người. Đến lúc đó, cả cô và tôi đều có lại tự do, cũng có thể trả thù được cho mình. Không tốt hơn sao.
Nghe cô ta nói cũng có lý, khiến Khương An Ngọc có chút lay động, rất nhanh cô ta đã đưa ra kết luận.
- Được. Tôi sẽ cùng cô hợp tác.
Như đạt được ý muốn, Cung Uyển Như khóe miệng cong lên một nụ cười đắc thắng. Ngay sau đó liền cúi xuống thì thầm vào tai Khương An Ngọc.
Không biết cô ta nói gì, chỉ biết Khương An Ngọc liên tục nhếch mép rồi gật đầu tán thành.
Sau khi xong, cô ta liền nói với ả.
- Được rồi. Đấy là kế hoạch. Còn bây giờ cô hay trở về thu dọn đồ đạc đi đừng để Cao Thắng chờ lâu, như vậy không tốt cho kế hoạch của hai ta.
Nói xong, Cung Uyển Như liền quay người rời đi vào trong bóng tối kia, để lại đấy mình Khương An Ngọc với vẻ mặt vô cùng thích thú.
Sau khi nhìn thấy Cung Uyển Như không còn ở đây thì ả mới quay trở lại phòng lấy vài vật dụng cá nhân rồi tiến nhanh ra phía sảnh lớn nơi Cao Thắng đang chờ.