Người đàn bà kia đánh ánh mắt khinh thường về phía cô mà phán xét.
Hai đứa nhỏ nãy giờ ở phía sau cô, sau khi nghe người đàn bà kia nói vậy Bảo Khôi liền nhanh chóng tiến lên.
- Cô đừng có nói mẹ tôi như thế. Cha tôi là ai không đến lượt bà quan tâm. Còn con bà làm sai mà lại đi đổ lên đầu em tôi thế. Thật vô liêm sỉ.
Bị một đứa trẻ chửi vào mặt khiến người phụ nữ giận quá mất khôn mà ngay lập tức đưa tay lên giáng xuống cậu bé.
“Chát”.
- Thằng con hoang, mày nói ai hả.
Tiếng vang lớn khiến mọi người còn chưa kịp phản ứng. Thì đã thấy Bảo Khôi đã nằm bất động trên sàn nhà.
- ŧıểυ Khôi, ŧıểυ Khôi con làm sao thế?.
Cô ngay lập tức chạy lại đỡ đầu con trai.
Một mảng màu đỏ cứ thế dính vào tay cô.
- Máu…máu…nhanh gọi cấp cứu.
Cô giáo thấy vậy liền lập tức hô lớn.
Người phụ nữ kia sau khi thấy mình đã quá tay thì hốt hoảng.
- Tôi…tôi không cố ý. Là nó…là nó tự chuốc lấy. Không liên quan tới tôi.
Nói xong liền nhanh chóng bế theo con gái mà chạy ra xe.
Lúc này xe cứu thương cũng vừa tới. Cô cũng không thèm để ý đến người đàn bà kia mà nhanh chóng bế con trai chạy ra xe.
Bảo An ở phía sau, vừa khóc vừa chạy theo cô.
Tới bệnh viện, Bảo Khôi ngay lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, vì vết thương ngay đầu nên máu ra rất nhiều.
Đứng trước cửa phòng cấp cứu cô như mất đi nửa cái mạng mà không ngừng lo lắng.
Lúc này, Bạch Trung Khải cũng vừa chạy tới. Anh hỏi.
- Uyển Nhi, ŧıểυ Khôi sao rồi.
Cô ngước mặt đãm nước mắt lên nhìn anh.
- Sao anh tới đây được.
- Cô giáo của bọn trẻ gọi cho anh, anh liền lập tức chạy tới. Bây giờ ŧıểυ Khôi thế nào rồi.
Cô không nói mà chỉ lắc lắc đầu. Có trời mới biết cô cũng mong con trai không sảy ra chuyện gì. Nếu không cô chết mất.
- Huhu…mẹ, anh trai có sao không mẹ.
Giờ này cô mới để ý đến con gái. Nhìn đứa bé khóc nấc, khiến lòng cô càng lo lắng. Ôm con lên tay mà an ủi.
- Anh trai con sẽ không sao đâu. Yên tâm nhé. Vết thương của con thế nào rồi.
Cô ôm lấy con gái rồi nhìn xuống vết thương.
- Hic…hic…con không sao rồi ạ.
Và cưa thể ca ba ngồi chờ ở ngoài phòng cấp cứu.
Khoảng mười lăm phút sau, cô y tá chạy từ trong phòng cấp cứu ra và thông báo.
- Người nhà bệnh nhân Cung Bảo Khôi đâu.
- Chúng tôi đây. Y tá có chuyện gì sao ạ.
Cô và anh lập tức tiến lại và hỏi.
- Người bệnh đang nguy kịch, thiếu mâu rất nhiều. Mà hiện tại kho máu của chúng tôi lại thiếu nhón máu Rh của cậu bé. Phiền người nhà lập tức đi kiểm tra và cung cấp máu cho cậu bé.
- Cái gì, nhóm máu hiếm Rh sao?
Cô hốt hoảng mà lùi về sau. Nhóm máu của cô không phải nhóm máu hiếm, giờ làm sao đây? Phải làm sao đây?
Bạch Trung Khải nghe xong cũng giật mình. Nhóm máu hiếm? Giờ ở đây trong số họ không ai có, ngay đến Bảo An cũng là máu O giống cô. Vậy tại sao Bảo Khôi lại là nhóm máu RH hiếm cơ chứ.
Anh như nhớ ra gì, liền nói với cô.
- Uyển Nhi, em hãy gọi cho Mộ Dung Phong. Là cha con ruột nên chắc hắn sẽ có nhóm máu này. Đừng cố gắng giấu nữa. Bây giờ tính mạng Bảo Khôi quan trọng hơn.
Nghe anh nói, cô lúc này cũng mới nhớ ra. Lập tức lấy điện thoại ra và gọi cho hắn.
Phía bên này, Mộ Dung Phong đang ngồi xử lý tài liệu thì nhìn thấy số cô gọi đến, không chần chứ quá lâu hắn liền lập tức nhấc máy.
- Alo…Uyển Nhi, em có chuyện gì sao?
- Mộ Dung Phong, anh…anh có thể tới bệnh viện ngay không. Tôi…tôi cần anh giúp.
Hắn vừa hỏi được một câu liền nghe cô nhắc đến bệnh viện, trong phút chốc tim hắn như ngưng mất một nhịp.