Những nơi khác thì yêu cầu có bằng đại học, nơi thì không nhận phụ nữ có thai. Tìm kiếm cả buổi, tờ bảo cũng bị cô gạch gần hết các bài đăng tuyển.
Khiến cô ảo não vô cùng.
Mang thai mà đi xin việc thật sự khó khăn mà, cảm thấy khá nặng đầu. Còn một vài nơi nữa cô chưa liên hệ với họ. Nhưng cô thực sự cảm thấy mệt rồi.
Buông bỏ cây bút trong tay, cô đứng dậy và đi ra ngoài bếp. Cô muốn ăn gì đó nhẹ nhẹ, như vậy cô sẽ đỡ căng thẳng hơn.
Nói là làm, cô ra ngoài nhà bếp đi về phía tủ lạnh, tìm kiếm chút đồ ăn nhẹ. May thay cô vẫn còn trái cây, tủ lạnh cũng đã dần trống, chắc cô phải đi mua thêm đồ ăn thôi.
Mang trái cây ra gọt, rồi pha thêm cho mình một ly sữa nóng. Khi đã xong cô bê ra ngoài bàn ăn, rồi ăn một cách ngon lành.
Nhìn vào màn hình điện thoại, cô khá ngạc nhiên.
- Mới vậy đã chiều rồi sao.
Ăn nhanh những miếng trái cây còn sót lại cùng ly sữa nóng xong, cô đứng dậy thay bộ đồ thoải mái rồi đi tới siêu thị tiện lợi gần đây.
Một giờ đồng hồ sau, cô cuối cùng cũng về tới nhà, trời cũng đã ngã hoàng hôn. Cô đặt trái cây cùng số rau chưa dùng vào tủ lạnh, chỉ để lại một chút thịt cùng rau xanh bên ngoài để chút nấu cơm.
Đi ra ngoài vườn, cô tiến lại đám hoa được cô chăm sóc tỉ mỉ rồi tưới nước cho chúng.
Tại thời khắc này, cô cảm thấy vô cùng bình yên, không có tranh dành. Không có tính toán. Chỉ có cô cùng sinh mạng bé nhỏ đang dần lớn lên.
Sáu giờ, cô tiến vào trong nhà đi về phía bếp bắt đầu nấu bữa tối của mình.
Mười lăm phút sau, bữa cơm đã hoàn thành, cô tiến về phía phòng ngủ lấy ra một bộ đồ rồi bước vào nhà tắm để tắm rửa. Sau đó sẽ ra ngoài ăn cơm.
Tự nhủ với bản thân, ngày mai sẽ là một ngày mới. Một ngày đầy năng lượng nên cô sẽ ăn và nghỉ ngơi sớm để mai đi xin việc làm.
__________.
Bảy giờ sáng hôm sau, cô mặc trên mình một bộ váy khá thoải mái, chân đi đôi giày búp bê và khoắc thêm một chiếc túi xách rồi bước ra khỏi nhà.
Với một tâm trạng vui vẻ và lạc quan, cô đi lại trạm xe bus để bắt xe tới địa điểm xin việc.
Tại một công ty nhỏ.
- Xin lỗi cô, vì cô chưa tốt nghiệp đại học, lại còn đang mang thai. Nên thật tình chúng tôi không thể nhận. Mong cô thông cảm.
Đây đã là công ty cuối cùng mà cô xin việc, mặt trời cũng đã lên cao. Chẳng nhẽ hôm nay cô phải về tay không sao.
Đang lang thang trên vỉa hè, muốn tìm một tiệm bánh ngọt để ăn chút giò đấy, thì đập vào mắt cô. Một bảng thông báo tuyển nhân viên tại một quán bánh ngọt khá lớn hiện lên trước mắt. Khiến cô vui mừng vô cùng.
Vội bước nhanh vào bên trong.
- Xin chào quý khách, mình muốn ăn gì ạ.
Chàng nhân viên tại quầy nhìn cô vui vẻ nở nụ cười tiếp đón.
- Cho mình một bánh Tiramisu.
Chờ chàng trai lên bill xong, cô lại ngập ngừng hỏi.
- Ở chỗ này đang tuyển nhận viên đúng không ạ?
- Vâng, đúng rồi ạ. Có chuyện gì không ạ.
- À. Tôi muốn xin việc, không biết có thể gặp quản lý quán hay không.
- Tôi là chủ quán đây ạ. Có gì chị cứ nói với tôi.
Nhìn cậu trai vừa nói chuyện, cô khá ngạc nhìn. Còn trẻ vậy mà, đã có thể tự mở quán thật là giỏi mà.
Và thế rồi hai người hai phía bàn trống gần của sổ rồi ngồi xuống trao đổi công việc
Cô cũng không ngần ngại nói thẳng.
- Nói thật tôi cũng đnag mang thai, từ sáng tới giờ đi xin việc đâu cũng không được. Vậy nên cậu, có thể…
- Về chuyện này thì chị yên tâm. Chỗ tôi mở ra cũng chỉ giết thời gian, với lại nghe hoàn cảnh của chị, tôi cũng thấy thông cảm. Nếu chị không chê công việc ở đây chị có thể tới làm từ mai.
Cô nghe được thì vui mừng không thôi. Trên đời này thực sự có người tốt như vậy sao. Không chê cô mang thai mà vẫn nhận cô, thật là may mắn cho cô quá.