Mộ Dung Phong cánh tay còn chưa kịp chạm vào cô đã bị cô né tránh rồi đi nhanh ra ngoài.
Một mình hắn vẫn đứng đấy, cánh tay ở trên không trung cũng dần buông thõng xuống.
- Em ghét anh, hận anh tới vậy sao? Chỉ là hỏi thăm một hai câu với em cũng là khó à. Anh hối hận rồi có còn kịp nữa không?
Tự nói, rồi lại tự cười trong vô vọng. Đúng là do hắn đáng đời mà, bây giờ hối cũng không kịp nữa đâu.
Hắn vẫn đứng đấy, đưa lưng tựa vào tường phía sau, sau đó lấy ra bao thuốc từ trong túi quần ra và lấy ra một điếu châm thuốc đưa lên miệng hút.
Từ ngày cô đi, thứ làm bản với hắn dường như chỉ có thuốc lá. Hắn hút không ngừng nghỉ, chưa đầy một phút điếu thuốc trong tay đã tàn hết. Cứ thế hắn hút hết điếu này tới điếu khác.
Phía người này, cô vừa ra đến hàng lang nhà vệ sinh thì bắt gặp Cung Uyển Như cũng đang đi vào. Vì không muốn gây xích mích nên cô đã lờ đi và bước qua.
Nhưng đời đâu như mơ, cây muốn lặng là gió chẳng ngừng. Cung Uyển Như đã đưa tay nắm lấy tay cô mà giữ lại.
- Cô mới từ trong đấy ra à?
Biết rõ còn cố hỏi, cô chán ghét mà trả lời.
- Chị có chuyện gì.
- Có thấy chồng tôi trong đấy không?
- Chồng chị là ai thế, sao tôi không biết nhỉ.
Nghe cô ta nói mà lòng cô lạnh lẽo. Chồng cơ đấy, cô và hắn còn chưa chính thức ly hôn mà hắn đã không chịu nổi đến mức đi hứa hẹn với chị ta rồi sao.
- À, quên nói cho cô nhỉ, em gái.
- Chuyện gì, nói nhanh đi tôi còn có việc.
- Đừng vội. Chị sẽ nói cho em nghe ngay đây.
- Rửa tai lắng nghe.
Nhìn biểu cảm của cô, Cung Uyển Như nhếch mép cười khẩy tiếp tục nói.
- Cũng chẳng coa gì, chỉ là chị đây đnag có thai rồi. Mà cha đứa trẻ là Mộ Dung Phong chồng của em đấy.
- Chị nói gì…?
Cô ngạc nhiên mà hỏi lại.
- Ồ, ngạc nhiên thế cơ à. Chị ảo chị có thai với chồng em đấy. Haha, mà đúng hơn là chồng cũ nhỉ.
- …
- Sao không nói gì thế. Không phải hai người đã ly hôn rồi đấy à, cô cũng dọn ra khỏi nhà Mộ Dung rồi còn gì.
- …
- Rất nhanh thôi, tôi sẽ thay thế cô làm một thiếu phu nhân của Mộ Dung gia thật tốt. Haha.
Nói xong, Cung Uyển Như cũng bỏ đi về phía nhà vệ sinh để lại một mình cô đứng đấy. Nhìn vẻ mặt đắc ý của chị ta, khiến cô căn phẫn vô cùng. Hắn đúng là loại đểu cáng, vốn dĩ đã qua lại với chị ta từ trước. Vậy mà còn bức ép cô không cho cô rời đi.
Giờ nhìn xem, cái thai của chị ta còn lớn hơn thai của cô.
Đứng đấy, nở một nụ cười đầy chưa chát. Thật nực cười làm sao, khi trước đấy cô vẫn cố gắng vun đắp cho cái gia đình mà đã bị lừa dối từ lâu.
Đúng là trong tình yêu, kẻ không được yêu mới là kẻ thứ ba.
Gạt đi giọt nước mắt trên mặt, cô bước nhanh ra ngoài rồi cùng gai người kia trở về.
Phía Cung Uyển Như, sau khi nói lời khiêu khích với cô xong thì vô cùng hả hê, tiến về phía nhà vệ sinh mà tìm hắn.
- Phong…khụ…khụ…
Lời còn chưa ra khỏi miệng, Cung Uyển Như đã ho sặc sụa lên, nhìn về phía hắn đang đứng vô hồn mà điên cuồng rít thuốc.
- Phong…anh đừng hút nữa…khụ…khụ
- Tôi xin lỗi.
Hắn đang vô hồn thì bị tiếng của Cung Uyển Như gọi về. Nhìn cô ta ho sặc sụa, lúc này hắn mới để ý. Dưới chân hắn đã không biết bao nhiêu là tàn thuốc. Thấy vậy hắn liền dập nhanh điếu thuốc tròn tay rồi kéo cô ta ra ngoài.
- Em vào đây làm gì. Thuốc là không tốt cho thai nhi.
- Em…em thấy anh đi lâu quá nên vào xem xem.
- Thôi được rồi, cũng không có gì, chúng ta quay về thôi.
- Vâng.
Nói rồi, hắn cũng dìu cô ra ngoài. Ra đến phía sảnh chính, nhìn về hướng ba người khi nãy ngồi đã không còn ai thì hắn cũng quay đi trở về phòng bao của mình.