Không nghe thấy hắn trả lời, dường như hiểu được là hắn đang hiểu lầm cô cố tình liên lạc với hắn để tìm sự quan tâm. Đúng thật là nực cười, thảo thuận đã đề ra, không ai được can thiệp vào cuộc sống của ai. Cô tội gì phải rức nhục vào thân mà cố tình liên lạc với hắn.
Nếu không phải do mẹ hắn gọi tới, thì cô cũng không thèm quan tâm hắn đang làm gì ở với ai, chứ đừng nói là tìm số riêng của hắn để liên lạc. Để trách hiểu lầm hơn cô vội trả lời tiếp.
- Đừng hiểu nhầm, do mẹ bảo không liên lạc được với anh nên bảo tôi gọi nhắc anh tối nay về ăn cơm cùng bố mẹ thôi.
Dường như nghe được câu trả lời vừa ý mình, hắn cũng không còn nhíu mày nữa mà thay vài đó là đưa tay lên day day thái dương. Dường như hắn đang rất căng thẳng. Im lặng một hồi hắn cũng nhẹ giọng mà trả lời.
_Tôi biết rồi. Chiều tôi sẽ về đón cô.
Trả lời xong thì hắn cũng ngắt máy, cô bên này còn chưa kịp trả lời thì chỉ còn nghe được tiếng tút...tút vang lên.
_________.
Cô đi học về là năm giờ ba mươi chiều, về đến nhà đã thấy hắn đang ngồi trên sofa. Nhìn thấy hắn cô sững người ngây ngốc nhìn hắn. Hắn vẫn vậy, vẫn một thân tây trang được cắt may tỉ mỉ. Hắn đang ngồi nhàn nhã trên sofa mà lướt web.
Một người đàn ông hoàn mỹ, gương mặt đẹp như tạc. Nghiêm nghị và lạnh lùng, nhưng đối với người yêu lại yêu thương hết mực. Nhưng dường như tình yêu ấy khì bao giờ dành cho cô. Đang thất thần nhìn hắn thì chợt nghe thấy tiếng hắn vang lên khiến cô giật mình.
- Nhìn đủ chưa?..
Hắn gằn giọng không nhìn cô mà nói. Cô đang lúc thất thần mà bị tiếng nói ấy làm cho giật bắn lên. Vội cúi đầu xuống chạy nhanh lên phòng để tắm rửa thay đồ.Khoảng sáu giờ tối thì cả hai cũng llê xe và trở về nhà cũ.
Cả quảng đường đi, không ai nói với ai câu nào. Không khí trong xe càng trở nên ngột ngạt. Theo thói quen cô lại mang máy nghe nhạc ra nghe bản nhạc yêu thích, hướng ánh mắt ra ngoài cửa xe để ngắm nhìn những ánh đèn neon.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, chiếc xe đã đậu trước một căn biệt thự mang phong cách cổ điển phương tây. Hắn bước nhanh xuống trước liền chạy qua mở cửa xe khiến cô khá ngạc nhiên. Đã vậy hắn còn vòng tay qua ôm lấy eo cô mà đi vào.
- Thể hiện cho tốt vào, đừng để họ biết chúng ta không ngủ chung với nhau. Nếu không cô không xong với tôi đâu.
Hắn bất ngờ lên tiếng cảnh cáo cô. Bản thân cô cũng hiểu rõ, hắn đối với cô tất cả chỉ là diễn kịch cho phụ huynh xem, chứ nào có cái gọi là ân cần chăm sóc. Nghe hắn nói xong cô cũng không trả lời mà chỉ gật đầu như muốn báo cô đã biết.
Vừa bước vào đến cửa đã thấy hai ông bà Mộ Dung Thanh và Bạch Tuyết Hoa vui vẻ chạy ra đón. Thấy con dâu và con trai thân mật như vậy hai ông bà không kiềm được nước mắt. Bà vội chạy ra kéo tay cô vào trong nhà. Còn hắn thì vào cùng với ba mình.
- Uyển Nhi à, ŧıểυ tử kia có đối tốt với con không? Nó có làm khó con không?.
Bà Tuyết Hoa nắm lấy tay cô ngồi xuống ghế sofa mà ân cần thăm hỏi.
- Anh ấy đối với con rất tốt mẹ ạ, luôn quan tâm và chăm sóc cho con nữa.
Cô chỉ biết gượng cười mà đáp lại. Hắn đối với cô làm gì có ân cần chăm sóc, làm gì có tình yêu. Chỉ cần hắn không làm khó cô kà cỗ đã cảm thấy may mắn lắm rồi.
Vừa hỏi han xong được vài câu thì hắn và ba mình cũng đã bước vào đến vào ngồi xuống. Cả hắn và ba hắn nếu không gặp nhau thì không sao. Đã gặp rồi là lại mang chuyện của tập đoàn ra thảo luận.