Dương Lưu Vân đi tới bên cạnh cô, sóng vai kề chân cô. Ngắm nhìn hốc mắt đỏ, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt. Gật đầu: "Vâng"
"Tại sao cái cửa sổ này lại bị che lại?" Ninh Tự Thủy thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu hỏi. Trong lòng rất nhiều mối nghi ngờ.
"Cô nhất định không biết gian phòng này trước kia là của ai." Ánh mắt Dương Lưu Vân chắc chắn đến gần cô, ánh mắt đầy thâm ý mà quét qua. Tiếp tục nói: "Đây là gian phòng ngày trước mẹ Thần thích nhất, sau sự ra đi của bác ấy, anh ấy liền ra lệnh đem bịt kín toàn bộ cửa sổ, một mình ở trong ấy ba ngày ba đêm, lúc ấy trên người anh ấy còn bị thương, mọi người cũng hết cách, đi vào cũng bị đuổi ra đi; cuối cùng không có biện pháp để tôi đi vào. Thần không có ra tay với tôi, còn ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ trị liệu vết thương trên người. Tôi hiểu hết sự khổ sở anh ấy phải chịu, màu đen tượng chưng cho sự đè nén trong lòng anh ấy, cho nên tôi đã vẽ bức tranh lên tấm kính này, hi vọng trong đôi mắt của anh ấy còn nhìn thấy màu sắc. Chỉ là không ngờ bao nhiêu năm rồi anh ấy vẫn giữ lại căn phòng này, còn không cho người kéo rèm cửa ra."
Khuôn mặt Ninh Tự Thủy càng tái nhợt, gian phòng này là của mẹ Kỷ Trà Thần, đối với hắn mà nói rất quan trọng; mà Dương Lưu Vân vẽ tranh trên cửa sổ, lấy cá tính bá đa͙σ kia sao có thể tiếp nhận, đối với Dương Lưu Vân nhất định có cảm tình sâu đậm, cho nên mới dung túng. Gian phòng này đối với hắn mà nói không chỉ là lưu lại kỉ niệm của mẹ, còn có chỗ này là Dương Lưu Vân cho hắn ấm áp.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ninh Tự Thủy chỉ thấy đau xót, giống như bị vứt vào cối xay thịt, đau đớn không chịu nổi. Nơi này là kỉ niệm nỗi nhớ của bọn họ, có quá khứ của bọn họ, không có một chút gì thuộc về cô. Ba năm nay Kỷ Trà Thần cũng không cho cô kéo rèm cửa gian phòng này, cũng chưa từng nói chuyện người nhà của hắn cho cô. . . . . .
Cô như một kẻ ngu độn nhất thế gian, chìm đắm trong sự dịu dàng săn sóc của hắn, cho rằng đây chính là yêu, đây chính là hôn nhân, là vĩnh viễn. Cô rất mong đợi tương lai với hắn, hôm nay xem ra, mới thấy cô ngây thơ buồn cười cỡ nào. Ở trong mắt Kỷ Trà Thần và Dương Lưu Vân, cô dư thừa, chướng mắt cỡ nào.
Rèm mi chậm rãi buông xuống, giống như là kết cục kéo tấm màn xuống, trước mắt toàn bộ là một mảnh bóng tối, không có gió, không ánh sáng, chỉ còn lại rối loạn.
"Thần để cho cô ở gian phòng này thật ra thì tôi có chút ghen tị, dù sao nơi này cũng có kỉ niệm của chúng tôi. Anh ấy ở nơi này ôm tôi, chặt như vậy, chặt đến xương của tôi đều thấy đau; mà tôi biết anh ấy cần tôi, chỉ có ôm chặt tôi, anh ấy mới có cảm giác tồn tại chân thật, biết mình còn sống." Dương Lưu Vân nhớ lại những chuyện phát sinh ở nơi này, trong mắt toàn bộ là dịu dàng cùng hoài niệm. Một đoạn kia đẹp đẽ cớ nào, chỉ có cô cùng Kỷ Trà Thần, chỉ có cô và hắn.
"Đủ rồi." Ninh Tự Thủy không chịu được níu lấy trái tim của mình, đau triệt để, tê tâm liệt phế. Dương Lưu Vân thâm tình, chính là châm chọc cô. Bọn họ có rất nhiều rất nhiều kỉ niệm tốt đẹp để nhớ lại, mà cô không có gì cả."Đi ra ngoài."
Dương Lưu Vân phục hồi tinh thần lại, dung nhan ngây thơ chỉ cười yếu ớt. Trong mắt lóe ra ánh sáng chân thành tha thiết, mím môi nói: "Nói cho cô biết những thứ này không phải khoe khoang với cô, chỉ là muốn để cho cô biết, cô đối với Thần thật không có gì giải thích nổi, cô không thể cho anh ấy hạnh phúc!"
"Đi ra ngoài!" Ninh Tự Thủy mở miệng lần nữa, tiếng lạnh lùng mấy phần. Ánh mắt hờ hững chằm chằm ả, không muốn ả nói nhiều hơn một câu. Dương Lưu Vân không phải đang nói như ý kia, mà đang tuyên bố với cô, Kỷ Trà Thần là thuộc về Dương Lưu Vân .