Cô bé khỏe mạnh vĩnh viễn là vấn đề hắn lo lắng nhất.
Nói xong nhét cô bé vào chăn ấm áp, đắp kín mền.
"Chuyện còn lại, anh sẽ giải quyết. Hứa với anh, đừng suy nghĩ lung tung."
Ninh Tịch Nhược nhìn hắn, mắt nhấp nháy thật lâu, lúc này mới hơi gật đầu: "Ngủ ngon, Trạc Mặc".
Trạc Mặc vẫn ngẩn ngơ đến khi cô bé ngủ thật say, lúc này mới gọi điện thoại cho Lý Diệc Phỉ, báo lại tình huống bây giờ của bọn họ, tóm tắt chuyện hôm nay bọn họ bị thương. Sau đó, ngồi trước máy vi tính bắt đầu điều tra chuyện liên quan đến Ninh Tự Thủy.
Kỳ quái là tài liệu biểu hiện, vào 5 năm trước, bệnh viện bị hỏa hoạn, Ninh Tự Thủy mất mạng ngoài ý muốn, vậy hôm nay, người Tịch Nhược nhìn thấy rốt cuộc là người nào?
Nếu như không chết, tại sao 5 năm này làm thế nào cũng không tìm được cô? Tịch Nhược vẫn kiên trì cho là Ninh Tự Thủy không chết, không chỉ là cảm ứng giữa mẹ con, hơn thái độ của bác sĩ Hoàng. Mặc dù ông ta kiên trì nói năm đó mình cũng không biết gì cả, Ninh Tự Thủy thật đã chết rồi, nhưng từ thái độ của ông ta đối với Ninh Tịch Nhược, dường như còn che giấu điều gì.
Rốt cuộc, ông ta che giấu điều gì?
Vì Tịch Nhược, hắn muốn biết rõ tất cả. Bấm điện thoại của bác sĩ Hoàng, đi thẳng vào vấn đề: "Năm đó, rốt cuộc Ninh Tự Thủy được người nào cứu đi?"
Bên kia dừng lại thật lâu, mới trả lời: "Cậu nói gì vậy? Tôi không hiểu rõ, không phải Ninh Tự Thủy đã sớm chết rồi sao?"
"Hôm nay ở ven đường, Tịch Nhược đã nhìn thấy dì ấy, thật ra năm đó dì ấy vốn không chết —— Mà được người cứu đi, đánh tráo rồi. Rốt cuộc là người nào cứu dì ấy? Tại sao ngay cả Sở lão cũng không tra ra được? Nhất định ông biết."
Bên đầu điện thoại kia, tâm tình bác sĩ Hoàng vô cùng kích động, mênh mông, nắm điện thoại di động khẩn trương hỏi: "Các người thật sự nhìn thấy cô ấy? Cô ấy thật sự còn sống?"
Trong lòng Trạc Mặc đã hiểu, Tịch Nhược cũng không có nhìn lầm. Thì ra thật sự là —— Ninh Tự Thủy!
"Tôi cũng không biết năm đó người cứu cô ấy là ai, chỉ là một người đàn ông rất thần bí. Cảm giác của tôi nói cho tôi biết, hắn có thể cứu Ninh Tự Thủy, tôi liền phối hợp với hắn, dùng tử thi dư thừa trong bệnh viện thay thế Ninh Tự Thủy, còn làm một ít chuyện để cho mọi người đều cho rằng Ninh Tự Thủy chết rồi".
"Cám ơn, tôi biết rồi".
Trạc Mặc cắt đứt điện thoại, nghiêng đầu nhìn Ninh Tịch Nhược phát ra tiếng hít thở đều đều, đi tới bên giường, cúi đầu rơi xuống một nụ hôn trên môi nhỏ đỏ thắm. Ngón tay ở trên mặt của cô bé nhẹ nhàng vuốt ve, tiếng nói thì thầm như có như không:
"Tịch Nhược, anh sẽ không để cho em đau lòng nữa —— Có anh bảo vệ cho em, ai cũng không thể tổn thương em, ai cũng không thể."
***********
Liên Phượng Vũ cùng với cô dâu, chú rể uống một ly rượu, liền vội vã muốn rời khỏi, bởi vì Ninh Tự Thủy đến đón hắn. Kỷ Gấm Sóc và hắn là quý mến tài nhau kết bạn, cho nên đưa hắn ra cửa.
"Không phải nói thời gian không kịp sao?" Liên Phượng Vũ đi ra khỏi khách sạn, con ngươi trước tiên nhìn bóng dáng người trong xe thể ȶᏂασ, tiến lên đem lấy áo khoác của mình, choàng trên người của cô.
Vẻ mặt Ninh Tự Thủy hờ hững, tròng mắt không chút thay đổi, nhìn bảng hiệu mừng hôn lễ trước khách sạn, trong hình là một đôi tình nhân trẻ tuổi, nắm tay trong vườn hoa, xung quanh màu tím lãng mạn. Tầm mắt rơi vào trên người hắn, mím môi nói: "Chúng ta đi."
Liên Phượng Vũ gật đầu, quay đầu nhìn Kỷ Gấm Sóc nói: "Anh quay lại đi ! Tân hôn hạnh phúc ——"
Kỷ Gấm Sóc gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người của Ninh Tự Thủy, trong nháy mắt liền ngây người nói không ra lời. Thậm chí nghi ngờ ánh mắt của mình có vấn đề ——
Cô —— thế nào lại ở đây ? Cô không phải đã chết rồi sao?
Kỷ thiếu gia biết không?
ŧıểυ Ngư Nhi đã đổi lại một bộ váy, hào hứng lao ra, lập tức nhảy đeo trên lưng hắn "Anh ở đây làm gì?" Đầu xuyên qua bờ vai của hắn rơi vào trên người Ninh Tự Thủy thì con ngươi kinh ngạc phóng đại, miệng tự nhiên há lớn ra, giống như kỳ quái.
"Cô ấy —— giống như ——"
"EV, chúng ta đi!" Liên Phượng Vũ nhìn thấy vẻ mặt hai người đều không đúng, cho Kỷ Gấm Sóc một ánh mắt, lập tức lên xe, một giây kế tiếp, Ninh Tự Thủy chân buông thắng xe, chiếc xe như mũi tên bay ra ngoài, biến mất trong tầm mắt.
ŧıểυ Ngư Nhi phản ứng kịp, níu lấy Kỷ Gấm Sóc nói: "Tự Thủy —— Ninh Tự Thủy —— Anh nhìn thấy chứ? Em không phải hoa mắt chứ? Tại sao Ninh Tự Thủy cùng bạn bè của anh ở chung một chỗ? Kỷ Gấm Sóc, anh có chuyện gì giấu diếm em?"
Mắt nhìn thấy ŧıểυ Ngư Nhi muốn đuổi theo, Kỷ Gấm Sóc vội vàng bắt được tay của cô, trầm giọng nói: "Không có. Hôn lễ của chúng ta còn chưa kết thúc, em không thể đi".
"Nhưng Tự Thủy —— Em không nhìn lầm! Họ Kỷ, Thật ra anh lừa tôi —— Ninh Tự Thủy vốn không chết ——" ŧıểυ Ngư Nhi tránh ra tay của hắn, lần đầu tiên ánh mắt xuất hiện lạnh lùng. Ánh mắt quét nhìn qua hướng kia, mặc dù chỉ thấy được một chút, nhưng cô có thể xác định thật chính là Tự Thủy! Mình không thể nào nhìn lầm.
Kỷ Gấm Sóc còn chưa mở miệng, lại nhìn thấy ở cách đó không xa, Kỷ Trà Thần và Dương Lưu Vân đang đứng, trừ nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không biết nên mở miệng trả lời như thế nào.
ŧıểυ Ngư Nhi theo ánh mắt của hắn, quay đầu lại nhìn thấy hai người kia, mới vừa rồi mình nói bọn họ cũng nghe sao?
Vẻ mặt Kỷ Trà Thần vẫn lạnh lùng, nhưng đáy mắt nhanh chóng xẹt qua khác thường, vẫn bị Kỷ Gấm Sóc bén nhạy bắt được.
Hỏng bét, Liên Phượng Vũ rõ ràng không muốn để người ta biết cô gái rất giống Ninh Tự Thủy tồn tại, ánh mắt vừa rồi là ý tứ làm ơn.
Nhưng bây giờ ——
Dương Lưu Vân đứng bên cạnh Kỷ Trà Thần, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, thật giống như rơi vào trong hầm băng lạnh lẽo. Là mình nghe lầm sao? Nhất định là mình nghe lầm.
Ninh Tự Thủy không có chết?
Cô ta làm sao có thể không chết? Làm sao không chết được?
Không phải Đường Diệc Nghiêu đã nói cô ta chết rồi sao? Chẳng lẽ là Đường Diệc Nghiêu lừa mình? Không thể nào! Diệc Nghiêu không dám gạt mình.
Ngón tay thon dài bấm vào trong lòng bàn tay, chết lặng, không cảm thấy đau đớn. Bây giờ, mình không thể chủ động mở miệng hỏi, Kỷ Gấm Sóc trả lời mới là quan trọng nhất.
Kỷ Gấm Sóc đang trầm mặc thật lâu, lúc này mới chủ động dắt ŧıểυ Ngư Nhi, khóe miệng nâng nụ cười nhàn nhạt: "Chớ càn quấy, anh thật sự không cùng cô gái khác xảy ra chuyện gì. Khách vẫn còn ở bên trong chờ chúng ta đấy". Đầu khẽ cúi xuống, người khác nhìn thấy, giống như là thân mật hôn, nhưng hắn dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được, ở bên tai cô nhẹ nhàng phun ra nuốt vào: "Nếu như Ninh Tự Thủy thật không chết, bây giờ bị Kỷ thiếu gia biết, em cảm thấy có hậu quả gì?"
ŧıểυ Ngư Nhi ngẩn người, nghiêng đầu, con ngươi phức tạp nhìn chằm chằm Kỷ Gấm Sóc một hồi lâu, khóe miệng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười "Anh không lừa em chứ?"
"Thật không có, người anh yêu chỉ có em. Đồ ngốc, nếu anh muốn tìm phụ nữ, cũng sẽ không tìm người giống như Ninh Tự Thủy". Động tác của Kỷ Gấm Sóc mập mờ, vén tóc rơi xuống sau tai cô, nắm vai của cô nói: "Đi thôi, trở về".
"Ừ" ŧıểυ Ngư Nhi đổi lại nụ cười vui sướиɠ, nhưng nụ cười không tới đáy mắt.
Kỷ Trà Thần gật đầu, xoay người đi vào khách sạn. Bước chân Dương Lưu Vân lại chần chờ, con ngươi nghi ngờ nhìn về đường cái, trống vắng, cũng không thể nghi ngờ. Nhưng cảm giác có chỗ nào không đúng, ŧıểυ Ngư Nhi và Kỷ Gấm Sóc phản ứng cũng rất kỳ quái.
Thần bình tĩnh cũng vượt quá dự liệu của mình, hắn nghe được ba chữ "Ninh Tự Thủy" sao lại có thể không có một chút phản ứng.
"Mới vừa ——"
Liên Phượng Vũ ở trên xe do dự thật lâu, cũng không biết nên mở miệng thế nào. Lời nói đến khóe miệng cũng dừng lại, giống như mê muội không phun ra.
"Trước kia em và bọn họ biết nhau, đúng không?" Ninh Tự Thủy chăm chú lái xe, cũng không liếc hắn một cái. Con ngươi lạnh lùng, bình tĩnh, chờ cả ngày Liên Phượng Vũ không mở miệng, tiếp tục nói: "Hôm nay anh cố ý để cho em và bọn họ chạm mặt. Anh muốn thử dò xét cái gì? Em còn có thể nhớ bọn họ hay không?"
Suy nghĩ của Liên Phượng Vũ bị khám phá, vẻ mặt có chút khó coi, nghiêng đầu, con ngươi dịu dàng nhìn chăm chú một bên mặt lạnh lẽo của cô, da thịt trắng nõn, khít khao, một lỗ chân lông cũng không có, cánh mũi cao thẳng hoàn mỹ, đôi môi đỏ tươi mím lại lạnh lùng từ chối người ngoài ngàn dặm.
"Xin lỗi. Tự Thủy, em hãy nghe anh nói ——"
"Xin gọi em là EV!" Ninh Tự Thủy lạnh lùng cắt đứt lời của hắn, trực tiếp dừng xe dọc theo trên đường cao tốc. Nghiêng đầu, con ngươi lạnh lùng chằm chằm hắn: "Liên Phượng Vũ, em rất cám ơn trong 5 năm này anh chăm sóc em, nhưng xin đừng vượt qua ranh giới cuối cùng. Em ghét nhất chính là thử dò xét! Thời gian 5 năm, thì ra giữa chúng ta vẫn không có hai chữ tin tưởng"
Nghe được ba chữ "Liên Phượng Vũ" thì biết rõ cô là thật sự tức giận rồi. Khi cô thật sự tức giận thì mới kêu cả tên lẫn họ của người ta.
Đáy mắt Liên Phượng Vũ xẹt qua một tia hối tiếc, chính mình cũng không biết mình thế nào. Vừa về tới nơi này, thì thay đổi không như cũ, rõ ràng tự nói với mình phải tin tưởng Ninh Tự Thủy, phải tôn trọng cô, biết Kỷ Gấm Sóc kết hôn, mình vẫn không nhịn được, muốn mang cô theo, muốn biết cô có phải thật sự đã quên đi chuyện lúc trước hay không?
Trong lòng của cô thật không có người đàn ông đó sao?
Cô đang tức giận, mình không tin tưởng cô!
"Xuống xe." Ninh Tự Thủy mở miệng lần nữa, giọng nói áp vô cùng thấp: "Tự anh trở về."
Con ngươi Liên Phượng Vũ phức tạp đầy mâu thuẫn nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, vẫn lựa chọn xuống xe, đóng cửa xe, trong nháy mắt, Ninh Tự Thủy phát động động cơ, lập tức lao xe chạy đi, bỏ lạ một mình hắn trên đường cao tốc, không để ý sống chết của hắn.
Liên Phượng Vũ ảo não đá hàng rào trên đường cao tốc "Liên Phượng Vũ, mày ngu sao? Tại sao mày có thể thử dò xét cô ấy? Không tin cô ấy ?"
Xuyên qua kính chiếu hậu, Ninh Tự Thủy nhìn động tác của hắn, không khỏi cụp mắt xuống, đạp lút cần ga, thật nhanh biến mất.
Vốn tưởng rằng Phượng Vũ là người hiểu rõ mình nhất, thì ra là không phải.
Đôi tay nắm thật chặc tay lái, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không biết lúc nào mới kết thúc. Trong đầu của mình không có bất kỳ hồi ức nào, cho dù trở lại thành phố này, khắp nơi đều làm cho cô cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không muốn biết ở chỗ này rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Tại sao mình muốn rời khỏi nơi này? Thì tại sao muốn dùng quên lãng để đổi lấy cơ hội trả thù?
Muốn trả thù đối tượng là ai ? Tại sao muốn trả thù? Tất cả đều không biết. Duy nhất có thể khẳng định là trong lòng có một mối thù hận không rõ, lúc đặt chân lên mảnh đất này thì trong trong lòng dấy lên ngọn lửa, càng đốt càng mãnh liệt, thậm chí mình cũng không cách nào khắc chế.
Loại thù hận này giống như là từ trong lòng sinh ra, là bẩm sinh, cô không có biện pháp vứt bỏ, không thể lẫn tránh.
Rốt cuộc, mình đã từng trải qua cái gì, mới có thể sau khi mất trí nhớ cũng không thể quên thù hận khắc sâu này ?
Đáng tiếc ——
Chiêm Dực Dương nói, chỉ khi nào cô công khai biểu diễn, mới có thể để cho Liên Phượng Vũ nói cho cô biết chuyện liên quan đến quá khứ.
Chỉ còn 10 ngày nữa! Về công khai biểu diễn, cô đã sớm chuẩn bị trước, không muốn quan tâm. Thời gian 5 năm cố gắng và chăm chỉ, đã sớm làm cho cô trở thành một cô gái có thể độc bá một phương.
***********
Ánh trăng trầm mê.
Nơi giải trí mới dành cho những người giàu có yêu thích, nơi này chỉ cần không giết người, dù làm cái gì đi nữa, cũng sẽ không có người chú ý đến bạn. Cho dù là cảnh sát, 365 ngày cũng sẽ không tới kiểm tra một lần.
Ở trước quầy rượu, có một bóng dáng màu trắng uống một ly lại một ly, độ rượu mạnh tinh khiết, nhưng vẻ mặt lại thản nhiên bình tĩnh, một chút biến hóa cũng không có. Con ngươi lạnh lùng khiến vô số người đàn ông ngưỡng mộ muốn đến bắt chuyện đều chùn bước.
Một cô gái thanh thuần như đóa hoa Bách Hợp, dưới ánh đèn chói mắt giống như hoa anh túc, hơi thở cả người và ngay cả sợi tóc dường như cũng phát ra nguy hiểm.
Xung quanh ánh mắt chỉ chỉ chõ chõ, bàn tán, dường như cô cũng không nghe được, bận suy nghĩ không nghe được. Cả đêm chỉ lặp lại một động tác, uống rượu, để ly rượu xuống, con ngươi không liếc nhìn những chỗ khác.
Tiếng đinh tai nhức óc, trong sàn nhảy nam nam, nữ nữ muôn hình muôn vẻ, điên cuồng lã lơi lắc mông của mình, giống như sợ người khác không biết kỹ thuật nhảy của mình xinh đẹp đến mức nào. Ánh đèn rực rỡ chói mắt, muôn màu muôn sắc rơi vào đám người, trong không khí tràn ngập mùi nước hoa giá rẻ và rượu cồn quấn lấy. Làm cho người ta liên tưởng đến hai chữ "Thối nát".
Chờ Ninh Tự Thủy ực một ly rượu vào bụng, cái ly cũng đã bị người đoạt đi. Nghiêng đầu, nhìn gương mặt quen thuộc, con ngươi không gợn sóng kinh hãi, thu hồi tiếp tục nhìn chằm chằm cái ly trống không, không có ai biết trong đầu cô suy nghĩ cái gì nữa.
Chiêm Dực Dương ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, một cái tay chống lấy đầu, cười nhạt: "Ta thật sự tò mò, rốt cuộc có cái gì để cho trong ánh mắt của con có thể xuất hiện một chút gì đó."
Ngón tay như ngọc của Ninh Tự Thủy che miệng, nghe mùi rượu cồn, tròng mắt lười biếng lướt qua: "Sư phụ, ông lừa gạt Phượng Vũ như vậy, dường như không tốt chút nào".
Chiêm Dực Dương không sao cả, nhíu mày, cười tà: "Không tốt thì như thế nào? Ai bảo ta là sư phụ".
Ninh Tự Thủy nghiêng đầu, con ngươi lạnh lùng, nghiêm túc, nhìn tròng mắt của ông ta nói: "Rõ ràng ông tự mình tới, vì sao trận biểu diễn này con nhất định phải đi? 5 năm trước, ở chỗ này xảy ra chuyện gì? Tại sao con không tra được?"
"Ta đã đem toàn bộ tư liệu của con tiêu hủy, không có người nào tra ra được con. Bản thân con cũng không tra được, con muốn biết 5 năm trước xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ ta vẫn chưa có biện pháp nói cho con biết. Bởi vì thời cơ chưa tới, tin tưởng không lâu, sẽ có người nguyện ý nói cho con biết. Nhưng tuyệt đối không phải là ta hay Phượng Vũ"
Con ngươi Ninh Tự Thủy lại rũ xuống, như có điều suy nghĩ "Con biết rồi. Sư phụ, Phượng Vũ đàng hoàng, ông đừng khi dễ hắn".
"Phốc!" Chiêm Dực Dương bụm miệng, rượu rất không tao nhã phun ra ngoài, kinh ngạc nhìn chằm chằm Ninh Tự Thủy: "Con chính là Ninh Tự Thủy sao? Lại có thể biết quan tâm cái tên ngốc kia? Không phải linh hồn con bị thay đổi chứ?"
Ánh mắt Ninh Tự Thủy lạnh lùng ném qua, lúc này Chiêm Dực Dương mới chép miệng, giọng nói uất ức: "5 năm này rốt cuộc ai đang khi dễ hắn ? Là ai bỏ hắn một mình trên đường cao tốc? Trên người tên ngốc đó không có một xu. . . . . ."
Chiêm Dực Dương nói chưa hết lời, bóng dáng của Ninh Tự Thủy đã biến mất dưới ánh đèn. Một đôi mắt phượng có nhiều ý vị nhìn chằm chằm phương hướng cô biến mất, thật ra thì Ninh Tự Thủy cũng không phải lạnh lùng như ngoài mặt, nhưng sau khi mất trí nhớ, cô không hiểu biểu đạt tình cảm của mình như thế nào mà thôi.
Con người, thật sự là động vật kỳ quái. Ông ta càng ngày càng hiếu kỳ Ninh Tự Thủy và người đàn ông kia tiếp tục nghiệt duyên như thế nào nữa! Nhất định rất đặc sắc!
Ninh Tự Thủy mới vừa mở cửa phòng khách sạn, chợt có một người đứng bên cạnh, vẻ mặt có chút chật vật, ánh mắt áy náy, cẩn thận nhìn cô, bộ dáng đứng ở cửa tay chân luống cuống, ngược lại có mấy phần tức cười.
"Tự Thủy, là anh sai rồi —— Em —— Còn tức giận phải không?" Liên Phượng Vũ nói xong, bức rức cắn môi, tinh thần thấp thỏm.
Ninh Tự Thủy nhìn hắn cả người bụi bậm, không nói một tiếng nào, đi vào phòng. Liên Phượng Vũ không hiểu ý của cô, đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng cô, cũng không dám chủ động đi vào.
"Tắm đi, 15 phút nữa món ăn đưa lên phòng" Ninh Tự Thủy nhàn nhạt bỏ lại một câu, cởi áo khoác xuống, rúc vào trên ghế sa lon, mở TV.
Liên Phượng Vũ sững sờ, khi phản ứng lại, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười. Cô không tức giận, thật tốt. Lập tức đi đến phòng tắm tắm thôi, để tránh bộ dáng nhếch nhác của mình hù được cô.
Lúc đi ra, bữa ăn đã đưa tới, Ninh Tự Thủy chỉ ăn một chút bánh ngọt, những thứ khác một chút cũng không đụng đến. Ngồi xuống dùng cơm thì nghe được tiếng của cô chồng lên tiếng của ti vi: "Ông ta cũng tới."
"Tại sao ông ta đột nhiên tới?" Liên Phượng Vũ nhướng mày.
"Không biết. Nhìn dáng dấp không phải đến nghỉ ngơi" Ninh Tự Thủy lắc lắc cái ly trong tay, ánh mắt vẫn khóa trên màn hình TV.
Động tác Liên Phượng Vũ dừng lại, đưa tay cầm lấy hộp điều khiển ti vi tắt TV, đem tầm mắt cô chuyển dời đến trên người của mình. trong con mắt cô không gợn sóng kinh hãi, chỉ nhìn thấy khuôn mặt mình được phản chiếu, cũng không có cái gì khác.
"Anh vẫn không hy vọng, em tham gia cùng chúng tôi"
"Đã quyết định rồi" Giọng nói Ninh Tự Thủy nhàn nhạt, đứng lên, chân trần đi trên sàn nhà lạnh lẽo, từ tầng 32 ngắm nhìn cảnh đêm thành phố này, thật xinh đẹp, nhưng rất hư ảo, không có cảm giác chân thật. Bóng dáng của cô kéo trên sàn nhà, rất dài, cô đơn càng cô đơn. Tóc dài an tĩnh dịu ngoan rũ xuống sau lưng, mặc áo ngủ bằng bông, cũng không phô bày thô tục, trong cao quý có chút nhã nhặn lịch sự.
"Em là đệ tử của Chiêm Dực Dương, không thể nào không đếm xỉa đến. nɠɵạı giới đều cho rằng ông ta chỉ có một nữ đồ đệ, nhưng không biết người phụ tá mới chân chính là người nối nghiệp của ông ta"
Liên Phượng Vũ ăn không biết ngon, đẩy cái mâm. Đứng lên, đi tới đứng ở phía sau của cô, giọng lẩm bẩm nói: "Ông ta đang hại em!"
"Nhưng cũng đang giúp em!"
Liên Phượng Vũ cả kinh, con ngươi kinh ngạc nhìn cô, sinh lòng nghi ngờ, chẳng lẽ cô đã biết cái gì?
Ninh Tự Thủy không xoay người, chỉ khẽ nhấp một chút rượu đỏ ngọt, nhắm mắt lại từ từ thưởng thức vị ngọt của rượu, trên đầu lưỡi chậm rãi tỏa ra mùi thơm. Bóng dáng của cô bị đèn trên tường phản chiếu trên kính, như ẩn như hiện.
"Người em hận, nhất định là thân phận, địa vị đều bất phàm; nếu không, sư phụ sẽ không cố ý để cho em có danh tiếng trước. Người này, là người đàn ông, cho nên —— Làm cho anh rất lo lắng, có phải không, Phượng Vũ?"