Rốt cuộc cô đã nói chậm một nhịp, Triệu Nhân Uyên đã bị Cố Thừa Diệu đánh thẳng vào mặt.
Chỉ là một quyền, gò má Triệu Nhân Uyên đã tím xanh thành một mảng lớn. Hắn bị đau, theo bản năng muốn đánh trả.
Nhưng sao hắn có thể là đối thủ của Cố Thừa Diệu được?
Cố Thừa Diệu ra tay nhanh, độc, chuẩn.
Chỉ vung vài quyền, đã khiến mặt Triệu Nhân Uyên biến thành bảng pha màu nhiều màu sắc. Bộ dạng đó cần bao nhiêu nhếch nhác thì có bấy nhiêu.
,
Cố Thừa Diệu xuống tay hung hãn thì không nói, còn cố ý chọn đánh lên mặt Triệu Nhân Uyên.
Đánh vài cái đã biến hắn thành cái đầu heo.
Từ trước đến giờ Triệu Nhân Uyên tự xưng mình là người khiêm tốn, bình thường nhiều nhất cũng chỉ đánh bóng, vung vẩy gậy đánh golf.
Chưa bao giờ đánh lộn công khai với người khác như vậy, bỗng chốc bị đánh, lại còn bị đánh di@en*dyan(lee^qu.donnn) ngay giữa mặt.
Người yếu ớt hơn cũng sẽ có tinh thần phản kháng.
Triệu Nhân Uyên bị đánh rất đau, nhưng không tổn thương đến chỗ quan trọng, hắn cực kỳ tức giận nhảy lên đánh nhau với Cố Thừa Diệu.
,
Nhưng hắn thật sự không phải là đối thủ của Cố Thừa Diệu.
Vừa mới muốn phản kháng một chút, Cố Thừa Diệu đã thụi vài quyền vào bụng hắn, sau đó đánh hắn ngã xuống sàn ——
Ầm một tiếng, thân thể Triệu Nhân Uyên nặng nề ngã xuống đất.
Đầu đập xuống đất, sao vàng ào ào trước mắt, mặt hắn lệch đi, ngất xỉu.
,
Cố Thừa Diệu thấy hắn hôn mê, lúc này mới phủi tay.
Xoay người lại nhìn Diêu Hữu Thiên vẫn luôn đứng ở bên cạnh không lên tiếng.
Khi Triệu Nhân Uyên bị đánh, Diêu Hữu Thiên không có chút ý nghĩ ra tay giúp đỡ hay ngăn cản nào.
Cố Thừa Diệu đã từng đánh một trận với anh hai, đối với bản lĩnh của anh, Diêu Hữu Thiên biết rất rõ.
Thấy Triệu Nhân Uyên bị đánh, ngoài thở dài ra.
Không hiểu sao cô cảm thấy tán thành với Cố Thừa Diệu.
,
Kẻ giống như Triệu Nhân Uyên thật sự đáng đánh đòn.
Có điều Triệu Nhân Uyên cũng quá không cố gắng đánh đấm rồi, rõ ràng Cố Thừa Diệu vẫn chưa ra tay đến mức ấy đâu. Vậy mà hắn đã ngã xuống trước rồi. Cái này thật là ——
Khi nhìn thấy gương mặt còn đen hơn than, u ám hơn mưa bão của Cố Thừa Diệu.
Đột nhiên cô mới phản ứng lại, hình như Cố Thừa Diệu đến tìm mình cũng không phải chuyện tốt đẹp gì?
,
Cố Thừa Diệu siết đấm của mình, buông lỏng ra, sau đó đi tới trước mặt Diêu Hữu Thiên.
Cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm thẳng mặt Diêu Hữu Thiên.
Ánh mắt của anh, trong thâm độc lộ ra mấy phần khiếp người.
Diêu Hữu Thiên không khỏi rụt cổ lại, hơi chột dạ lùi về phía sau một bước.
Nhưng vào lúc mũi chân cô vừa mới di chuyển, cô lại cảm thấy mình hoàn toàn không cần phải chột dạ.,
Cho nên, thoải mái đứng về vị trí cũ, ngẩng đầu lên đối mặt với Cố Thừa Diệu.
Mắt hạnh sáng ngời của cô trong veo không giả dối, nhưng chỉ có thể làm Cố Thừa Diệu nóng giận hơn.
"Diêu Hữu Thiên, hẳn là cô không quên, hôm qua chúng ta đã kết hôn rồi chứ?"
"Không." Diêu Hữu Thiên gật đầu, kèm thêm lời chú thích: "Trên thực tế, hai tháng trước chúng ta cũng đã lấy giấy chứng nhận rồi."
Vậy nên mối quan hệ hôn nhân của bọn họ đã duy trì hai tháng rồi.
,
"Hiếm thấy." Cố Thừa Diệu nhếch khóe miệng, vẻ mặt không hề che giấu sự giễu cợt: "Nếu vừa rồi tôi không tới, cô sẽ định để gã đàn ông kia thỏa mãn cô sao?"
Diêu Hữu Thiên khẽ cau mày, Triệu Nhân Uyên không phải do cô gọi tới.
Cố Thừa Diệu cười lạnh, khiến cho sương lạnh trong mắt anh càng thêm buốt giá.
"Tôi lại thật sự không biết, cô lại đói —— khát như vậy."
Diêu Hữu Thiên bỗng nghẹn lại, suýt chút nữa đã bị sặc nước bọt của mình.
Cố Thừa Diệu, anh ta đang nói gì thế?
,
"Cố Thừa Diệu, anh nói lung tung gì vậy?"
"Nói lung tung?" Anh nói lung tung sao: "Gã đàn ông kia nói thế nào ấy nhỉ? Để hắn thỏa mãn cô? Sau khi cô thử qua sẽ biết? Hửm?"
"Anh ta. Anh ta nói bậy thôi." Diêu Hữu Thiên cảm thấy không được tự nhiên, không muốn giải thích dfienddn lieqiudoon cô và Triệu Nhân Uyên không phải loại đó.
Chỉ là, làm sao Cố Thừa Diệu có thể nghe đây?
"Nói bậy? Nếu tôi không tới, chẳng phải cô đã làm loạn rồi sao?"
,
"Cố Thừa Diệu, anh đừng ngậm máu phun người. Anh cho rằng ai cũng đầy một đầu suy nghĩ xấu xa giống như anh sao?"
Anh xấu xa?
"Không nghe nổi sao? Vậy vừa nãy cô đang làm gì? Nếu như tôi không tới thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
Lúc Cố Thừa Diệu nói, vươn tay ra siết chặt cổ tay Diêu Hữu Thiên, kéo cô về phía mình.
Sự tức giận toát ra toàn thân khiến gương mặt anh gần như dữ tợn: "Tôi “bất lực”? Tôi “không thể làm”? Hả? Cho nên cô tìm một gã đàn ông thỏa mãn cô? Là vậy sao?"
"......" Trầm mặc. Diêu Hữu Thiên không biết nói gì. Nếu như quay lại một lần nữa, cô vẫn sẽ chọn phản kích: "Cố Thừa Diệu ——"
Anh ta có thể đừng nói khó nghe như vậy không?
,
"Nếu nói tôi “bất lực”, mấy tháng trước cô kiện tôi cưỡиɠ ɖâʍ là thế nào?"
Lúc nói chuyện, tay Cố Thừa Diệu dùng sức một chút, cổ tay Diêu Hữu Thiên đau nhức, mi tâm nhăn lại không dễ nhận thấy.
Cố Thừa Diệu nhìn ra, càng dùng sức: "Cô nói đi. Nếu như tôi “không thể làm”, tôi “bất lực”, tại sao cô không nói với thẩm phán, cô bị một tên X “bất lực” cưỡng bức?"
"Hay là, đây là chiêu trò mới của cô? Cô cho rằng, cô kích động tôi như vậy, tôi sẽ vội vàng chứng minh năng lực của tôi với cô, sau đó đụng vào cô sao?"