Từ lúc bắt đầu đón Diêu Hữu Thiên, Cố Thừa Diệu vẫn luôn đứng ở đó, không hề nhúc nhích.
Tư tưởng, ý thức của anh đều không ở đây.
Anh chỉ đang suy nghĩ, tại sao người đứng bên cạnh anh không phải Bạch Yên Nhiên?
Những lời chúc phúc của trưởng bối, lời chúc mừng của người điều khiển hôn lễ, anh đều không nghe lọt.
Đương nhiên cũng không nghe được câu hỏi của người chủ trì hôn lễ.
Người chủ trì hôn lễ bị Cố Thừa Diệu lạnh nhạt thờ ơ như vậy, có hơi lúng túng, bèn hắng giọng một cái, lại hỏi một câu.
"Anh Cố Thừa Diệu, anh có đồng ý cưới cô Diêu Hữu Thiên làm vợ, chăm sóc cô cả đời, yêu cô, bên cô đến già không?"
,
Lần này, Cố Thừa Diệu đã nghe thấy. Anh ngẩng đầu lên, nhìn người điều khiển hôn lễ. Làn môi mím chặt đã tiết lộ tâm trạng lúc này của anh.
Trong đám khách khứa đã có người bắt đầu xì xào bàn tán.
Trên mặt người chủ trì hôn lễ có chút không được tự nhiên, đành phải dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Thừa Diệu. Bảo anh nhanh chóng trả lời câu hỏi của mình.
Mà Diêu Hữu Thiên đứng bên cạnh Cố Thừa Diệu vẫn không hề có cử động nào.
Cưới người phụ nữ này? Chăm sóc cô ta? Yêu cô ta, bên cô ta đến già?
Đáy lòng Cố Thừa Diệu đau xót, hai tay siết lại thật chặt.
,
Ai muốn cưới cô ta? Yêu cô ta? Bên cô ta cả đời chứ?
Từ trước đến giờ người anh muốn cưới đều không phải người bên cạnh, nhưng người anh muốn cưới đâu?
Trái tim lộn vô số cảm xúc, gần như đã nghiến nát cả hàm răng.
Nhưng làm thế nào cũng nói không nên lời ba chữ tôi đồng ý.
,
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà muốn để anh lấy một người phụ nữ như thế?
Tại sao anh không thể có cuộc sống mình mong muốn?
Hơn nữa tại sao anh phải cho Diêu Hữu Thiên toàn bộ tôn vinh mà đáng lẽ phải dành cho Yên Nhiên?
,
Càng nghĩ càng bất bình, lời nói ra lại hơi có chút nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi —— không —— đồng —— ý."
Vài chữ đơn giản khiến người dưới bục xôn xao một tràng. Người chủ trì hôn lễ ngẩn ra, ông đã từng điều khiển không dưới nghìn buổi hôn lễ, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Nhất thời đứng đờ ở đó, không biết phải nói sao mới ổn.
,
Tiếng bàn tán của khách khứa dưới bục càng lớn hơn, mà ba mẹ nhà họ Cố, còn có ba mẹ nhà họ Diêu đứng ở chỗ ngồi đều không khỏi nhíu mi tâm lại.
Trong phòng tiệc của hai tầng khác, mặc dù mọi người không thấy tình hình của nơi cử hành hôn lễ, nhưng có thể biết được tình hình như thế nào thông qua màn hình lớn.
Mọi người đều không hiểu rốt cuộc Cố Thừa Diệu bị làm sao.
Mà rõ ràng tất cả người nhà họ Cố lại chẳng nói một lời.
,
Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên đã nhận giấy chứng nhận rồi, sẽ không đến lúc này mới làm chuyện điên rồ chứ?
Giới truyền thông tham dự hôn lễ xốc lại tinh thần lần nữa, ánh đèn flash lóe lên không ngừng.
Thậm chí có vài phóng viên hận không thể khiến Cố Thừa Diệu gây ra chuyện gì đó.
,
Phải biết rằng, dân chúng thích xem tiết mục ân oán nhà giàu này nhất.
Diêu Hữu Thiên vẫn đứng bên cạnh Cố Thừa Diệu, trước khi lên sân khấu đã để Tuyên Tĩnh Ngôn buông khăn trùm đầu mỏng manh xuống.
Cũng bởi vậy mà khiến người ta không thấy rõ được biểu cảm của cô.
Cho dù nghe được lời nói đó của Cố Thừa Diệu, cô cũng không có chút phản ứng nào.
Sau giây phút đờ đẫn ngắn ngủi, người chủ trì hôn lễ đã nhanh chóng phản ứng kịp. Nói đùa gì thế, ông chính là người chủ trì hôn lễ giỏi nhất Bắc Đô đấy nhé.
"Chú rể của chúng ta thật biết nói đùa." Ông tự cho là hài hước mà nói, lại làm mặt hề với với người dưới bục: "Xem ra hôm qua chú rể không được nghỉ ngơi tốt, lúc này vẫn chưa phản ứng kịp đây mà."
,
Cố Thừa Diệu không nói gì tiếp, nếu như có thể, anh thật sự muốn cứ như vậy bỏ mặc thể diện rồi bỏ đi.
Nhưng anh biết, anh không thể.
Rất nhanh, phía trên nắm tay đột nhiên nổi lên gân xanh, vào lúc nhìn thấy khuôn mặt Uông Tú Nga dưới bục, cơn xúc động muốn rời đi bỗng chốc ngừng lại.
Bà nội nhìn anh bằng vẻ mặt khó hiểu, một tay đặt ở trước ngực. Dáng vẻ đó khiến anh không thể tùy ý bất cần thêm nữa.
Nắm đấm từ từ buông ra, khóe miệng anh mấp máy.
"Đúng vậy. Tôi nói đùa thôi."
Lúc này người chủ trì hôn lễ cực kỳ thân thiết nói thêm một câu: "Hiểu rồi hiểu rồi, người sắp kết hôn mà, không chừng hôm qua còn hưng phấn hơn ấy."
"Anh Cố Thừa Diệu, anh có đồng ý cưới cô Diêu Hữu Thiên làm vợ, chăm sóc cô cả đời, yêu cô, bên cô đến già không?"
,
Người chủ trì hôn lễ hỏi câu này rất nhanh.
Cố Thừa Diệu hít sâu một hơi, nhìn Diêu Hữu Thiên một cái, ánh mắt lại đảo xuống dưới bục, nhìn đám người không biết tên: "Tôi đồng ý."
Ba chữ đơn giản, lại lộ ra sự vô cùng không tình nguyện. Đâu có chút vẻ tôi đồng ý nào?
Làn môi mím chặt, ánh mắt ẩn chứa cảm giác lạnh lẽo. Nhìn thế nào cũng thấy giống người bị người ta cưỡng ép.
Người chủ trì hôn lễ cảm thấy kỳ lạ, chỉ cảm thấy rõ ràng đang là mùa xuân, nhưng ông lại cảm giác trang phục phía sau đều bị mồ hôi lạnh làm ướt.
Cười khan hai tiếng, lại nhìn về phía Diêu Hữu Thiên.
"Cô Diêu Hữu Thiên, xin hỏi cô có đồng ý lấy anh Cố Thừa Diệu, chăm sóc anh cả đời, yêu anh, bên anh đến già không?"
Dưới khăn trùm đầu, khóe môi Diêu Hữu Thiên mím lại thành một đường thẳng.
,
Nếu nói cô không tức giận với phản ứng vừa rồi của Cố Thừa Diệu, vậy thì thật là lạ.Rốt cuộc anh ta có biết hôm nay là ngày gì hay không?
Trước đó cô năm lần bảy lượt tới tìm anh, xin anh hủy bỏ hôn sự, lại không thấy anh ta có hành động gì.
Hôm nay đến hôn lễ rồi, lại đến làm loạn lên như thế sao?
Nếu nói Cố Thừa Diệu muốn làm mất mặt cô, khiến cho cô xấu hổ, vậy thì anh ta thật sự đã làm được rồi.
,
Cho dù là như thế, Diêu Hữu Thiên lại không thể làm mất mặt Cố Thừa Diệu, càng không thể nói tôi không đồng ý giống như anh được.
Cô nhìn thấy rất rõ, ngoài ba mẹ của mình ra, dưới bục còn có bốn người anh trai nóng lòng bảo vệ em gái của mình.
Bốn anh em nhà họ Diêu, Diêu Hữu Quốc, Diêu Hữu Gia, Diêu Hữu Quyền, Diêu Hữu Thế. Hôm nay tất cả đã đến đây.
Mà ngay từ trước mấy người anh đã từng nói, nếu như Cố Thừa Diệu đối xử không tốt với Diêu Hữu Thiên. Thì cho dù phải liều cả nhà họ Diêu, bọn họ cũng phải ngăn cản hôn lễ cử hành.
,
Nhưng bây giờ chuyện đã như vậy, đã nhận giấy chứng nhận rồi.
Cho dù là nhà họ Diêu hay nhà họ Cố đều vô cùng xấu mặt.
Một chút không vui vừa rồi, gần như rất nhanh đã bỏ qua.
Trong lòng cô đã có quyết định, đương nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng của Cố Thừa Diệu.
"Tôi đồng ý."
Giọng nói trong trẻo, xuyên qua micro một cách rõ ràng, truyền đến từng góc một trong căn phòng tiệc.
,
Người chủ trì hôn lễ mỉm cười. Chính mình cũng không phát hiện ra, vừa rồi mồ hôi sau lưng càng chảy nhiều hơn.
Ông thật sự sợ trò nói đùa của cô dâu cũng như chú rể, vậy nên ông thật sự không biết phải làm thế nào bây giờ.
"Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu rồi."
Tiếng vỗ tay vang lên dưới bục. Cố Thừa Diệu xoay người lại, tầm mắt dừng ở trên người Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên của hôm nay, chắc chắn là xinh đẹp, lại càng tao nhã.
,
Bộ áo cưới kia đã tôn lên hoàn toàn vóc người của cô.
Nhưng đương nhiên Cố Thừa Diệu sẽ không thưởng thức vẻ đẹp mỹ lệ đó của Diêu Hữu Thiên. Với anh mà nói, tất cả của hôm nay đều phải thuộc về Bạch Yên Nhiên.
Mà Diêu Hữu Thiên chính là một tên cướp, một kẻ ăn trộm, đã đoạt mất tất cả những thứ đáng lẽ phải thuộc về Yên Nhiên.
"Chú rể xấu hổ kìa." Người chủ trì hôn lễ thấy Cố Thừa Diệu đứng yên lại không có động tác gì, bèn cười khan nói một câu.
Cố Thừa Diệu hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn đưa tay ra, vén khăn trùm đầu của Diêu Hữu Thiên lên.
,
Khuôn mặt Diêu Hữu Thiên xinh đẹp lại vừa thanh lệ, mắt hạnh sáng ngời đối diện trực tiếp với mắt Cố Thừa Diệu.
Nắm đấm của anh siết rất chặt, đỡ lấy bờ vai của Diêu Hữu Thiên, nghiêng mặt sang, ấn một nụ hôn nhẹ lên môi Diêu Hữu Thiên.
Chỉ trong một thoáng, rất nhanh đã lùi ra.
Anh nghiêng người. Ống kính của truyền thông, và cả quan khách dưới bục đều không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
,
Diêu Hữu Thiên lại nhìn thấy rất rõ.
Cố Thừa Diệu không muốn chạm vào cô, môi anh chỉ lướt qua môi cô. Thậm chí không thể gọi là hôn.
Mà động tác lùi ra của anh lại vội vã như vậy. Vẻ chán ghét trong mắt rõ ràng như vậy.
Khuôn mặt được trang điểm cực kỳ tinh tế hơi thay đổi, hơi cúi mắt xuống, dáng vẻ thẹn thùng.
Hôm nay là hôn lễ của bọn họ, Cố Thừa Diệu không e ngại gì không cần thể diện, cô cần.
Cho dù người chủ trì hôn lễ chậm chạp hơn nữa, bây giờ cũng hiểu ra chú rể cô dâu trước mặt có chút không hòa hợp.
,
Giảng hòa, tiếp tục phân đoạn kế tiếp.
Nhưng phân đoạn kế tiếp do chú rể và cô dâu làm với nhau.
Cắn táo, lăn trứng gà gì đó. Đều cần chú rể cô dâu phối hợp mới có thể tiến hành.
Người chủ trì hôn lễ nhìn thấy nhân viên phục vụ cầm quả táo đã chuẩn bị xong, sắp lên sân khâu.
Vừa muốn mở miệng bảo Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên cùng tới tham gia một chút. Lại đụng phải ánh mắt lạnh như băng của Cố Thừa Diệu.
,
Ánh mắt đó cực kỳ lạnh lẽo, mà còn không có chút cảm xúc nào.
Muốn để anh và Diêu Hữu Thiên làm những cử chỉ thân mật đến buồn nôn kia ở trên sân khấu sao?
Anh sợ anh sẽ thật sự vứt bỏ thể diện rồi bỏ đi.
Dưới ánh mắt “hung dữ mạnh mẽ” đó của Cố Thừa Diệu, lời ban đầu người chủ trì hôn lễ muốn nói ra đã nuốt ngược xuống bụng.
Sửa thành để mọi người thoải mái, bây giờ tiệc cưới bắt đầu.
,
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Diêu Hữu Thiên đã thay áo cưới trên người. Đổi thành mặc một bộ lễ phục đơn vai* màu đỏ.
*Lễ phục đơn vai: lễ phục chỉ có một vai (lệch vai).
Lại trở về phòng tiệc, Cố Thừa Diệu không đợi cô, đã đi mời rượu trước.
Mi tâm của Diêu Hữu Thiên hơi nhíu lại, nhưng không nói thêm câu nào.
,
Đoàn phù rể và đoàn phù dâu hôm nay đều rất hùng hậu.
Phù rể bên Cố Thừa Diệu có Cố Thừa Kỳ, Cố Thừa Lân, Tống Lãng, Hồ Tư Hiền.
Mà phù dâu bên Diêu Hữu Thiên có Mạc Dư Tiệp, Từ Tư Nhiễm, Lý Khả Nghi, còn có Doanh Diễm Kiều.
Người nhà họ Cố, ngoài Cố Tĩnh Đình vẫn đang ở cữ không tham dự, toàn bộ những người còn lại đã tới.
Mọi người đã thấy Cố Thừa Diệu đi mời rượu từng bàn một, hơn nữa đều là uống cạn tới cùng.
Bộ dạng đó, ngược lại giống như cố tình muốn uống say vậy.